Ngốc Vì Yêu Em!

Chương 4: Nữ lâm




̃ Lâm

ONE

Một ngày mới lại bắt đầu…

Thế nhưng cái ngày mới của tôi lại bắt đầu lúc gần…2 giờ chiều! Hai giờ chiều? Thế còn buổi đi dạy thêm sáng nay? Còn nữa…hôm nay tôi học chiều, hai giờ chiều? Chết tôi rồi! Sẽ trễ học mất! Đáng ghét! Cái đồng hồ báo thức chết tiệt lại bãi công với mình! Tức chết đi thôi! Bữa sáng cũng không ăn, đến xe buýt cũng không bắt kịp! Càng quan trọng hơn là đến cả đầu tóc cũng không có thời gian chải chuốt cho đẹp nữa! Huhu…Sao mình lại xui xẻo đến thế!

Chạy chạy chạy! Tôi chạy chạy chạy!

Đáng chết! Tôi chỉ có thể liều mạng chạy về phía trường học! Ông trời ơi, hãy phù hộ nhất định đừng để con trễ học! Làm ơn làm ơn! Không thì con chẳng biết sẽ bị giáo viên chủ nhiệm đáng sợ răn dạy thế nào nữa! Sau một hồi chạy thục mạng, cuối cùng tôi cũng đã đến được trường, nhưng… điều kinh hoàng nhất là…aaa! Cổng trường đóng rồi! Sao tôi vào trường được bây giờ?

Đắn đo suy nghĩ mãi, sau cùng, tôi quyết định đi vòng ra phía sau trường để…trèo tường vào! Nhưng...sao bức tường lại cao khủng khiếp thế này? Phải hơn 2,5 mét chứ chả chơi! Đã thế còn không có vật bám nữa chứ! Sao tôi trèo vào được? Mà dù có trèo được thì lúc nhảy xuống cũng sẽ bị gãy chân! Huhu, tôi không muốn thành thương binh nữa đâu!

Nhưng nếu không vào được bên trong thì cuộc đời tôi coi như xong. Vì thế mà tôi... dùng hết sức ném cái ba lô gấu trúc của mình vào bên trong trước rồi bắt đầu vật lộn vật lộn với cái công phu trèo tường mà...Thắng Quân đã truyền thụ cho!

12 phút! Chính xác là đến mười hai phút sau tôi mới vào được bên trong trường, còn chưa kịp ăn mừng thì đã cuống quýt cả lên khi biết mình...đã làm mất dấu cái ba lô yêu dấu! Ôi, không thể nào! Tôi đã phải lao đầu vào việc đi làm gia sư cho mấy đứa con nhà giàu suốt mấy ngày trời mới kiếm đủ tiền mua nó!

Tôi khóc không ra nước mắt, cặm cụi liếm cái ba lô. Gấu trúc thân yêu của chị à, em đang ở đâu vậy hả? Ra đây với chị đi mà! Cứ thế, tôi cứ mải mê dám chặt mắt vào mặt đất để tìm kiếm, kết cục là...tông sầm vào ai đó! Đầu sưng lên một cục, đau chết đi được!

- Á, em là ai?... không sao chứ?_tiếng hỏi han ân cần vang lên, tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Là một người con trai...đẹp y như thiên sứ! Thật đấy, đẹp hơn cả thiên sứ. Nhưng...khuôn mặt này...có chút quen quen thì phải...

- Này cô bé, em không sao chứ?_anh ta hỏi lại, vẻ mặt đầy lo lắng.

- Hả? Dạ, em...không sao ạ!_Tôi lúng túng lắc đầu quầy quậy.

- Thật chứ?

- Dạ thật!_tôi gật đầu chắc nịch.

-...Em... thật không thấy đau sao?_anh ta nhìn tôi bằng ánh nhìn kì quái, đồng thời đưa ngón tay chỉ chỉ vào đầu gối tôi.

Tôi ngu ngơ nhìn xuống, quả nhiên, đầu gối tôi bị trầy xước tùm lum. Nãy giờ chỉ mãi tìm cái ba lô nên không hề thấy đau, giờ thì…rát chết đi được! Tôi bắt đầu chường ra cái bộ mặt nhăn như khỉ, nhưng việc tìm ba lô rồi chạy vào lớp vẫn quan trọng hơn nhiều nên đánh bạo,hỏi anh ta:

- Hix, em không sao, anh…vừa nãy có thấy cái gì đó rơi quanh…

- Em đang tìm cái đó hả?_Không để tôi kịp nói hết câu, anh ta đưa một ngón tay chỉ về phía sau lưng tôi.

