Edit: susublue
Giang Phỉ vỗ nhẹ nhàng, Thượng Quan Lâm dần dần ổn định lại, nàng không còn náo loạn nữa mà nhắm mắt lại an tĩnh tựa vào ngực Giang Phỉ, nhưng tay vẫn nắm chắc quần áo của Giang Phỉ cho thấy nàng còn đang sợ.
Giang Phỉ nhìn cảm xúc của Thượng Quan Lâm đã ổn định lại, liền hỏi chuyện mà mình lo lắng từ nãy đến giờ "Lâm Nhi, Dục đi với ngươi, sao hắn không trở về, có phải gặp chuyện gì nên về trễ không." Giang Phỉ thận trọng hỏi, không hy vọng mình nghe thấy bất kỳ một tin tức xấu nào.
Nghe thấy cái tên mẫn cảm này, Thượng Quan Lâm lại mở to hai lần nữa, trước mắt của nàng như tái hiện lại cảnh Thượng Quan Dục bị ma thú xé rách nuốt vào bụng, cuối cùng chỉ còn một chút tàn xương lẻ loi trơ trọi ở lại nơi đó.
Nhưng lần này nàng không la to nữa, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Giang Phỉ "Nương, Dục hắn... Hắn..."
Thượng Quan Lâm ấp a ấp úng làm Giang Phỉ càng thêm lo lắng bất an, bà lo lắng hỏi “ Rốt cục Dục bị làm sao, ngươi mau nói đi, ngươi muốn làm ta gấp chết sao?"
"Mau nói đi, Dục xảy ra chuyện gì."Thượng Quan Lưu Phong cũng nhìn ra Thượng Quan Lâm kỳ lạ, ngồi bên giường thúc giục.
Nhìn phụ thân và mẫu thân của mình, Thượng Quan Lâm biết là nên nói cho bọn họ biết sự thật, nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mở to mắt, kể hết mọi chuyện từ khi vừa vào rừng rậm Ma Thú.
"Cuối cùng, ma thú bao vây Dục, Dục đã... Đã không còn nữa!" Thượng Quan Lâm nói xong cũng cúi đầu xuống, không dám nhìn hai người bọn họ.
Giang Phỉ a một tiếng, có chút không thể tin vào tai của mình, bà vươn tay sờ lên lỗ tai của mình, lẩm bẩm nói lại "Không còn nữa, cái gì gọi là không còn nữa."
"Lâm Nhi ngươi nói cho mẫu thân biết, không còn nữa là có ý gì!"
Nhìn Giang Phỉ hoảng hốt, Thượng Quan Lâm không đành lòng nhìn nàng, nàng quay lưng lại cúi đầu xuống, hai tay nắm thật chặt, móng tay sắc bén đâm rách lòng bàn tay, chảy từng giọt máu, do dự một hồi rốt cục Thượng Quan Lâm cũng nói lại những lời tàn nhẫn này "Nương, Dục hắn... Hắn chết rồi!"
Nghe thấy câu trả lời này khiến người ta đau thấu ruột gan, Giang Phỉ trừng lớn hai mắt, diễn[D@fnnlle;quy1,<d00n hai mắt đỏ ửng, bởi vì không tin mà tròng mắt lồi ra, hai tay bà run run nắm chắc bả vai Thượng Quan Lâm, thật mạnh đau đến liều mạng hô lớn "Lâm Nhi, ngươi nói cái gì, ngươi nói cho ta biết ngươi đang nói cái gì."
Giọng nói của Giang Phỉ cuồng loạn mà khàn khàn, bà không thể tin được chỉ đi đến rừng rậm Ma Thú một chuyến, mà đứa con trai duy nhất của mình lại chết, Dục chính là mạng sống của bà, bây giờ mất mạng rồi, bà sống còn có ý gì nữa!
"Lâm Nhi, ngươi nói rõ ràng đi, sao Dục lại chết."Thượng Quan Lưu Phong nghe thấy tin tức kinh người này cũng như già đi rất nhiều, hắn kích động đứng lên, đầu óc quay cuồng, thiếu chút nữa liền ngã xuống, hắn đè lên huyệt thái dương, đưa tay quay người Thượng Quan Lâm lại, mặt đối mặt nhìn nàng.
Thượng Quan Lâm bị ép xoay người lại, ngẩng đầu nhìn phụ mẫu tang thương, nước mắt cũng không cầm được chảy xuống, nàng vừa khóc vừa nói "Phụ thân, Dục chết rồi, bị ma thú ăn thịt!"
Không thể không nói Thượng Quan Lâm rất thông minh, nàng không có nói cho Thượng Quan Lưu Phong biết là nàng vứt bỏ Thượng Quan Dục chạy trốn trước, nếu không bọn họ nhất định sẽ không tha thứ cho nàng.
"Ăn thịt?"Giang Phỉ đứng lên, bà bất lực lắc đầu, Dục chết bà rất thương tâm, hiện tại ngay cả hài cốt cung không còn, điều này kêu bà làm sao chấp nhận được.
