Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 101: Bị một tên súc sinh chê cười sao?




Edit: susublue

"Người đâu, đánh hắn đánh ngất xỉu rồi ném ra khỏi phủ cho ta."Thượng Quan Lưu Phong thực sự chịu không nổi việc hắn la làng nữa, hơn nữa lại còn gọi tên nữ nhân của mình.

"Thả ta ra, Phỉ Phỉ, ta..."Phịch một tiếng, đạo sĩ bị đánh ngất xỉu, chung quanh rốt cục cũng an tĩnh.

Nhìn tên đạo sĩ bị kéo ra ngoài, Thượng Quan Lưu Phong hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.

"Lão gia "Giang Phỉ thấy Thượng Quan Lưu Phong không thèm liếc nhìn mình, hốt hoảng giữ chặt góc áo của hắn.

Tại sao lại không nghe mình giải thích, bản thân bà thật sự rất oan uổng.

"Nữ nhân như ngươi, còn gì để nói, ngươi tự nhìn ngươi xem giống cái gì." Trông thấy quần áo Giang Phỉ bị kéo loạn lộ cả xương quai xanh, mặt Thượng Quan Lưu Phong càng lúc càng đen.

Thấy Thượng Quan Lưu Phong nhìn chằm chằm cổ mình, Giang Phỉ mau chóng kéo quần áo lên "Lão gia, thiếp thân thật sự bị oan."

"Cha, việc này không thể trách di nương."Thượng Quan Lâm cố gắng đứng lên đi khập khễnh về phía Thượng Quan Lưu Phong "Đều do tên đạo sĩ kia đột nhiên nổi điên nhào về phía di nương, những nô tài kia cũng có thể chứng minh."

Thượng Quan Lưu Phong hoài nghi nhìn Giang Phỉ, nhìn mặt bà không giống như làm bộ, sắc mặt cũng không còn khó coi như lúc nãy nữa, nhưng dù là nguyên nhân gì, nữ nhân của hắn vẫn là bị người khác đụng vào, chuyện này khiến trong lòng của hắn vẫn bị vướng mắc.

Thượng Quan Tây Nguyệt đứng ở bên cạnh không hề mở miệng, cho đến khi Thượng Quan Lâm giải thích xong, nàng mới mở miệng "Nhị muội muội nói không đúng rồi, tên đạo sĩ đó tự xông lên không sai, nhưng hắn luôn miệng gọi Phỉ Phỉ đó, xưng hô thân thiết như vậy tất cả mọi người đều nghe thấy, nói không chừng bọn họ đã quen biết từ trước rồi."

Nói chưa dứt lời, nói chuyện Thượng Quan Lưu Phong chính mình cũng nhớ tới đến vừa rồi đạo sĩ kia hô Giang Phỉ thân mật kình. Lại căn cứ Thượng Quan Tây Nguyệt lời nói huyễn tưởng ra một cái hình tượng, nói không chính xác nữ nhân này đã sớm cõng chính mình cùng người khác có một chân, diễn""danfn:;>lle3quy1d00n nghĩ như vậy, lắng lại lửa giận lần nữa lên cao, nắm lên Giang Phỉ tay vãi ra, xoay người rời đi.

"Lão gia..." Hai tay Giang Phỉ nắm chặt quần áo, lệ rơi đầy mặt gọi Thượng Quan Lưu Phong.

Trông thấy phụ thân đã sắp tha thứ cho mẫu thân, nhưng lại bị tiện nhân Thượng Quan Tây Nguyệt phá rối, Thượng Quan Lâm giận không thể nhào về phía nàng "Thượng Quan Tây Nguyệt, đều là do ngươi làm, tiện nhân!"

Thượng Quan Minh Tuyên thấy muội muội bị chửi, vừa định tiến lên liền bị Thượng Quan Tây Nguyệt kéo lại, lặng lẽ nói với hắn "Ca ca, đừng xúc động, nhìn biểu hiện của Lạc Lạc."

Sau đó Thượng Quan Tây Nguyệt vỗ vỗ Lạc Lạc nằm sấp trong tay mình "Phải xem ngươi rồi."