Tôi vội quay đầu lại nhìn rồi há hốc mặt mày. Ba lô của tôi…tại sao lại thế chứ? Nó đang mắc kẹt vào một cái cành cây cách mặt đất ít nhất là…ba mét! Sao tôi lấy nó xuống được? Không lẽ lại phải trèo? Tôi…vẫn đang mặc váy ngắn!-Là ba lô của em à?_anh ta hỏi. Tôi gật gậtđầu.- Vậy để anh lấy nó xuống!_chịu giúp tôi thật á? Tốt bụng ghê thế! Tôi lại chường ra cái bộ mặt tràn đầy cảm kích.

Anh ta liền tiến về phía cái cây, leo lên như một con khỉ, chỉ một loáng đã lấy được cái ba lô của tôi xuống. Quả nhiên là cao thủ, trèo cây còn giỏi hơn tôi.- Em cảm ơn anh_tôi nhận lấy ba lô từ tay anh ta, không ki bo mà tặng ngay một nụ…cười đẹp chết người.- Chỉ chút chuyện vặt ấy mà, không cần phải cảm ơn anh đâu. Nhưng…em là học sinh mới sao? Sao bây giờ mới đi học? Còn trèo tường nữa… Hix, giọng nói này…tuy dịu dàng thật đấy nhưng nghe cứ như thể là là người của hội Học sinh đang chất vấn học sinh vi phạm nội quy không bằng.

- Anh…anh là người của hội Học sinh phải không?_tôi hỏi lí nhí, cúi gằm mặt xuống đất.

- Cũng không hẳn là thế, hội trưởng bảo anh đi quanh trường xem có nam sinh nào đi trễ rồi trèo vào trường không ấy mà. Anh đi đến đây thì gặp em nè, em tên gì vậy hả?

Hix, mình nói đâu có sai, anh ta thực sự có liên quan đến hội trưởng hội Học sinh. Tôi sẽ bị kỉ luật mất! Làm sao bây giờ? - Hì hì… Anh à…em…_tôi cười mà trông còn khó coi hơn khóc. Như ngầm hiểu được điều gì, anh ta mỉm cười, không quên nháy mắt tinh nghịch:- Ngốc, em mếu máo gì chứ? Đừng lo, em sẽ không bị phạt đâu, vì anh sẽ không báo lại với hội trưởng, được chứ? Vì…em rất đáng yêu!

Hix, anh ta khen mình đáng yêu…- Này, sao em lại ngây người ra thế? Vết thương ở chân em…đừng nói với anh là em không biết đâu nhé?_trán anh ta nổi lên hai chữ “lo lắng”.- Hả? Dạ…dạ em…em không đau..._rõ ràng là đang nói dối.- Thật sự không đau?_anh ta nói, đùng một cái ngồi xổm xuống đưa tay chạm vào vết xước trên đầu gối tôi. Nhưng…tôi vẫn đang mặc váy mà… Tôi giật bắn mình, vừa kêu đau vừa lùi người ra sau vài bước.

- Anh làm gì kì vậy hả?_tôi nhăn mặt, trừng mắt.- Anh…anh xin lỗi…anh không có ý gì đâu, thật đấy!Nhưng…chân của em…vừa nãy em kêu đau…_dường như hiểu ra điều gì, mặt anh ta đỏ bừng lên như cà chua chín.

- Anh…thì lúc nãy có đau đâu, ai bảo anh…tôi vẫn không thôi tỏ vẻ khó chịu.- Anh xin lỗi mà…giờ theo anh đến phòng y tế khử trùng và băng vết thương lại, được chứ?Anh ta nói, và hành động đi kèm là…xoa đầu tôi một cái!Dù trước nay vẫn ghét nhất là bị xoa đầu nhưng không hiểu sao lại không phản ứng gì, lòng mơ hồ có cảm giác quen thuộc.

- Anh…anh tên gì vậy?_tôi hỏi lí nhí.

- Anh tên Hàn Vũ!_Hàn Vũ ư? Mưa lạnh? Anh ta đâu có lạnh lùng như vậy đâu, trái lại, rất ấm áp.

- Em là ô Vũ Uyên!_tôi nói, cười thật tươi. Nhưng không hiểu sao người đang đi phía trước bỗng nhiên khựng lại.

