Ngốc Tử Vương Phi

Chương 40: Yến hội (hạ)




Mọi người vừa nghe thanh âm từ tính này, tất cả đều đem ánh mắt dời về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy ở lối vào, Lan Lạc Tô mặc một bộ nhuyễn bào, cầm trong tay chiếc quạt ngạo khí tiêu sái lại gần, hắn vừa tới, đám nữ nhân lại thét chói tai lần nữa, Tĩnh vương cũng là người nổi tiếng, lại vừa là đệ nhất tài tử.

Lúc này, Bạch Tâm Nhu tham hư vinh trong tâm không nén nổi vui mừng, cũng vô cùng thỏa mãn, khuôn mặt nhỏ nhắn phiến hồng, như bánh quả hồng.

Đúng vậy, ở trong mắt Bạch Tâm Nhị, Bạch Tâm Nhu chính là quả hồng mềm.

Mệt Tĩnh vương đối được, một câu vinh hoa phú quý, một câu này đã nói nên suy nghĩ trong lòng của hắn.

Tĩnh vương vừa tiến đến, vô số ánh mắt cũng chuyển qua trên người hắn, chờ sau khi hắn ngồi vào chỗ của mình, vị trí ngồi của Thất điện hạ, Cửu điện hạ, Tĩnh vương ba người, lập tức thành tâm điểm chú ý của mọi người.

“Quý mà tiện mục!” Tĩnh vương vừa đối xong, Trình Anh bên cạnh liền lạnh lùng ra tiếng, cắn răng đem chữ tiện nói ra đầy âm lãnh, ánh mắt cũng hướng Bạch Tâm Đồng đối địch mà đi.

Bạch Tâm Đồng biết đám người Trình Anh đem nàng nhận nhầm thành Bạch Tâm Nhị, đang muốn trả lời, Bạch Tâm Nhị bên cạnh lại lấy tay ngăn nàng lại, nàng cũng không muốn làm náo động, khiến cho công chúa chú ý.

Bây giờ nàng còn không biết quan hệ cùng tình thế của những người ở đây, vẫn là nên ẩn nhẫn sẽ tốt hơn.

Trình Anh lạnh lùng nói xong, lại nâng mắt, lạnh lùng nhìn về phía Bạch Tâm Đồng, khinh thường nói: “Quận chúa, tới phiên ngươi.”

Bạch Tâm Đồng thật sự phối hợp sững sờ ở tại chỗ, tạm không lên tiếng đáp, mang bộ dáng ngốc nghếch không biết gì, cũng làm cho Bạch Tâm Nhị một phen bội phục, không thể tưởng được vị tiểu thư hằng ngày ốm đau ở giường này, lại có thể giỏi như vậy.

Thấy “Bạch Tâm Nhị” không đáp lời, tam công chúa khinh thường hừ lạnh một tiếng, nâng ly rượu nói: “Quả nhiên là phế vật, đơn giản như vậy cũng đối không được, Lạc Tô ca ca, lúc trước ngươi làm sao có thể coi trọng loại người ngu xuẩn này ?”

Tiếng nói vừa dứt, mọi người cũng bắt đầu nghị luận ồn ào, Bạch Tâm Nhị khóe mắt tràn đầy trong trẻo nhưng lạnh lùng mũi nhọn, nàng chỉ biết yến tiệc sinh nhật này không đơn giản, nguyên lai thật sự là Trình Anh cùng tam công chúa liên hợp làm khó dễ nàng.

Nàng đã sớm hỏi thăm quá, Trình Anh cùng tam công chúa cảm tình vô cùng tốt, Trình Hi lần trước bị nàng đánh, Trình Anh làm sao có thể không báo thù, nghĩ khiến nàng ở trước mặt Lan Lạc Tô cùng hai vị điện hạ mất mặt, nhưng bọn họ không nhìn xem nàng Bạch Tâm Nhị là ai.

Lan Lạc Tô tà tà nhíu mày, môi khinh thường gợi lên, sắc bén hai tròng mắt hướng “Bạch Tâm Nhị” nhìn lại, không khỏi ngẩn ra, bình thường nàng không phải sẽ cãi lại sao, như thế nào bộ dáng hôm nay lại khôi phục như trước kia trở nên ngốc nghếch ?

Hắn nhưng là nhớ rõ nữ nhân lợi hại này, không chỉ có thả chó cắn hắn, còn thường xuyên thích đánh người, bộ dáng không sợ trời không sợ đất, không lý do lại biến thành yếu đuối bị người khi dễ.

