Ngốc Tử

Chương 9




Vừa rời khỏi bệnh viện, cậu ra trạm xe bus đón xe về, ngồi trên ghế chờ. Cậu bần thần nhìn vào tờ giấy xác nhận kia, tay xoa xoa cái bụng phẳng lì nhưng trong đó là một sinh linh... là con của cậu và Phong Dật Thần.
Nghĩ đến đó, Diệp Tư Vũ không biết nên vui hay nên buồn, nên khóc hay nên cười đây.
"Cậu trai trẻ, lần đầu làm bố phải không?" Một bà lão lớn tuổi ngồi lại bên cạnh cậu, thấp giọng hỏi.
"Thưa bà, làm sao bà biết được?" Cậu thoáng giật mình, giọng bà lão tương dối giống với Nhã Tịnh làm cậu hơi hoang mang.
Bà lão nghe nói cười xoà: "Làm sao không biết, bà lão này cũng từng là một người phụ nữ có con đấy."
Cậu khẽ "Vâng" một tiếng, chờ bà lão tiếp lời.
"Phụ nữ mang thai khổ lắm, cậu chớ để vợ mình chơ vơ một mình. Nếu cậu thương vợ, thì nhanh chóng về với cô ấy đi." Lão bà bà chậm rãi nói. Có lẽ bà đã từng trải qua khoảng thời gian đó, nhưng thấy Diệp Tư Vũ nhịn không được nên hơi nhiều lời.
Vừa lúc, xe bus đã tới, cậu đứng dậy cúi người chào bà lão rồi chạy đi.
Ngồi trên chuyến xe buổi chiều tà, cậu nhớ lại lời bà lão khi nãy.
'Phụ nữ mang thai khổ lắm...'
Cậu thừa nhận cậu không phải phụ nữ, nhưng tình huống hiện giờ thì khác gì. Diệp Tư Vũ nhớ lại môn Sinh học, nhớ lại câu kể của cô giáo. Lúc đó kì thực cậu rất ngây thơ, nghe nói mang thai khổ lắm cũng chỉ than mấy tiếng cho qua chuyện. Giờ thì chính cậu sẽ tự trải nghiệm câu chuyện mà cô từng kể.
——————————
Tối đến, cậu lại loay hoay trong căn bếp nấu bữa tối...
"Tôi về rồi. Hôm nay ăn gì vậy? A, là canh chua sao? Tôi rất mong đợi a. Tôi lên phòng tắm rửa thay đồ rồi xuống. Anh Vũ đừng một mình ăn hết nha." Tử Trạch luyến thoát không ngừng bên tai Diệp Tư Vũ, cậu cũng chăm chú nghe chứ. Khi nghe đến câu cuối, cậu phì cười. Dù chỉ là một nụ cười thoáng qua thôi, nhưng chính anh cũng không ngờ mình bị nụ cười đó cuốn hút. Tử Trạch đờ người một chút rồi mới 'a' một tiếng, bối rối chạy lên phòng.
'Mình thẳng mà, sao thế nhỉ!?'
"Anh Trạch, xuống ăn nè." Diệp Tư Vũ gọi lớn. Người được gọi rất nhanh đã chạy xuống ngồi vào bàn.
Tử Trạch lia mắt nhìn bàn ăn phong phú kia, mắt dừng lại trên nồi canh chua giữa bàn: "Tôi uống canh trước."
"Canh chua là món yêu thích của anh Trạch sao?"
"Ừm, món này mẹ tôi làm rất ngon, từ khi nào nó đã trở thành món tôi thích nhất. Woa, thơm đấy... Ý, anh Vũ! Hôm nay anh nêm chua quá! Nước nước nước!!!"
Cậu rối rít rót một cốc nước đầy đưa tận tay hắn, giọng lo lắng xen chút gì đó hối lỗi: "Chua... chua lắm sao? Tôi khi nãy... khi nãy nếm thử... là vừa rồi mà... Anh Trạch, anh... anh có sao không?"
Thấy cậu luống cuống đến độ nói lắp bắp, anh cố giảm cái độ diễn suất lố lăng của mình, xua xua tay cười cười: "Có hơi chua thật, nhưng không đến nỗi. Mà này, khẩu vị anh y hệt như mấy bà bầu tôi khám qua luôn đấy. Haha." Quên nói, Tử Trạch chuyên khoa sản.
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa cợt cho qua chuyện, nhưng nó làm cậu chột dạ. Diệp Tư Vũ hơi cúi đầu, thật sự là cậu đang có một đứa trẻ trong bụng...
Anh gãi đầu cười, sau đó nhìn cậu. Phản ứng hệt như là anh đã nói trúng tim đen của cậu rồi. Tử Trạch không hỏi, anh biết cậu sẽ chối, anh chọn sam thần điều tra xem.
