~~~ Nara ~~~
Viết vội để mừng ngày thành lập Hội Liên Hiệp Phụ Nữ Việt Nam nên chắc cũng chẳng đâu vào đâu cả, thông cảm cho mình nếu chap này có hơi… nha!
20/10 vui vẻ, các reader yêu quý của mình!
×××××
THREE
Rời khỏi canteen, tôi men theo hành lang tầng một của khu giảng đường trở về lớp học với khuôn mặt y như cái bánh bao chiều bán ế và cái bụng đang không ngừng kêu réo ầm ĩ.
Haizz, trời hành tôi đây mà.
Lúc đầu là vì bận chơi khăm Trương Vĩ Nhật Thành thì không nói làm gì, nhưng là chuyện với Vũ Hoàng Phong… Cậu ấy làm đầu óc tôi rối ren cả lên nên chỉ lo suy nghĩ miên man mà… quên luôn cả việc ăn trưa.
Giờ thì hay rồi, cơm thừa ra đều bị mấy cô đầu bếp mang cho cún ăn cả, còn người thì nhịn đói huhuhu…
Tôi ôm lấy cái bụng đang không ngừng gióng trống khua chiêng mà khóc ròng trong lòng. Đầu Heo ngố tàu, cứ xem như là trưa nay mày nhịn ăn giảm cân đi!
Phải, cứ xem như là trưa nay mình nhịn ăn giảm cân là được. Là nhịn ăn giảm cân haha…
Hahaha…
Hahahahaha…
Hix, huhuhu…
Đói chết con rồi mẹ ơi!
Tôi vịn tay vào thanh lan can inox trên hành lang, tiếp tục hành trình… bò về lớp thì một giọng nữ vừa quen vừa lạ bất ngờ truyền vào tai:
- Ááá, đừng mà!
Chuyện gì thế nhỉ?
Tôi giật bắn mình, vội vàng chạy tới nơi phát ra tiếng hét đầy kinh hãi kia: trong gầm cầu thang ở phía trước có một đám nam sinh mặt mày bặm trợn đang vây lấy một cô bạn nhỏ nhắn.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó chính là người ngày ấy đã chỉ đường cho tôi tới được chỗ nhà thi đấu bóng rổ, là cô bạn có vẻ ngoài mong manh và yếu đuối y như Đại Ngọc cô nương trong "Hồng Lâu Mộng", Đinh Ngọc Thiên Vân?
Đúng là cô ấy rồi! Mà sao Vân lại đi dính dáng vào cái đám không ra gì này cơ chứ?
- Đừng mà, làm ơn tha cho tôi!
Thiên Vân hét lên đầy sợ hãi trước cái điệu cười ha hả vô cùng chói tai của bọn chúng, một tên trong số đó còn xách cả một vật gì đó đen ngòm đưa về phía cô ấy, hình như… hình như là… một con chuột chết!
- Có thế thôi mà đã sợ rồi? Cho cô này…
Trời đất, mấy cái tên vô đạo đức này! Bộ không còn việc gì khác để làm rồi hay sao?
- Dừng tay lại!_tôi không kìm được hét lên, bất chấp tất cả xông vào đám người kia rồi đứng chắn trước mặt Thiên Vân. Còn cô bạn thì lại giống như chết đuối vớ được cọc, run rẩy níu chặt lấy lưng áo tôi không buông.
- Mấy người bị đứt dây thần kinh xấu hổ hết rồi hả? Cả đám xúm vào bắt nạt một cô gái mà không thấy nhục à?
Cơ mà mấy câu nói không chút kiêng dè này của tôi… dường như… không có "xi nhê" gì với chúng thì phải? Tên duy nhất không mặc áo khoác đồng phục trong bọn ngạo nghễ bước tới đứng sát trước mặt tôi, hất cao cái cằm rồi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thách thức. Tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy được hình xăm hình con bọ cạp trên ngực hắn qua cái áo sơ mi chỉ cài mỗi hai cúc dưới cùng:
- Thích, rồi làm gì nhau?
Thích ư?
Còn "Rồi làm gì nhau" nữa?
Sao trường Lâm Văn lại có loại học sinh như này chứ nhỉ?