Trình Hi không biết xem sắc mặt người khác, lúc này nói tiếp: “Người mà Vương gia thích là Bạch tam tiểu thư, làm sao có thể coi trọng nữ nhân ngốc nghếnh như ngươi? Công chúa, hôm nay là yến tiệc sinh nhât của người, như thế nào lại mời loại oán phụ không biết xấu hổ này đến?”

Lan Tuyết Oanh lúc này đổi trắng thay đen nói tiếp nói: “Bản công chúa chưa bao giờ mời nàng đến, là chính nàng da mặt dày muốn tới”

Lan Tuyết Oanh nói xong, khinh thường cười nhạo một tiếng, chúng tỷ muội Bạch phủ này đều là cùng một dạng tính tình, đừng tưởng rằng bộ dạng đẹp mắt một chút, là có thể đoạt nổi bât của công chúa nàng.

Lan Phượng Ca đang một mình uống rượu vừa nghe xong, lúc này ngạc nhiên nâng mắt, hai tròng mắt tỏa ra một cổ khí thản nhiên lạnh lẽo, hướng Lan Tuyết Oanh lạnh như băng cùng chán ghét quét đi qua.

Lan Tuyết Oanh vừa thấy ánh mắt này của Lan Phượng Ca, lúc này rút lui, nàng biết các ca ca luôn luôn không thích nàng chế ngạo người khác như vậy, liền hướng mọi người nói: “Mọi người cứ tiếp tục, không cần bởi vì lời ta nói mà mất hưng.”

Trình Hi lúc này lại nịnh nọt nói: “Dân nữ nghe công chúa có tài múa phi phàm, hôm nay mọi người có may mắn được chiêm ngưỡng phong thái của công chúa hay không?”

Lan Tuyết Oanh vừa nghe đến lời này, lúc này có chút kiêu ngạo nâng mắt, những người khác cũng phụ họa theo, sau khi nghe thấy thanh âm nhiệt tình của mọi người, lúc này nàng mới tha thiết đứng dậy,“Nếu mọi người thật lòng muốn thấy, bản công chúa sẽ đi đổi trang phục.”

Nói xong, trong đôi mắt đẹp không giấu được tia âm trầm nhìn tỷ muội Bạch phủ, Trình Anh cũng lui xuống theo.

Lan Tuyết Oanh vừa lui xuống đi chuẩn bị đổi trang phục, Bạch Tâm Nhị liền đẩy Bạch Tâm Đồng bên người, sau đó thừa dịp mọi người không hay biết lặng lẽ đi ra ngoài đại điện.

Bởi vì các nàng vốn ngồi ở trong góc, muốn đi ra ngoài cũng không có người phát hiện, bất quá, sau khi ra ngoài, nàng thoáng nhìn qua ánh mắt đang nghiền ngẫm chính mình của Lan Huyễn Thương.

Quản hắn.

Đi đến một gian phòng trong xương nghi cung, Bạch Tâm Nhị nhanh chóng thay một bộ trang phục màu xanh của cung nữ, lại nhanh chóng hướng bên trong tẩm điện của Lan Tuyết Oanh đi đến.

Sau khi đi đến bên trong tẩm điện, nàng liền nghe thấy tiếng cười đắc ý của Lan Tuyết Oanh truyền đến: “Hừ, hiện tại mới bắt đầu, các ca ca của ta còn ở đây, trước tha cho nàng ta một lần. Chốc lát chờ các ca ca rời khỏi, ta sẽ thay ngươi dạy dỗ nàng ta thật tốt.”

Trình Anh mang vẻ mặt cảm kích nói: “Đa tạ công chúa. Tiểu tiện nhân này trước kia là một kẻ ngốc, không biết gần đây như thế nào lại trở nên khôn khéo, chúng ta một hồi làm việc phải cẩn thận.”

“Ngươi yên tâm, bản công chúa nhất định khiến cho các ngươi hả giận, dám thương tổn bằng hữu của bản công chúa, chính là thương tổn bản công chúa, một hồi bản công chúa muốn lột da, rút gân, cùng uống máu của nàng !” Lan Tuyết Oanh âm lãnh nói xong, trong tay sớm cầm một bình sứ màu trắng.

Xuyên thấu qua cửa sổ, Bạch Tâm Nhị thoáng nhìn qua bình tử kia, lúc này, lại nghe thấy tiếng của Trình Anh nói: “Công chúa, Bạch Tâm Nhu kia cũng không phải là thứ tốt lành gì, nhưng cũng không dễ đối phó .”