Lạc Lạc hiểu ý Thượng Quan Tây Nguyệt, bổ nhào về phía trước cắn ngón tay Thượng Quan Lâm, cả người treo lơ lửng trên ngón tay của Thượng Quan Lâm.

"Thứ gì đây, a, đau quá!" Ngay lúc đang muốn mở miệng mắng to, đột nhiên Thượng Quan Lâm cảm thấy hoa mắt, ngón tay liền truyền đến cảm giác đau đớn, cúi đầu nhìn lại, thì ra là một con chó.

"Con chó chết tiệt này, nhanh buông ta ra." Thượng Quan Lâm không ngừng vung vẩy, muốn ném nó ra, nhưng Lạc Lạc cắn quá chặt, lúc hất lên, ngón tay đau nhức muốn gãy.

Giang Phỉ vốn đang đau lòng, thấy nữ nhi bị chó cắn, vội vàng đi lên trước, muốn muốn giúp nàng, ai ngờ bị móng vuốt chó cào, dọa bà không dám bước lên.

"Thượng Quan Tây Nguyệt, đây là chó của ngươi, là ngươi cố ý để nó cắn ta." Thượng Quan Lâm nhịn đau, đột nhiên nhớ tới con chó này được Thượng Quan Tây Nguyệt ôm, hiện tại đột nhiên cắn nàng, nhất định là do tiểu tiện nhần này ra lệnh.

Lạc Lạc vốn đang ghét bỏ vì phải cắn nàng, phi phi, thật thối, cả người nó toàn mùi của chủ nhân thôi, vậy mà Thượng Quan Lâm lại nói nó là chó, khiến Lạc Lạc cực kỳ tức giận, nên càng dùng sức cắn.

"Thật sự oan uổng mà, Nhị muội muội, Lạc Lạc nhà ta rất có linh tính, ai bảo ngươi dùng tay chỉ ta khiến nó không vui!" Thượng Quan Tây Nguyệt vui vẻ nhìn Thượng Quan Lâm chật vật.

"Vậy ngươi nhanh kêu nó buông ra."Thượng Quan Lâm muốn dùng tay kia đẩy nó ra, lại sợ bị cắn nữa, chỉ có thể nhẫn nhịn sự đau nhức kêu gào với Thượng Quan Tây Nguyệt.

Giọng điệu này khiến Thượng Quan Tây Nguyệt không thoải mái, rõ ràng là muốn cầu xin mình, còn giữ thái độ này, ta giúp ngươi mới là lạ.

"Ta nói nó cũng không nghe, trừ phi ngươi xin lỗi ta đến khi nó hắn hài lòng mới được."

"Ngươi nói bậy gì đó, một con súc sinh có thể biết cái gì."

Lạc Lạc nghe thấy hai chữ súc sinh, càng cắn mạnh hơn, giống như nếu không cắn đứt tay nàng sẽ không cam tâm.

"Đau quá, Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi nhanh kêu nó buông ra."

"Ngươi không xin lỗi thì thôi, vậy ta thử một chút."Thượng Quan Tây Nguyệt ra vẻ thỏa hiệp "Lạc Lạc, mau trở lại đi!"

Hô nửa ngày, Lạc Lạc cũng không có phản ứng, ngược lại càng cắn mạnh hơn, chỉ chốc lát máu me chảy đầm đìa.

"Nhị muội muội, ngươi cũng thấy đấy, Lạc Lạc không để ý tới ta, hay  ngươi nói xin lỗi đi, nếu không Lạc Lạc sẽ không tha cho ngươi, đến lúc đó tay ngươi bị cắn đứt cũng không tốt."Thượng Quan Tây Nguyệt bất đắc dĩ vươn hai tay, nhún vai, biểu thị mình bất lực.

"Đúng vậy, Lâm Nhi, ngươi xin lỗi đi, đừng lấy tay mình ra để đùa giỡn!"Giang Phỉ ở một bên trông thấy ngón tay nữ nhi đang chảy máu, đau lòng khuyên nàng.