- Em vừa nói gì cơ? Em tên là gì?

- Là Tô Vũ Uyên ạ! Có chuyện gì sao anh?_tôi lắp lại câu nói đó, nhíu mày khó hiểu khi thấy nét mặt kì lạ của anh Vũ. Anh ấy bắt đầu thần người ra, nhìn tôi không chớp mắt, trong đôi mắt trong veo không ngừng lay động. Phải đến rất lâu, rất lâu sau mới như bừng tỉnh:

- Không, không có gì. Mình lên phòng y tế nào!_anh ấy cười, nhưng nụ cười lại có phần gượng gạo.

Sau khi dẫn tôi đến phòng y tế sát trùng và băng bó vết thương xong, anh Hàn Vũ lại dẫn tôi đến lớp, nhưng vừa đến trước cửa lớp thì anh ấy nhớ ra mình có việc gấp phải quay về, liền tạm biệt tôi rồi bỏ đi mất dạng. Người con trai này…cũng thật khó hiểu! Haizz, thôi nào Vũ Uyên bây giờ không phải lúc để đánh giá người khác đâu, sắp đến tiết hai rồi đó, phải vào lớp nhanh thôi!

Chán quá đi mất!

Vào lớp, tôi ỉu xìu mặt ngồi xuống cạnh Trương Vĩ Nhật Thành. Đồ Chuột Chết đáng ghét! Sao hắn lại cứ phải bày đặt làm ra cái vẻ lạnh lùng đó làm gì thế nhỉ? Làm như mình hay ho lắm không bằng!Tôi bắt đầu thấy hoài nghi một chuyện...

Mà kể cũng thật lạ,Tô Vũ Uyên tôi đây vốn là nữ sinh ưu tú có đến hàng nghìn fan hâm mộ vậy mà bây giờ phải học trong cái lớp không ai đoái hoài đến mình thế này, cuộc đời sao lại bất công thế chứ? Đành vậy,lớp này chỉ toàn con gái, tệ hơn thế, họ đều mắc bệnh hám trai giai đoạn cuối, đều là fan của tên Chuột Chết, trong khi đó tôi là đối thủ của hắn,họ không ưa tôi là chuyện đương nhiên.

Nhưng…rồi cũng sẽ có ngày tôi biến họ thành fan của tôi tôi cho mà xem, Chuột Chết ạ!

Nghĩ đến đây, tôi đưa ánh mắt mang chí khí ngút trời quay sang nhìn Trương Vĩ Nhật Thành. Có ai ngờ…hắn…lại ngủ! Đồ sâu ngủ! Nhìn cái bản mặt như con cún mà chỉ muốn khua tay múa chân với cái bút lông. ( Một lần đã là quá đủ,ai ngu gì làm vậy nữa, rắc rối muốn chết!)

- Vũ Uyên này, cậu làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào người Nhật Thành thế?

Hả? Nhìn chằm chằm vào Trương Vĩ Nhật Thành? Tôi á?

Tôi giật bắn mình,tỉnh mộng. Quả nhiên, tôi đang ngây ngẩn người ra mà dán mắt vào mặt tên Chuột Chết thật! Hix, Tô Vũ Uyên, mày đang làm trò gì thế chứ? Mất mặt, quá mất mặt! Nhưng…người vừa “nhắc nhở nhẹ nhàng” với tôi đó là ai?

Aaa! Là Phạm…Phạm…sao quả tạ! Phạm Huyền Trang!

- Huyền…Huyền Trang?_tôi lắp bắp, hai má nóng bừng lên như có lửa đốt, chợt nhận ra tất cả mọi người đều dang quay sang nhìn mình với thái độ nửa tò mò nửa khó chịu cùng những ánh mắt hình viên đạn vì dám “nhìn chằm chằm” hoàng tử chuột chết Nhật Thành của họ.

Đáng ghét! Dù gì thì Tô Vũ Uyên này cũng là mỹ nữ vô địch thiên hạ từng làm hằng ngàn tên con trái phải say như điếu đổ đấy. Trương Vĩ Nhật Thành đã là cái quái quỷ gì mà tôi phải nhìn chằm chằm chứ? Chỉ là vô tình thôi! Hiểu không? Làm gì mà phải ghen tuông nảy lửa vậy chứ? Thế đấy,mấy cái tên được gắn thêm cái mác “Hotboy” đều là mầm móng rắc rối!