Lan Tuyết Oanh quơ quơ bình sứ nhỏ trong tay, âm thanh lạnh lùng nói:“Tốt, một hồi sẽ làm cho nàng cùng nếm thử tư vị của phấn ngứa này.”

“Tốt nhất làm cho các nàng cùng thất lễ ở trước mặt mọi người, làm cho Vương gia thấy rõ chân diện mục của đám tỷ muội Bạch phủ này.”

Thấy Trình Anh vẻ mặt đắc ý, Bạch Tâm Nhị nhanh chóng đem khăn che trước ngực bịt kín mặt, chỉnh trang lại quần áo, xong nhanh chóng vọt vào tẩm điện, tay phải nhẹ nhàng vừa nhấc, liền đem hai cung nữ trông coi điện đánh choáng váng.

Chỉ nghe “Phanh” hai tiếng, khi Lan Tuyết Oanh cùng Trình Anh nhìn đến cung nữ của chính mình bị đánh choáng váng, một nữ tử đã nhanh chóng tiến lại gần.

Bạch Tâm Nhị mới mặc kệ, sắc bén đạp một cái, đùi phải nháy mắt hướng chân Lan Tuyết Oanh đá vào, khiến Lan Tuyết Oanh hô to một tiếng, cùng lúc đó, nàng lạnh lùng nâng tay lên, đối với hai má như hoa như ngọc ngoan độc "ba ba" đánh xuống.

Trình Anh có được kiếm khí cấp bốn, thình lình vừa ngẩng mặt, đã bị đánh một cái tát vang dội, lúc ấy nàng liền choáng váng.

Lan Tuyết Oanh bên cạnh cầm phấn ngứa lại oa oa hét rầm lên, nàng đời này đã bao giờ phải chịu loại nỗi khổ này? Lúc này hướng Trình Anh kêu lên: “Cứu mạng, cứu ta! Đánh nàng, đánh chết tiện nhân này cho ta!”

“Vâng, công chúa.” Trình Anh nói xong, ôm mặt sưng đỏ, một quyền hướng Bạch Tâm Nhị đánh đi qua, Bạch Tâm Nhị sớm nhìn thấu chiêu của nàng ta, thả người một cái chuyển qua phía sau nàng ta, một cước hướng trên mông nàng ta đá vào.

Sau khi đá xong, nàng nâng quyền, bất chấp tất cả, hướng hai người ra sức đánh đi qua, một bên đánh, một bên không quên đem bình sứ trên tay Lan Tuyết Oanh đoạt lấy, uổng cho Trình Anh kiếm thuật lợi hại, đụng tới cổ võ quyền pháp cùng TaeKwonDo, Bạch Tâm Nhị, nàng ta chả là cái gì cả.

Huống hồ hiện tại Bạch Tâm Nhị có kiếm khí cấp hai, với công phu mèo cào của Trình Anh, một chiêu còn không đỡ được, cho nên chỉ biết ôm đầu để mặc bị nàng đánh.

“Ngươi là ai, dám đánh bản công chúa, bản công chúa sẽ lấy mạng của ngươi......”

Lan Tuyết Oanh còn chưa có kêu gào xong, Bạch Tâm Nhị sớm đưa một cái tát đi qua, đánh đến Lan Tuyết Oanh sao bay đầy đầu, đau đến kêu oa oa, hai người ôm trên mặt đất lăn lộn, căn bản không có một tia khí lực đánh trả.

“Cô nãi nãi là gia gia ngươi!” Bạch Tâm Nhị mắng đi ra sau, lại xông lên đánh thêm mấy quyền, sau đó lấy ngứa phấn đỗ vào trên mặt cùng cổ tay hai người, lại hướng trên người các nàng đá hai cái, đem hai người trói vào cùng một chỗ, sau đó xả màn che xuống giường.

Chờ nàng làm xong này hết thảy, chưa hết giận, lại đặt mông ngồi vào trên người của hai người kia, thế này mới nhảy đánh đứng lên, tự tin tràn đầy vỗ vỗ tay, mang giọng mỉa mai nói: “Theo ta đấu, hai ngươi còn chưa đủ khả năng đó đâu!”

Nói xong, nàng khom người một cái chuẩn bị quay đầu, chờ khi nàng vừa quay đầu lại, đột nhiên thấy nam tử có màu da trắng do bị bệnh tật quanh năm kinh ngạc nhìn nàng.