Ngọc Vô Hà

Chương 22




Cúi đầu cũng chỉ là một động tác rất dễ dàng, lông mi kia tựa hồ ở ngay trước mắt rung động, Cận Song Thành vô thức nhắm mắt lại, cảm giác được môi chạm đến một mảnh mềm mại, hắn vô pháp phân biệt là lạnh lẽo hay là nóng cháy, chỉ cảm thấy người đang ôm trong lòng cả người chấn động, tựa như bị đau mà tránh đi.

Hô hấp ngừng lại rất lâu mới từng chút khôi phục, bởi vì hít thở không thông mà há mồm thở dốc, thanh âm làm cho người cảm thấy xấu hổ, khẩn trương.

Cận Song Thành dùng dũng khí thật lớn mà mở mắt ra, tay hắn trong vô thức đã buông ra, nhưng Liên Ngọc như trước duy trì tư thái bị hắn ôm lấy, thủy chung nhắm chặt hai mắt, sắc môi cũng phảng phất như vì mím quá chặt mà càng tái nhợt.

Hai người ở rất gần nhau, gần đến mức Cận Song Thành có thể rõ ràng thấy được sự bất thường nơi Liên Ngọc.

Thân thể bởi vì buộc chặt mà biểu hiện ra tư thái cực mất tự nhiên, đầu vai bởi vì khẩn trương mà hơi nhướn lên, hai tay đã nắm thành quyền, dùng rất nhiều sức mới có thể khiến các đốt ngón tay trở nên trắng bạch rõ ràng.

“Liên Ngọc…”, Cận Song Thành gian nan gọi một tiếng, người trong lòng không hề cử động, cái loại tư thái thủy chung buộc chặt này khiến cho Cận Song Thành nghĩ, y kỳ thực đã chặt đứt tất cả mối liên hệ giữa bản thân với thế giới bên ngoài.

Không biết mình đang khẩn trương, cũng không cảm thấy mình đang gào thét.

Ngừng một lát, hắn chưa từ bỏ ý định lại gọi một tiếng: “Liên Ngọc…” Hắn nghe được thanh âm mình run rẩy, “Ngươi là… đang sợ ta sao?”

Trong đầu chợt lóe qua, chính là vào cái đêm sau khi mình tát Liên Ngọc một cái, trên mặt Liên Ngọc đều ngập tràn mờ mịt.

Là loại vẻ mặt bàng hoàng giống như hài đồng lạc đường đứng giữa rừng sâu, cứ một lần nhớ lại là một lần khiến hắn hối hận đến trong lòng đau đớn.

Hắn chậm rãi đưa tay một lần nữa ôm lấy con người trước mặt này, vào lúc hai tay chạm vào thân thể Liên Ngọc thì phảng phất có thể cảm giác được có chút run rẩy.

“Xin lỗi.” Không có giải thích chỉ có xin lỗi, sau khi nói ra lời kia, trong lòng Cận Song Thành dần dần trở nên bình tĩnh, “Không bao giờ … như vậy nữa, đừng sợ ta.”

“Liên Ngọc, đừng sợ…”

Người trong lòng hừ nhẹ một tiếng, Cận Song Thành cúi đầu nhìn thì thấy có dòng lệ từ trong đôi mắt nhắm chặt chảy ra, cuối cùng dọc theo khóe mắt hoa lạc.

Không giống với lúc trước bị ủy khuất nhào vào trong lòng hắn gào khóc, nước mắt vô thanh hoa lạc dường như thể hiện bao bi thương chất chồng của người kia, khiến cho Cận Song Thành chân tay luống cuống.

“Khóc cái gì, thế nào lại khóc sướt mướt như một nữ tử, ai, đừng khóc a…”

“Ngươi câm miệng!”, Liên Ngọc đưa tay che mắt lại, nghẹn ngào rống lên một tiếng, nước mắt nhưng vẫn xuyên qua khe hở hoa lạc.

Cận Song Thành thoáng cái liền ngậm miệng lại, nhìn người trước mắt liều mạng lau nước mắt rồi liều mạng rơi nước mắt, thật lâu sau, nhẹ giọng bật cười.

“Cười cái gì mà cười!”, Liên Ngọc bị một tiếng cười kia chọc tức, thẹn quá hóa giận rống to hơn, sau đó như một con cún phẫn nộ nhào đến vai Cận Song Thành, há mồm dùng sức cắn xuống.

“Cô ô…”

Cận Song Thành bị cắn đau đến nhe răng trợn mắt, bên tai truyền đến tiếng hư hư như một chú chó tức giận mà kêu, hắn dở khóc dở cười cứng còng người, dùng sức đem Liên Ngọc túm ra.

“Ta nhớ kỹ ta mang về không phải một chú chó.” Hắn thở dài, giương mắt mới phát hiện trên mặt Liên Ngọc đều là nước mắt, trong lòng không hiểu sao như bị cái gì đâm vào, hắn đưa tay lau đi lệ nơi đáy mắt Liên Ngọc, thanh âm nhu hòa, “Khóc cái gì?”

Liên Ngọc giật mình liền cương cứng người, phảng phất lúc này mới ý thức được người trước mắt là ai, chính mình đang làm chuyện gì.

Cận Song Thành nhìn y, cũng không truy hỏi.

Liên Ngọc cương cứng người, dịch bước ra sau, thấy Cận Song Thành chỉ cười ảm đạm nhìn mình, liền lớn gan thối lui vào góc phòng, thẳng đến khi đến cạnh cửa, tựa vào tường, y mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ôm lấy mình, chậm chạp ngồi xuống.