- Hì, không có gì đâu, hiểu lầm thôi mà._tôi quay ra nhìn mọi người cười cho qua chuyện rồi ngồi xuống, ném cho Huyền Trang một cái nhìn sắc bén khi thấy nhỏ ta đang che miệng cười gian.

- Cậu nói lung tung cái gì thế hả?_tôi cười cười, đôi mắt ánh lên tia laze chỉ chực giết người bất cứ lúc nào.

- Tớ có nói lung tung gì đâu,sự thật mà.

- Sự thật gì cơ?

- Thì cậu lúc nào mà chẳng bám dính lấy Ice Price như kẹo cao su. Không ngờ học đến cấp ba rồi mà vẫn không tách nhau ra được.

Trời đất! Cái con nhỏ này! Muốn giết người đấy à? Tôi bám dính lấy Trương Vĩ Nhật Thành lúc nào? Hôm qua người ta đã bị đám fan của hắn kéo đi “nói chuyện thân mật” rồi đấy biết không?

- Cậu…

- Tớ làm sao?

- Cậu chết chắc với tôi!!!_tôi nói nhỏ để càng ít người nghe thấy càng tốt,dù gì cũng là nữ sinh ưu tú,không thể nổi túm cổ áo người ta lên mà đánh ngay trong lớp được.

- Cậu…làm thử xem! Haha…_Huyền Trang cười thách thức.

Aaa! Tôi điên lên mất! Phạm Huyền Trang! Đồ sao Quả Tạ đáng ghét!!!

- Các bạn,nghiêm!

Oái! Là tiếng của cô bạn lớp trưởng! Nãy giờ chỉ mãi lo phồng mang trợn má với nhỏ Huyền Trang nên không nghe thấy tiếng chuông báo giờ vào tiết! Hix, cũng may là giáo viên đã vào lớp chứ không thôi thì tôi chắc chắn sẽ bị mấy ánh mắt hình viên đạn của đám mê trai bắn chết mất!

Tiết một, tiết hai, tiết ba, tiết bốn rồi tiết năm, năm tiết học dài đằng đẵng cuối cùng thì tôi đã có thể ra về rồi! Có thể nói tôi chưa bao giờ mong đợi tiếng chuông báo giờ nghỉ như thế! Ngồi cạnh tên Chuột Chết trương Vĩ Nhật Thành đó quả đúng là cực hình! Cứ thử tưởng tượng mà xem!

Tiết học thứ hai vừa bắt đầu,cái tên Chuột Chết đó lại đột nhiên ngồi bật dậy, lục lọi cặp sách rồi lẩm bẩm là mình quên không mang sách, làm hàng chục đứa con gái phải nhao nhao lên chỉ vì muốn cho hắn mượn. Vậy mà tên ngốc đó lại từ chối thẳng thừng rồi quay sang đòi tôi cho xem chung sách! Đã thế còn nói “cảm ơn” nữa chứ! Và thế rồi cái hồng ân trời bể mà hành động kì quái hắn ban tặng cho tôi là: suốt cả buổi học,đám con gái trong lớp cứ năm phút là lại quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy “bom”, “đạn” như thể là bị cướp chồng không bằng! Còn với Trương Vĩ Nhật Thành thì khác, yêu thương hắn ghê lắm cơ, mắt cứ long lanh hình trái tim một cách đáng ghét! Ghét!

Bởi thế nên tiếng chuông báo giờ ra về vừa vang lên là tôi đã vội vàng mang ba lô huồn ra khỏi lớp để trốn mấy cô bạn đang có ý định giết tôi suốt từ nãy đến giờ. Khổ nỗi là vừa ra đến sân trường thì tôi đã bị một đám người vây lấy như kiến bu mỡ!

- Vũ Uyên, tôi là Trần Nhất Linh,tôi đến để mời em tham gia vào Ban Kịch nghệ!_một tên điển trai với những ngón tay thon dài đưa cho tôi một lá đơn,lập tức có thêm mấy chục lá đơn khác được phóng vèo vèo đến trước mặt tôi.

- Không,bạn Vũ Uyên,bạn tham gia vào Ban Thông tin đi!

- Ban Thông tin thì có gì hay ho chứ! Câu lạc bộ Mỹ Thuật mới là nhất!

- Có lộn không đó! Câu lạc bộ đàn dây mới là số một!

