Ngốc Tử

Chương 4




Phong Dật Thần nhìn cái người đang trần như nhộng bên cạnh mình, một lời cũng không nói...
Hắn tức giận, kẻ này vậy mà dám ở trên giường hắn!
Nhìn tình cảnh của cả hai hiện tại, hắn không dùng não cũng đoán ra tối qua đã xảy ra cái sự tình gì.
Phong Dật Thần một cước đá Diệp Tư Vũ đang loã thể xuống đất.
Cậu bị cái làm đau đến gần như tỉnh hẳn.
Tối qua cứ như vậy mà đi ngủ, nơi đó chưa rửa cũng chưa thoa thuốc, lại bị động tác kia làm cậu đau đến lạnh người. Dịch thể trắng đục cũng theo đó mà chảy ra ngoài dính vào thảm lông đắt tiền.
Diệp Tư Vũ co người, cố mở mí mắt nặng trĩu lên nhìn đường mà rời đi.
Cậu không muốn nói nhiều với kẻ vừa ăn cướp vừa la làng. Người mất trinh là ai chứ.
Thấy cậu loạng choạng đứng dậy muốn đi, Phong Dật Thần càng nổi máu, cậu dám không để ý tới hắn.
Hắn bước xuống giường đè Diệp Tư Vũ định đứng dậy rời đi ngã ngược xuống đất.
Đầu lần nữa bị va vào sàn gỗ, máu lần nữa chảy ra, Diệp Tư Vũ muốn hỏi hắn, nhưng thanh quản không phát ra tí âm thanh nào.
Bị khan tiếng luôn rồi.
"Ha, tối hôm qua cùng tôi thoải mái như vậy sao? Rên la tới nỗi khan tiếng không nói được chữ nào. Em đúng là một thằng điếm không hơn không kém. Tôi ngu ngốc lắm mới cưới em về." Từng câu từng chữ đều mang nét châm chọc, âm điệu cao dần, nó làm cậu thấy nhói trong tim, tai bị hành tới khó chịu.
Nói một câu thôi liền để cậu rời đi dễ như vậy sao, tất nhiên là không.
Phong Dật Thần thẳng tay cho cậu một cái tát, từng ngón tay in đỏ lên khuôn mặt trắng muốt vì sợ.
Hắn thấy cậu không than đau càng không khóc, rất mất hứng đứng dậy rời đi, trước khi đi hắn dùng chân đá mạnh vào người cậu.
"Căn phòng dơ bẩn này... cho mày đó, đúng là khó chịu." Hắn đưa ánh mắt không chút tình người nhìn Diệp Tư Vũ đang co người vì sợ, cũng vì lạnh.
"Cạch"
Phong Dật Thần đi rồi, gian phòng rộng lớn chỉ còn một mình cậu cùng cái mùi ám muội của đêm hôm qua.
Diệp Tư Vũ khóc không ra tiếng, cậu... hết kiên nhẫn mất.
Cậu chật vật đứng dậy tìm đến phòng tắm, phải vệ sinh sạch sẽ cả, dù gì hắn cũng chẳng đến căn phòng này nữa đâu.
Cậu bật vòi nước, cái lạnh buốt của nó làm cậu tỉnh khỏi cơn mộng mà bao lâu nay đã u mê, ngày đó cậu mù quáng ngu ngốc tin rằng chỉ cần thời gian hắn sẽ để mắt tới cậu một chút...
Hay là kết thúc đi...
Khắp cơ thể cậu đầy cái vết thương lớn nhỏ đều có, vết máu bầm rải dọc cơ thể.
Diệp Tư Vũ cong người, cố kéo dịch thể ra khỏi cơ thể.
"Ha..." Rát quá!
—————————
Diệp Tư Vũ dù đau buồn nhưng cậu nhẫn nhịn, đặt lên bàn một đơn ly hôn đã kí sẵn, lặng lẽ vác balo đã rời đi.