"Anh Vũ, chúng ta ngồi xuống dùng bữa đi."
A~ Vẫn là quá chua rồi. Có khi nào anh Vũ của thật sự có em bé không? Trường hợp này không phải chưa từng xảy ra.
Hôm nay, Tử Trạch vẫn ngồi dùng bữa cùng Diệp Tư Vũ, tránh trường hợp cậu nghĩ nhiều rồi tự trách bản thân, có điều anh ăn không được nhiều.
Cái chua cái ngọt, lưỡi anh sắp tiêu rồi.
Tử Trạch định bụng sẽ ra ngoài dùng bữa với Phong Dật Thần. Lâu rồi không cùng hắn ôn lại chuyện cũ.  
"Anh Trạch, hôm nay bên ngoài có chuyện à?" Diệp Tư Vũ để ý thấy anh ăn mặc chỉnh tề, có vẻ như là chuẩn bị đi đâu ngỏ ý hỏi.
"Tôi... tôi đi ra ngoài có việc. Là chuyện bí mật." Tử Trạch đặt tay lên môi khẽ nói "suỵt".
Diệp Tư Vũ đỏ mặt, miệng lại lắp bắp: "Xin lỗi, là tôi lắm lời."
"Ấy ấy, không sao. À, một tí có lẽ là tôi về hơi trễ, hoặc là không về. Anh cứ ngủ trước, nhớ đóng cửa, tôi có chìa khoá dự phòng."
'Cạch'
————————————
"Dậy Thần, ra quán BX gặp tao. Tao biết mày rảnh, nhanh lên." Tử Trạch chờ hắn nhả tiếng "Ừ" trong mỏi mệt mới chịu tắt máy.
Tử Trạch phi thường khó hiểu, tên đó sức trâu như vậy, sao nay yếu đuối vậy.
Anh nhớ lại khoảng thời gian còn thiếu niên, lúc đó ba Phong không nhượng tập đoàn cho Phong Dật Thần đâu, ông ta yêu cầu chính hắn phải bắt đầu từ tri thức và chút tiền mọn. Khi đó, anh chỉ mới đi thực tập, vì rất giỏi nên anh được đi thực tập rất sớm.
Tử Trạch ra ở riêng, Phong Dật Thần cũng ké, chính tại lý do đó mà anh đã chứng kiến được mức độ trâu bò của hắn. Hắn làm việc gần như 23/24 giờ, năng suất cực kì tốt. Thân là một bác sĩ, dù chuyên khoa sản nhưng ít nhiều anh cũng biết chăm sóc nhưng tên tham công tiếc việc ấy. Nhưng Phong Dật Thần đã chứng minh cho anh thấy, hắn không cần chăm sóc.
Ấy vậy mà ông giời hồi đó anh Tử Trạch chăm lo giờ mới bệnh. Độ mệt của Phong Dật Thần đến chậm vậy?
Ngồi trong quán BX được 10 phút, Phong Dật Thần lái xe tới.
Tử Trạch để ý thấy, hắn có vẻ tiểu tụy xanh xao do buồn lo hơn là do sức khỏe. 
"Sao thế? Công ty có đại sự à? Trong này chẳng khác nào cái xác chết trong bệnh viện tao không." Tử Trạch châm chọc.
"Mày im đi. Có thằng bạn thân nào như mày không?" Mặt hắn sầm sầm, câu mắng vừa rồi cũng không có tí xíu khí lực nào. Cái khí thế bức người kia bốc hơi đi đâu rồi.
Tử Trạch cũng có hơi để tâm : "Thế là cái sự tình gì?"
"Mất tích."
"Ai mất tích?"
"Tư Vũ..."
"..."
Tử Trạch đương nhiên biết, Tư Vũ là người nào. Anh hiểu rõ mà, thằng bạn thân to xác trước mặt anh vậy mà lo cho người mà hắn từng sỉ vả, lăng mạ.
Hắn đây là hiểu được thứ tình cảm của bản thân mà thương cậu, hay chỉ là cảm xúc nhất thời?
Anh không biết? Cái khả năng diễn xuất của Phong Dật Thần cực thấp, nên chỉ còn hai khả năng trên.
Nhưng cho dù là Phong Dật Thần như thế nào, Tử Trạch nhất định sẽ vì Diệp Tư Vũ mà giữ cái bí mật này.
Thừa nhận là anh không yêu cậu, nhưng anh coi cậu là bằng hữu, là một người đáng để anh để tâm giúp đỡ trong khoảng thời gian khó khăn này.
"Cố tìm đi. Chỉ cần người còn sống thì chắc chắn sẽ gặp lại..."