Hix, tròng mắt của tôi sắp rơi ra ngoài! Nếu cứ bị đám người này chen lấn xô đẩy thế này thêm vài phút nữa thì chắc tôi sẽ bị họ đè cho xẹp lép như con tép cho mà xem! Tôi có cảm giác như sắp nghẹt thở đến nơi rồi! Làm sao thoát ra bây giờ? Có ai không, làm ơn cứu tôi!

- Câm miệng hết đi!_tên ngón tay thon dài gầm lên làm đám người đang vây xung quanh tôi giật mình co rúm người,mặt mày tái mét!

- Chết rồi! Là Nữ Lâm Trần Nhất Linh đấy! Anh ta cũng đích thâm đến mời Vũ Uyên tham gia vào Ban sao?

- Tốt nhất chúng ta nên tráng đi chỗ khác thôi, nếu lỡ làm trái ý Trần Nhất Linh thì thể nào đám vệ sĩ của anh ta cũng sẽ…hix, chạy!!!

-…

Những lời xì xầm bàn tán không ngớt vang lên! Một vài người tinh khôn đã kéo nhau chạy mất dạng, một số khác vẫn còn đang kiên trì đứng lại để lôi kéo công chúa thiên tài Tô Vũ Uyên tôi đây vào câu lạc bộ của họ.

Tôi vẫn đứng ngây người một chỗ, mặt mày méo xẹo. Nữ Lâm Trần Nhất Linh? Cái tên gì mà kì cục thế không biết! “Nữ Lâm”? “Nữ” là con gái, còn “Lâm” là rừng! Không lẽ tên này là quỷ biến thái? Trông đẹp trai thế kia cơ mà! Hix, sao dạo này tôi toàn gặt phải mấy tên quái nhân thế không biết?

Tên “Nữ Lâm” điểm trai đó lại bước đến trước mặt tôu,nhìn tôi bằng ánh mắt dắm đưới chỉ muốn cho ăn đấm!

- Hi bé yêu Vũ Uyên! Anh là Trần Nhất Linh, rất vui vì được gặp em!

- Ơ…_tôi cười một cách miễn cưỡng.

- Chà,bé yêu dễ thương ghê!_tên Nữ Lâm đó lại nháy mắt với tôi,cười nhe nhởn. Hix,ai khiến anh khiến tôi thế hả?

- Anh đến mời em tham gia vào Ban Kịch nghệ của anh! Em biết không, ban Kịch Nghệ là một trong những câu lạc bộ dang giá nhất của trường Tử đằng. Thành viên của ban đều phải là những người tài năng xuất chúng. Bé yêu Vũ Uyên,em thật may mắn đấy,dược đích thân ánh đến mời…

Hix…tên này đang thao thao bất tuyệt cái gì vậy chứ? Cái miệng đẹp thế kia mà cứ liến thoắng như cái máy nói thế kia,còn nói nhiều hơn con gái,à mà không,có khi một trăm đứa con gái cũng không thể nói vừa nhanh vừa nhiều như anh ta! Không lẽ đây là lí do của cái tên “Nữ Lâm”?

- Bé yêu,em đồng ý nhé! Tin anh đi, em sẽ không phải thất vọng về Ban Kịch nghệ đâu. Anh giúp em điền vào đơn đăng kí nhé!

Gì…gì chứ? Không,không thể nào,không bao giờ tôi tham gia vào cái Ban Kịch nghệ quái gở gì đó đâu,chỉ nhìn mặt tên trưởng ban thôi mà đã muốn cạo đầu đi tu rồi! Nhưng phải từ chối thế nào mới được chứ?

Tên Trần Nhất Linh cứ thế đứng ở phía đối diện hý hoáy viết cái gì đó vào giấy rồi đưa cho tôi. Hix,đâu thể nào,sao anh ta biết hết lí lịch của tôi vậy nè? Không lẽ học thuộc?

- Bé yêu,em kí vào đơn đi!

- Ơ…tôi..tôi…_tôi lúng búng như ngậm hột thị. Có chết cũng không được kí,không kí!

- Khoan đã!_giọng nói khảng khái vang lên từ đằng xa. Một người con trái bước đến tách vòng vây xung quanh tôi ra.