Cậu ngước nhìn cái nơi rộng lớn xa hoa kia mà nước mắt chực rơi, ngày Diệp Tư Vũ quyết định chấp nhận làm vợ hắn, làm thiếu phu nhân cho Phong gia, cứ nghĩ hắn ít ra sẽ nể mặt cậu.
Ai có mà ngờ... sẽ có cái ngày này...
Trời bây giờ đã tối đen cả rồi, bầu trời như hoạ lên cả tâm tình của cậu. Cậu ngồi trên chuyến xe buýt vắng khách, lặng ngắm bầu trời cô quạnh kia.
Đèn đường sáng lên rồi, các hàng quán về đêm đã dọn ra, Diệp Tư Vũ nhìn những gia đình quây quần bên lò nướng, thật ấm cúng, thật ghen tị.
Không nhìn thì thôi, nhưng nhìn rồi tâm tình lại chùng xuống.
Giá như cậu chọn đúng đường, thì sẽ không có cái ngày hôm nay.
Tối hôm qua ngủ không được bao nhiêu, sáng càng không được nghỉ ngơi đầy đủ, bây giờ cơ thể hơi phát sốt.
Mà Diệp Tư Vũ cũng chẳng có quan tâm chi, ra ngoài rồi, cậu phải tìm một công việc cho bản thân cái đã.
Diệp Tư Vũ dựa vào ghế ngủ gà ngủ gật.
Mặc kệ, tới đâu thì tới... cậu cũng chẳng có nhà càng không có người thân.
...
"Cậu ơi, dậy đi, tới bến xe rồi!" Bác tài xế lay lay Diệp Tư Vũ đang ngủ say như chết.
"Nè! Tôi nói..." Chưa kịp nói hết câu, cơ thể Diệp Tư Vũ đột nhiên vô lực mà rơi xuống sàn xe như con diều bị xé rách, cơ thể càng ngày càng nóng.
Bác tài bị dọa đến hoảng, ông ta la hét gọi người tới giúp. Những người trong khu vực cũng có ý tốt mà chạy lại cứu trợ, một số khác là đi hóng chuyện.
Một thiếu niên trong có vẻ như một vị bác sĩ chạy lại làm kiểm tra sơ bộ cho Diệp Tư Vũ : "Không có sao, chỉ là sốt thôi, mọi người tản ra đi."
Mà bọn họ cũng chẳng dư hơi quan tâm anh chàng này muốn làm gì Diệp Tư Vũ, vì thế rất nhanh đã rời đi.
Chàng bác sĩ trẻ tuổi có vẻ nhỏ người, không thể bế một nam nhân như Diệp Tư Vũ, đương nhiên chỉ có thể đỡ người cậu mang đi đâu đó.
"Ưm... Thần Thần... Hức..." Miệng cậu lẩm bẩm gọi tên hắn rồi bật khóc thút thít, hại chàng bác sĩ trẻ tuổi một phen thương tâm.
Là thương nhớ ai đó đi...
——————————
Vị bác sĩ trẻ để cậu nằm lên giường của hắn, tay cầm nhiệt kế nhìn nhìn.
Hiện tại đã hạ nhiệt cơ thể rồi, chút nữa sẽ tỉnh.
Rồi hắn cũng đi ra ngoài đóng cửa lại, vừa đi vừa hát, hắn đi đến bếp làm chút gì cho Diệp Tư Vũ.
Người bệnh chỉ ăn được cháo thôi...
"Ưm..." Diệp Tư Vũ lấy tay xoa xoa mi tâm, cảm giác đầu tiên là mệt mỏi rã rời, cậu cố gắng nâng mí mắt muốn dính vào nhau quan sát tình trạng của bản thân.
Đây là đâu vậy?
"Cạch." Cửa mở ra, nam nhân kia bước vào, trên tay là một bát cháo nóng hổi.
"Cậu là..." Diệp Tư Vũ giọng khàn khàn nghi  hoặc nhìn người trước mặt, có thể là ân nhân đi.
"Xin chào, xin tự giới thiệu, tôi là Tử Trạch." Hắn cười cười nhìn Diệp Tư Vũ đang ngơ ngơ ngác ngác trên giường nhìn chằm chằm hắn.