Thượng Quan Lâm cảm giác con chó chết tiệt này càng cắn càng chặt, giống như muốn nàng nói xin lỗi, vì ngón tay của mình, chỉ có thể nói xin lỗi "Thật xin lỗi"

Vốn tưởng rằng nói xin lỗi con chó chết này sẽ buông ra, ai ngờ càng cắn chặt hơn "A, đau quá, đau quá "Thượng Quan Lâm đau đến nỗi nhảy loạn.

"Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi gạt ta. "

"Ta không có lừa ngươi, có lẽ Lạc Lạc nhà ta nhìn ngươi xin lỗi không có thành ý."

Không có thành ý? Một súc sinh có thể nghe hiểu những thứ này? Thượng Quan Lâm nhịn một chút, thở sâu mấy hơi "Đại tỷ tỷ, ta sai rồi, ta không nên chỉ vào mặt ngươi, thật xin lỗi!"

Chữ cuối cùng nói ra, Lạc Lạc buông lỏng tay của nàng ra, quay về trong ngực Thượng Quan Tây Nguyệt.

Thượng Quan Lâm nhìn ngón tay chảy máu be bét, trong lòng cực kỳ hận, nhưng nàng lại không dám làm gì, nàng sợ con chó chết tiệt kia lại nhào lên.

"Phốc phốc." Lạc Lạc trong ngực Thượng Quan Tây Nguyệt không ngừng cúi mặt xuống đất phun nước bọt, còn vươn móng vuốt nhỏ lên vuốt lông. Miệng không ngừng gâu gâu hai tiếng.

"Nguyệt nhi, nó có ý gì." Thượng Quan Minh Tuyên tò mò nhìn động tác của Lạc Lạc, không hiểu.

“ Nó đang ghét bỏ thứ nó vừa cắn. Được rồi, ca ca, chúng ta đi nhanh đi, nếu còn chần chừ sẽ không kịp."

Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt không nói gì liền lướt qua mặt mình, hai tay Thượng Quan Lâm nắm chặt lại.

Câu nói vừa rồi là có ý gì, cái gì mà ghét bỏ? Chẳng lẽ mình lại bị súc sinh chê?

Hai huynh muội Thượng Quan Tây Nguyệt ngồi lên trên xe ngựa đã chuẩn bị từ trước, hai người ngồi đối mặt nhau, không ai mở miệng trước, cuối cùng vẫn là Thượng Quan Tây Nguyệt lên tiếng.

"Ca ca, huynh không có gì muốn hỏi sao? Huynh không hiếu kỳ vì sao tên đạo sĩ lại biến thành như vậy sao?"

"Không có gì muốn hỏi, ta chỉ biết muội là muội muội của ta, ta phải tin tưởng muội!"

"Ca ca..."

Hai huynh muội bèn nhìn nhau cười, tất cả mọi chuyện đều không cần phải nói.

Tốc độ xe ngựa rất nhanh, chỉ chốc lát đã đến phủ Hộ Quốc công, Thượng Quan Tây Nguyệt đặt Lạc Lạc vào nhẫn Thiên Hoàng, hai người vừa xuống xe đã nhìn thấy một nhà đứng bên ngoài chờ.

"Ngoại công, ngoại mẫu" Xuống xe ngựa, Thượng Quan Tây Nguyệt nhào vào ngực Tần Dung, ôm eo bà làm nũng.

Thượng Quan Minh Tuyên theo sát nàng cũng nhìn thấy đám người Tần Dung, diẽnnD@fnn;llequy1./đônn cũng không tự chủ được mà đỏ vành mắt, bản thân hắn cũng đã hơn một năm rồi chưa tới đây thăm hai vị lão nhân, bọn họ đã già rồi, tóc cũng bạc đi. Nhưng tinh thần vẫn rất tốt.

"Ngoại công ngoại mẫu" Thượng Quan Minh Tuyên đứng trước mặt bọn họ, không có biểu hiện thân mật như Thượng Quan Tây Nguyệt, nhưng trong lời nói cũng đậm chân tình.