- Mọi người tránh ra hết đi! Vũ Uyên sẽ tự đến đăng kí tham gia vào câu lạc bộ mà cô ấy thích!_người con trai đó,nét mặt nghiêm nghị đó,là…Thắng Quân! Lúc nào cũng vậy,cậu ấy luôn xuất hiện rất đúng lúc,khi tôi buồn,khi tôi cần một người giúp đỡ và lắng nghe những tâm sự ngổn ngang trong lòng,…như mọt thiên thần hộ mệnh đáng yêu.

- Ê nhóc con! Nghĩ mình là ai mà dám lớn tiếng ở đây hả?_Trần Nhất Linh chường ra cái bộ mặt khinh khỉnh nhìn chỉ muốn cho ăn đấm với Quân.

- Nhìn cái mặt vừa xanh vừa non của nhóc…học sinh mới đúng không? Thế nên không biết anh là ai chứ gì? Nói cho nhóc biết,anh là Trần Nhất Linh, là con cháu đời thứ ba mươi sáu của gia tộc Trần Đình. Thế nào? Sợ anh rồi phải không? Còn nhóc, tên gì? Xuất thân ra sao?_Sợ? Là sợ cái gì thế? Gia tộc Trần Đình nào vậy? Trần Nhất Linh ơi là Trần Nhất Linh,chỉ giỏi khua môi múa mép!

Nét mặt Thắng Quân không mảy may có chút gì là sợ hãi cả,trái lại còn có thể cười nữa chứ,nụ cười nhếch mép pha chút cao ngạo chỉ được dùng vào những trường hợp đặc biệt:

- Tôi tên Cao Thắng Quân!

Hix, im ắng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng những chú kiến nói chuyện với nhau! Tôi ngây ngốc nhìn những người có mặt ở quanh mình không hẹn mà có cùng một phản ứng: tay ôm ngực,mắt trợn tròn!

- C...Cao Thắng Quân?_khóe miệng tên Trần Nhất Linh giật liên hồi mất cái liền,gương mặt điển trai bị biến dị trông hết sức kì quặc. Haizz,cần gì phải ngạc nhiên đến thế chứ, chẳng qua là cái tên thôi mà, quan trọng nhất vẫn là thân thế của Thắng Quân kìa!

- Ừ…_Quân khẽ gật đầu và như môt chuyện hết sức tự nhiên và vô cùng quen thuộc,cả sân trường suýt nữa thì đã sập chỉ vì những tiếng hét kinh thiên động địa.

- Trời, Thắng Quân,là Thắng Quân thật à? Nãy gì chỉ lo để ý cái thằng cha gàn dở Trần Nhất Linh mà không nhìn thấy cậu ấy!

- A, Thắng Quân kìa! Cậu ấy là thần tượng của tớ đấy!

- Cậu ấy là con trai của Chủ tịch tập đoàn bất động sản Blue Sky đấy! Công ty của gia tộc Trần Đình cũng đặt dưới sự quản lí của Blue Sky mà, Trần Nhất Linh với Thắng Quân cũng chỉ là thứ tép riu thôi…

- Thắng Quân đẹp trai quá đi mất!

- Thắng Quân còn là nhiếp ảnh gia trẻ tuổi nhất vừa đoạt tất cả giải người mới năm ngoái đấy…

- Blue Sky cũng là một trong năm tập đoàn nắm số lượng lớn cổ phần của trương THPT Lâm Văn chúng ta! Thắng Quân đẹp trai, là hotboy công tử nhà giàu, lại còn học giỏi nữa,có tài nhiếp ảnh,không chút thiếu sót gì cả,quả đúng là người người hoàn hảo!

Hàng trăm lời trầm trồ thán phục,hàng vạn ánh mắt ngưỡng mộ,và cả cái gương mặt từ trắng chuyển sang đỏ,từ đỏ chuyển sang xanh,rồi đến tím bầm của thằng cha Nữ Lâm điển trai Trần Nhất Linh,…Thắng Quân thực sự đã quen với những chuyện như vậy rồi nên cứ thế thản nhiên kéo tay tôi cùng bước ra khỏi trường.