Cận Song Thành nhìn khối chôn trong đống ngoại bào kia, vừa buồn cười lại thấy thương tiếc, nhưng cố nén không dám làm ra động tác gì, chờ động tác tiếp theo của Liên Ngọc.

“Ta…”, chẳng qua bao lâu, Liên Ngọc vẫn dúi đầu giữa hai chân, sầu não mở miệng, “Khi ta rơi vào trong tay bọn buôn người, đã nghĩ tới rất nhiều phương pháp chạy trốn.”

Cận Song Thành ngẩn ra, liễm đi biểu tình, im lặng nghe.

“Sau lại nghe nói hắn tìm được người mua, ta dùng một khối gạch đập đầu hắn, trốn thoát.”

Cận Song Thành nhìn khối ngoại bào tuyết trắng kia khẽ run, tay cũng không tự giác mà siết thành quyền.

“Ta khi đó rất ngốc, lại chạy vào một căn nhà mà trốn… Một hai ngày đã bị bắt trở về. Người kia ghi hận, liền trói ta lại, bán vào trong Tần lâu.”

“Trong Tần lâu, tiểu quan đều chịu qua điều giáo, có kẻ giãy dụa đến lợi hại, bị khiêng ra, nhìn thấy trên người đều là máu, trị xong cũng như đã mất hồn… Rất đáng sợ.”

Liên Ngọc ngừng lại, cuối cùng tựa hồ xấu hổ mà cười cười, đầu cũng dúi xuống càng sâu, thanh âm hàm hồ, Cận Song Thành dùng rất nhiều khí lực mới có thể nghe rõ lời y nói: “Ta trước đó có thích một người, là một nam nhân.”

Ngực như lại bị đâm một cái, Cận Song Thành hít vào một hơi: “Liên Ngọc…”

Liên Ngọc như không có nghe thấy tiếng hắn gọi, tiếp tục nói: “Ta sợ đau. Đương gia vừa đến, ta liền nói với hắn, điều giáo này nọ, ta đều nghe lời, ta không trốn… người trong Tần lâu, đại thể cũng coi thường ta.”

“Trong Tần lâu, được người gọi tuyệt sắc tuyệt diễm có hai người, thực sự nhìn rất đẹp mắt. Khách nhân đều thích bọn họ, rất dung túng, cũng phá lệ ôn nhu… Nhất là một người tên là Vi Huyễn. Lớn lên rất xinh đẹp, học cái gì cũng giỏi, đương gia cũng tốt, sư phụ dạy võ công phó cũng vậy, những người khác trong lâu cũng thế, đều rất thích hắn. Đáng tiếc hắn hết lần này tới lần khác thích một kẻ chán ghét hắn đến chết… Ha hả.”

Cận Song Thành nghe thì có chút không hiểu, không rõ y vì sao đột nhiên nói đến những việc này. Chỉ là hai tiếng cười gượng cuối cùng khiến cho hắn không hiểu sao cảm thấy khó chịu.

“Ta nếu không muốn bị người khi dễ, phải đạt được vị thế… muốn từ trong tay bọn họ đoạt được khách nhân… Đương nhiên cũng có một số người, phàn không phải tuyệt sắc tuyệt diễm sẽ không chọn. Đáng tiếc ta không phải là bọn hắn.”

Một câu cuối cùng thanh âm rất nhẹ, sau khi dứt lời cũng không để lại tiếng vang nào, Cận Song Thành chỉ cảm thấy có một mạt quen thuộc, suy nghĩ thật lâu, mới hoảng hốt nhớ tới lúc trước khi dạy Liên Ngọc luyện võ thì y cũng từng nói qua.

Khi đó y cũng cúi đầu như thế, giống như tự nói với mình, khi đó đầu bài trong lâu, người lớn lên xinh đẹp, học võ cũng là trời cho, sư phụ rất thích hắn.

Đó là một loại ước ao gần như đố kị.

Đồng dạng thấp hèn, y lại ước ao hư danh đầu bài kia… Cận Song Thành vô pháp lý giải, rồi lại nghĩ chính mình như đã quên cái gì.

Nước mắt của Liên Ngọc là bởi vì lời nói của mình.

Lời nói …

Hắn giật mình, nhìn Liên Ngọc, một lát sau bật cười, nhưng trong nụ cười tràn ngập vẻ thương tiếc.

Chính là “đừng sợ”.

Y ước ao, không phải là yêu thích của những người kia, mà chính là ôn nhu cùng trấn an.

“Khi đó… nếu có người, nói với ta một câu… đừng sợ… Thì tốt rồi.”, Liên Ngọc không nhìn thấy nụ cười của hắn, cũng không có thấy thương tiếc của hắn, chỉ thì thào lẩm bẩm, sau đó chính là ha hả cười.

Cận Song Thành bước nhanh đi tới bên cạnh y ngồi xuống, Liên Ngọc cả kinh, tựa như con cua mà tránh ra vài bước, mở mắt ra nhìn Cận Song Thành.

Cận Song Thành trên trán gân xanh nhảy một chút, một cước đạp lên ngoại bào của y, Liên Ngọc thoáng cái đã bị giữ lại.

Cận Song Thành nhìn y, một lát sau thở dài, đưa tay xoa xoa lên đầu y, nhẹ giọng nói: “Đều đã qua rồi.”

Liên Ngọc sửng sốt trong chốc lát, lệ lại rơi.