Đột nhiên Giang Phỉ hung hăng trừng mắt về phía Thượng Quan Lâm đang thút thít, đánh vào vai Thượng Quan Lâm "Không có khả năng, sao Dục có thể bị ma thú ăn thịt được, là ngươi, đều là ngươi, rõ ràng ta kêu ngươi bảo vệ tốt cho Dục, vì sao ngươi không làm, vì sao, vì sao, Dục, con ơi, ngươi mau trở lại đi, Dục... Dục..."Giang Phỉ chịu đựng không nổi đả kích liên tiếp, mắt trợn trắng lên mềm nhũn té xỉu trên giường của Thượng Quan Lâm.
"Nương "Thượng Quan Lâm lắc lắc Giang Phỉ đã hôn mê, nước mắt rơi xuống.
Thượng Quan Lưu Phong nhìn tình cảnh rối bời, tin nhi tử chết đã khiến hắn bị kích động rồi, nhưng hắn vẫn còn một chút bình tĩnh, trông thấy Giang Phỉ té xỉu, liền phân phó nô bộc ngoài cửa đỡ bà về phòng nghỉ ngơi.
Rốt cục trong phòng cũng yên tĩnh lại, Thượng Quan Lưu Phong nhắm mắt lại ổn định suy nghĩ, sau đó mở to mắt thở dài một hơi, hắn vỗ nhẹ bả vai Thượng Quan Lâm "Lâm Nhi, ngươi kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho ta nghe, một chút cũng không thể bỏ sót."
Thượng Quan Lâm ngẩng đầu sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống, nàng không biết nên nói thế nào, nói là rõ ràng lúc đầu đã phẩy Phấn Dẫn Thú lên người Thượng Quan Tây Nguyệt, chẳng biết tại sao lại xuất hiện trên người Dục, hay là nói bởi vì mình sợ chết mà vứt bỏ Dục một mình chạy trước, mới làm Dục mất mạng.
"Phụ thân"Thượng Quan Lâm cúi đầu giọng nói rất nhỏ, nàng vừa suy nghĩ vừa nói, nàng đã quyết định, đổ tất cả trách nhiệm lên người Thượng Quan Tây Nguyệt, dù sao coi như nàng ta trở về cũng sẽ không ai tin tưởng nàng.
"Là Thượng Quan Tây Nguyệt, tất cả đều là lỗi của nàng, lúc a và đệ đệ bị ma thú truy sát nàng ta thờ ơ lạnh nhạt, không có chút dáng vẻ hỗ trợ nào, sau khi đệ đệ chết rồi, ta ngửi thấy mùi Phấn Dẫn Thú trên những mảnh quần áo rách của hắn, không cần phải nói, nhất định là tiện nhân kia làm. Sau đó...."Thượng Quan Lâm hết sức hồi tưởng đến chuyện xảy ra ngày đó, sau đó tự mình bịa thêm nói cho Thượng Quan Lưu Phong nghe.
"Sau đó tiện nhân Thượng Quan Tây Nguyệt lập được khế ước với Tứ Đồng Linh Hồ!"Nhớ tới cái này, Thượng Quan Lâm liền hận đến nghiến răng, hận không thể đoạt lại Linh Hồ cho của mình.
Lúc đầu Thượng Quan Lưu Phong an tĩnh nghe, lúc nghe thấy Phấn Dẫn Thú chỉ nhíu mày một cái, cũng không có bao nhiêu phản ứng, nhưng khi nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt có thể lập khế ước với Thánh Thú Tứ Đồng Linh Hồ, hắn không thể bình tĩnh nữa, giọng nói vì kích động mà lớn hơn.
"Cái gì, Tứ Đồng Linh Hồ?"
"Ngươi nói Thượng Quan Tây Nguyệt có thể lập khế ước cùng một Thánh Thú, chuyện này sao có thể, không phải nàng không tụ tập được linh lực sao, sao lại lập khế ước với Linh Hồ được?"Thượng Quan Lưu Phong vốn không muốn tin tưởng người mà hắn không coi là nữ nhi lại có năng lực này.
"Là thật, phụ thân, ta tận mắt nhìn thấy, ta nghe bọn họ nói là Linh Hồ chủ động lập khế ước với tiện nhân kia."Nói đến cái này, trong lòng Thượng Quan Lâm liền thấy không công bằng, vì sao Linh Hồ lại lựa chọn một cái phế vật mà không chọn mình?
"Cái gì? Chủ động lập khế ước? Điều đó không có khả năng, nhất định là nàng đã có thể tu luyện?"Thượng Quan Lưu Phong hoài nghi nói, nếu thật sự có thể tu luyện, diễn<dann>;lle""quy1do0n lại thêm việc lập khế ước với một Thánh Thú, sau này không thể đối xử với nàng giống như trước đây nữa.
Không thể không nói, da mặt Thượng Quan Lưu Phong cũng thật dày.