TWO

Năm phút sau khi trốn thoát,tôi và Thắng Quân cùng nhau dắt chiếc xe đạp địa hình và…đi bộ trên phố. Nếu là người khác thì chắc họ sẽ cảm thấy Quân thật kì lạ, rõ ràng có đến mấy chiếc ô tô riêng đưa đón nhưng suốt đời lại chỉ đi xe đạp, chẳng giống công tử nhà giàu chút nào! Nhưng với tôi thì đó mới chính là điểm đáng yêu của cậu ấy mà,đâu có như ai đó, suốt ngày ngồi trên chiếc mô tô cao ngất trời rồi phóng nhanh như thể bị ma đuổi không bằng! Cầu trời khấn phật cho bữa nào đó đang xé gió lao đi hắn sẽ bị cảnh sát giao thông tóm cổ rồi tống vào đồn cho đáng đời thằng trẻ ranh mới tí tuổi đầu đã học đòi làm anh hùng trên đường đua!

Nhưng…sao tự nhiên tôi lại nghĩ đến cái tên Chuột Chết họ Trương đó chứ? Đúng là khùng, khùng hết thuốc chữa! Khùng!!!

- Quân này! Sao mấy người đó lại đến mời tớ tham gia vào câu lạc bộ gì gì đó vậy?_tôi thắc mắc,ngay lập tức bị Quân cho ăn nguyên một cái cốc đầu đau điếng.

- Ngốc! Cậu có đúng là nữ sinh thiên tài Tô Vũ Uyên thật không đấy? Đến chuyện này mà cũng không biết!

- Hix,sao tớ biết được chưa!_tôi xoa xoa đầu,nhăn mặt nhìn ánh mắt châm chọc đáng ghét của Đức.

- Thôi thôi tớ biết rồi,không chọc quê cậu nữa,được chưa? Ở trường Lâm Văn này 50% điểm thành tích học tập là lấy từ các hoạt động ngoại khóa đấy,còn nữa,phải tham gia vào ít nhất một câu lạc bộ mới đủ điều kiện để dự các kì thi khác trong trường. Những người khác phải khổ sở lắm mới xin được vào các câu lạc bộ,vậy mà có người ngốc hết chỗ chê nào đó được đích thân các trưởng ban đến mời thì lại méo xẹo mặt mày như bị tra tấn không bằng…

- Ồ,ra vậy…nhưng…cậu vừa nói gì cơ? “Người ngốc hết chỗ chê”? muốn ám chỉ tớ sao? Cao Thắng Quân,cậu được lắm,dám chế giễu bản cô nương đây!_tôi ré lên, quay sang đấm thùm thụp vào lưng Quân.

- Nhưng Quân này…cậu thấy cái tên Trần Nhât Linh đó,anh ta…

- Cậu nói Trưởng ban của ban Kịch nghệ hả?

- Ừ…tớ thấy mọi người có vẻ sợ anh ta…

- Người ta là đại thiếu gia của gia tộc Trần Đình lấy tổ chức hắc đạo để khởi nghiệp mà lại! Cái gia đình tôn thờ chủ nghĩa phục thù đó bao giờ cũng hiếu chiến và bạo động cả, bản thân Trần Nhất Linh đi đến đâu cũng có vài vệ sĩ đi theo bảo vệ, còn có sở thích chụp hình bậy bạ khi chưa có sự cho phép của người khác rồi lấy hình ra để uy hiếp họ đó…

- Hả? Tên Nữ Lâm biến thái đó…

- Nhưng dù gì thì bố anh ta cũng chỉ là viên tướng mọi dưới trướng của bố tớ thôi, chẳng có gì đáng ngại cả.

- Có tự cao tự đại quá không đấy?

- Làm gì có chuyện đó, không tự cao tự đại chút nào!

- Làm như mình tài giỏi lắm ấy, Thắng Quân ngốc!

- Thôi nào!_Đức ngăn cánh tay tôi đang đấm thùm thụp vào lưng cậu ấy, cười ngán ngẩm.

- Cậu học lớp 10A1 chắc thích lắm nhỉ? Nghe đồn lớp đó là thiên đường của con gái mà!

- Làm gì có!_tôi xụ mặt.

- Lớp 10A1 là thiên đường của Trương Vĩ Nhật Thành mới đúng! Tại hắn mà mọi người quên luôn cả tồi tại của tớ,c òn cả cái con nhỏ Huyền Trang đó nữa, chuyên gây rắc rối cho tớ thôi! Đáng ghét!

- Khổ đến…vậy sao?

- Chứ sao nữa! Mà cũng tại cậu cả đấy!

- Hơ…sao lại tại tớ?

- Tại cậu không học cùng lớp với tớ chứ sao!

- Hơ hơ…lí do gì kì cục vậy?

- Nếu một người luôn gặp xui xẻo làm mất bùa hộ mệnh của mình thì cậu nghĩ xem họ sẽ như thế nào?