Tôi ngẩng cao đầu nhìn tên bặm trợn trước mặt, cương quyết giữ thái độ lạnh băng:
- Tôi sẽ nói chuyện này với thầy hiệu trưởng!
Tầm ảnh hưởng của tôi với thầy hiệu trưởng, cả trường Lâm Văn ai cũng biết. Thầy ấy tin tưởng và kì vọng ở tôi nhiều như thế, chỉ cần tôi tố cáo chuyện này lên trên, các người sẽ đều…
- Ê ê, chúng mày nghe nó nói gì không? Nó dọa sẽ mách với thầy hiệu trưởng đấy haha, tao sợ quá đi mất…
Tiếng cười ngổ ngáo của bọn chúng lại lần nữa kéo tôi ra khỏi những dòng suy nghĩ. Ngay cả thầy hiệu trưởng các người cũng không sợ? Vậy thì còn đi học làm gì?
- Rồi sẽ không một trường nào nhận mấy người nữa, các người, đều sẽ bị gọi là đồ vô học.
- Con ranh, mày nói ai vô học? Tưởng là thiên tài thì ngon lắm hả?
Tên hình xăm trợn mắt, bặm môi đầy giận dữ. Hắn nắm chặt tay, dứ dứ nắm đấm về phía tôi.
Tưởng làm thế thì tôi sợ anh chắc?
Tôi cười lạnh:
- Tất nhiên. Thế nào? Muốn đánh tôi hả? Vậy đánh đi, càng mạnh càng tốt, tốt nhất là đánh chết cả hai chúng tôi luôn đi. Trại giáo dưỡng chắc còn dư chỗ cho mấy người tới sống tạm vào năm đấy.
Tôi đanh mặt, không chút sợ sệt tiến thêm một bước, thu hẹp khoảng cách giữa mình và tên hình xăm xuống còn vài xen-ti-mét, trừng mắt thách thức hắn.
Cánh tay run rẩy của Thiên Vân khẽ kéo tôi lại, giọng nói cũng như sắp khóc đến nơi:
- Vũ Uyên, đừng nói nữa, bọn họ…
- Không sao đâu Thiên Vân.
Tôi lên tiếng trấn an cô bạn nhưng không hề quay đầu lại, từ đầu chí cuối chỉ chăm chăm dùng ánh mắt sắc lẻm "cạo đầu" tên ở trước mặt.
- Cùng lắm thì chết cả. Chú tớ là cán bộ quản giáo trong trại giáo dưỡng, nếu chúng ta có chuyện gì… thì bọn họ, cũng đừng mong thoát được tội.
Trại giáo dưỡng là nơi thế nào chắc mấy người cũng biết. Cho dù có là công tử nhà giàu nứt đố đổ vách cũng chưa chắc đã dùng tiền mà thoát được tội. Đem tuổi thanh xuân của mình ném vào trong đó vài năm cũng không tệ chứ hả?
Tôi âm thầm quan sát nét mặt cả bọn một lượt, quả nhiên, mặt tên nào tên nấy đều biến sắc, chỉ riêng tên hình xăm là tức đến mức chín cả mặt:
- Chết tiệt, còn dám đe dọa tụi tao cơ đấy. Mày…
Hừ, tôi làm sao chứ? Cho anh biết thế nào là gậy ông đập lưng ông này. Tôi hất cằm, ánh mắt đầy chế giễu nhìn hắn chằm chặp:
- Thích, rồi làm gì nhau?
- Mày… Mẹ nó, con điên!
Tên hình xăm nghiến răng, chửi thề một tiếng. Tức đến mức muốn nổ cả đom đóm mắt mà không làm gì được. Hắn hạ nắm đấm xuống, lia ánh mắt cảnh cáo về phía người đang nấp sau lưng tôi:
- Nhớ cái mặt mày đó!_rồi kéo nhau đi mất dạng.
Haizz, rốt cuộc cũng đuổi được chúng đi. Tôi rụt vai lại, không khỏi thở phào một tiếng.
Cái gì mà "cùng lắm thì chết cả" chứ nhỉ? Ôi ôi…
Sao vừa rồi mình liều mạng quá chừng vậy chứ? Đúng là không biết sợ chết mà lại…
Tôi kéo tay Thiên Vân, lặng lẽ rời khỏi góc cầu thang tối.
(Còn tiếp)