"Ha ha, tiểu tử tốt rồi, mấy năm không gặp, dáng người đã chắc khỏe như vậy." Tây Hạo Hãn cười không ngậm miệng được, vỗ vỗ vai Thượng Quan Minh Tuyên.

Tần Dung ôm Thượng Quan Tây Nguyệt, nhìn hai ông cháu, rất vui mừng "Được rồi, chúng ta mau vào trong thôi!"

Trong đại sảnh, Thượng Quan Tây Nguyệt uống trà hạ nhân pha, nhìn bốn phía xung quanh đột nhiên hỏi "Bà ngoại, cữu cữu và biểu ca đâu!"

"Cữu cữu có việc ra ngoài, mà tất cả biểu ca của ngươi đều đi rèn luyện rồi."

"Rèn luyện?"

"Đúng vậy, cũng phải mấy tháng sau mới về, không nói bọn hắn nữa, Minh Tuyên, lần này học xong rồi sao?" Tây Hạo Hãn quay đầu lại hỏi Thượng Quan Minh Tuyên.

"Không phải, học viện xảy ra chút chuyện, cho nên để chúng con nghỉ ngơi mấy tháng."

Thật ra Thượng Quan Minh Tuyên vẫn rất vui vì học viện cho hắn nghỉ mấy tháng, nếu không thì không biết tới khi nào mới có thể nhìn thấy muội muội.

Nghe đám người Tây Hạo Hãn nói chuyện, đột nhiên Thượng Quan Tây Nguyệt nhớ ra mình có lời muốn nói "Ngoại công, lần này ra muốn cùng ca ca tới thăm mọi người, ngoài ra còn có một việc ta muốn nói cho người biết."

"Chuyện gì "Tần Dung và Tây Hạo Hãn cùng nhau nhìn nàng.

Thượng Quan Tây Nguyệt cân nhắc một chút, sau đó nói cho bọn họ biết quyết định của mình "Ta chuẩn bị giải trừ hôn ước với Bách Lý Hành."

Nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nói vậy, cả ba người đều kinh ngạc há to miệng, chuyện này cũng không trách được bọn họ, trong ấn tượng của bọn họ, Thượng Quan Tây Nguyệt yêu Bách Lý Hành đến chết đi sống lại, sao lần này lại muốn giải trừ hôn ước với hắn?

"Nguyệt nhi, có chuyện gì vậy, sao muội chưa từng nói cho ta biết." Thượng Quan Minh Tuyên giật mình hỏi Thượng Quan Tây Nguyệt. Hôm qua cũng không nghe nàng nói tới chuyện này, chẳng lẽ là mới quyết định sao?

" Không phải bây giờ huynh đã biết rồi sao, ngoại công ngoại mẫu, hai người thấy thế nào!"Thượng Quan Tây Nguyệt muốn trưng cầu ý kiến của bọn họ.

Tây Hạo Hãn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt hỏi, Tần Dung nói tiếp "Nguyệt nhi, con suy nghĩ kỹ chưa?"

"Dạ, đã nghĩ kỹ rồi!"

"Nguyệt nhi, ngoại công ủng hộ quyết định của con, vốn ta cũng không coi trọng tiểu tử Bách Lý Hành, nếu không phải ngươi thích hắn, ta đã sớm mặc kệ hắn." Tây Hạo Hãn vỗ bàn đứng lên "Ngày mai ta sẽ tiến cung diện thánh, giải trừ hôn ước cho con và Bách Lý Hành."

Thượng Quan Tây Nguyệt lắc đầu, nàng nói cho bọn họ chỉ là muốn để bọn họ chuẩn bị tâm lý, về chuyện giải trừ hôn ước nàng muốn tự mình giải quyết.

"Không cần, ngoại công, chuyện này ta muốn tự mình giải quyết."

"Nguyệt nhi, con thực sự không còn thích thái tử nữa sao?"Tần Dung không chắc chắn hỏi lại. Bà lo lắng nhất là Thượng Quan Tây Nguyệt hành động theo cảm tính, sau đó lại hối tiếc. Mặc dù bà cũng không coi trọng Bách Lý Hành, nhưng chỉ cần tôn nữ của mình vui vẻ là được rồi.