- Thì tiêu đời! Mà cậu nói vậy…là sao?

- Cao Thắng Quân! Cậu đừng có giả ngốc nữa có được không? Có tin là tớ sẽ cho cậu chết không kịp ngáp ngay bây giờ luôn không hả?

- Biết rồi ngốc,mai tớ chuyển vào lớp cậu học là được chứ gì?

- Lại nói đùa nữa rồi,làm như chuyển lớp dễ lắm không bằng!

- Tớ làm được thật mà!

- Bốc phét!

- Tớ không bốc phét,là thật đấy! Cao Thắng Quân tớ đã nói gì là sẽ làm cho bằng được! Cậu cũng biết mà!

- Thật không đó?

- Thật!

- Vậy…tạm tin cậu!

- Sao lại là “tạm tin”?

- Ai mà biết được,nhìn mặt cậu gian xảo thế kia cơ mà! Hahaha…

- Hơ…Thắng Quân, tớ gian xảo lúc nào vậy?

- Hahaha…

- Vũ Uyên…

- Hahaha…

Tôi cứ thế làm mặt hề để trêu Thắng Quân,và những tiếng cười giòn tan lan rộng ra khắp không gian khiến lòng người trở nên ấm áp lạ kì!

- Á,Tô Vũ Uyên đang đi cạnh Coolboy Cao Thắng Quân kìa!

- Sao nó dám đi chung với Thắng Quân của tớ chứ! Đúng là gan to tày trời!

- Phải, nhìn mặt chỉ muốn cho ăn dép!

Cái tiếng gầm ghè này còn có thể là ai ngòai đám nữ sinh hám trai xung quanh chứ! Làm ngứa tai người ta! Đừng có nghĩ mấy người là fan của Quân thì có quyền nói xấu sau lưng Vũ Uyên này nhé!

- Vũ Uyên…cậu không sao chứ?_Thắng Quân quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy lo lắng.

- Haizz, Quân ngốc, tớ mà bị làm sao chứ! Chỉ chút chuyện vặt vãnh thôi mà_tôi cười gian, nhún vai rồi quay đầu lại, mở to đôi mắt đầy lòng trắng nhìn đám nữ sinh thấy trai đẹp là đều sáng mắt đó rồi nở một nụ cười cô cùng thanh tao của ác quyr…đội lốt thiên thần!

Quả nhiên, đám nữ sinh đó đều nín bạt, mặt mũi đỏ gay như bị thiếu ô xi, vội co giò bỏ chạy!

- Hahaha, Vũ Uyên, cậu thật là, chẳng thay đổi chút nào!_Thắng Quân lắc lắc đầu, nở một nụ cười ngao ngán.

- Đồ ngốc!_tôi xua tay

- Tớ là ai nào? Sao lại phải thay đổi chứ?

- Mà Vũ Uyên này…_Thắng Quân bỗng nhiên sực nhớ ra cái gì đó, nhìn thẳng vào mắt tôi

- Thắng Quân, dù sau này có xảy ra bất cứ biến cố gì thì cậu cũng đừng quá lo lắng nhé! Tớ vẫn sẽ mãi luôn bên cạnh cậu mà…

Tên ngốc này bị làm sao thế chứ? Tự nhiên lại nói chuyện kiểu người ngoài Trái Đất này chứ? Không hiểu gì hết! Nhưng…Quân,cậu ấy lúc nào cũng dịu dàng như thế cả, luôn khiến người ta không thể không yên lòng.

- Quân…cậu…

- Vũ Uyên ngốc, có cần tớ đưa cậu về nhà không?_Đức nở một nụ cười tỏa nắng khiến không gian cũng như bừng sáng. Hix…đáng yêu kiểu… “thuốc diệt côn trùng”!

Tôi như nhìn thấy đám nữ sinh hám trai hái bên đường vì bị “điện giật” mà ăn ra bất tỉnh nhân sự!

- Ừ, chúng ta đi thôi!_tôi cười, gật đầu một cái thật mạnh đến nỗi suýt gãy xương cổ rồi nhảy phắt lên chiếc xe đạp địa hình của Thắng Quân như một chú sóc!

- Xuất phát!!!

Tình bạn là vậy đấy! Ít ồn ào nhất và cũng khiêm nhường nhất, là thứ tình yêu mà không có đôi cánh, ngọt ngào!