"Nàng sẽ không thể tu luyện, bởi vì sau khi gặp được đàn sói cũng không thấy nàng sử dụng linh lực."Thượng Quan Lâm nghĩ lại, nhưng nàng luôn cảm giác trong đầu thiếu mất cái gì đó, nhưng cụ thể là cái gì cũng không rõ.
"Không nói về cái này nữa, sau đó thì sao!"
"Sau đó không biết tại sao đàn sói lại chết hết, Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần cũng rớt xuống vách núi, sau đó chúng ta tìm nàng một đêm, thì tìm thấy bọn họ trong một cái sơn động, sau đó..."Thượng Quan Lâm cố gắng nghĩ, liền không để ý đến dung mạo của Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Sau đó... Không biết vì sao ta lại trúng một chưởng, sau đó tỉnh lại đã ở chỗ này."
Nói quá nhiều, Thượng Quan Lâm cảm giác có chút mệt mỏi, nàng nhắm mắt lại, Thượng Quan Lưu Phong cũng nhìn ra thể lực của nàng chống đỡ không nổi nữa, liền phân phó nàng nghỉ ngơi thật tốt sau đó liền đi ra ngoài.
Ban đêm, một chiếc xe ngựa chạy dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, cây cối ven đường không ngừng trôi về phía sau, trong xe chính là đám người Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Ca ca, lúc đầu nói lần này sẽ giúp huynh lập một khế ước, không ngờ chỉ có mình ta có khế ước!"Thượng Quan Tây Nguyệt áy náy nhìn Thượng Quan Minh Tuyên ngồi đối diện.
Thượng Quan Minh Tuyên cởi mở cười một tiếng, "Chuyện này thì có là gì, chỉ cần muội không sai là tốt rồi!"
Thượng Quan Tây Nguyệt cười cười đang chuẩn bị nói gì nữa, Bách Lý Thần ngồi bên cạnh đã không thành thật nhích lại gần "Nương tử "
Nghe thấy một tiếng nương tử, mặt Thượng Quan Tây Nguyệt đỏ ửng, nàng ngượng ngùng nhìn Thượng Quan Minh Tuyên và Long Hạo Lăng ngồi đối diện, sau đó đẩy Bách Lý Thần ra "Cái gì mà nương tử, ai là nương tử của chàng, thật sự không biết xấu hổ!"
Gương mặt tuấn dật của Bách Lý Thần xích lại gần, nhìn mặt mũi Thượng Quan Tây Nguyệt đỏ ửng, nhếch môi khẽ cười một tiếng “ Nàng không phải nương tử của ta, vậy ai là nương tử của ta!"
"Ai muốn thì người đó chính là nương tử của chàng."
"Vậy không phải là nàng sao, nàng cũng đồng ý ở với ta rồi, không phải là muốn làm nương tử của ta sao?" Bách Lý Thần phúc hắc nói, hắn thích xem vẻ mặt thẹn thùng không biết làm sao của Thượng Quan Tây Nguyệt, đặc biệt khiến người ta thương yêu.
Thấy mình luôn thảo luận về vấn đề nương tử với tên gia hỏa này, Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu thẹn thùng trừng mắt liếc hắn một cái, mở miệng nói ". Làm nương tử của chàng thì thôi đi, không phải còn Vũ Huyên Huyên sao, người ta không để ý chàng là kẻ ngu, trung thủy với chàng không thay đổi."
Nói đến đây, Thượng Quan Tây Nguyệt có cảm giác mình đang ăn dấm, muốn trách người khác cũng không được, chỉ có thể trách khuôn mặt hấp dẫn cả già lẫn trẻ của Bách Lý Thần, một nam nhân không có việc gì sao lại đẹp như vậy làm gì, nên đi tham gia tuyển mỹ đi!
Bách Lý Thần cũng nghe được giọng điệu của Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn cười tà mị một tiếng "Nương tử, nàng đang ăn dấm sao?"
"Ai ăn dấm, ăn cái đầu của chàng, bản cô nương ăn xì dầu, chứ không ăn giấm!"
Nhìn hai người liếc mắt đưa tình, Long Hạo Lăng luôn miễn cưỡng vui cười liền quay đầu qua một bên, giả bộ như không nhìn thấy. Tuy nói sẽ chúc phúc bọn họ, nhưng tận mắt thấy bọn họ thân mật hắn vẫn thống khổ, Nguyệt nhi, cầu xin ngươi.. Đừng đối xử tàn nhẫn với ta như vậy được không?
"Được rồi, hai người các ngươi đúng là oan gia, chớ ồn ào nữa, cách phủ không xa nữa đâu, chúng ta dựa vào xe ngựa nghỉ ngơi một chút đi!"Thượng Quan Minh Tuyên thực sự không nghe nổi nữa, hai người này tuyệt đối không để ý nơi này còn có hai người độc thân, cứ ngươi một câu ta một câu, khiến người ta không chịu nổi.