Ngốc Tử Vương Phi

Chương 26: Say mê




Trường học Thánh Kiếm đã có hơn trăm năm lịch sử, rất nhiều tài tử và tài nữ Lan quốc đã học ở đây, quay lại nhìn xuyên qua cả trai lẫn gái, Bạch Tâm Nhị không thể không cảm thán không khí nơi này, thật là thoáng mát !

Nữ tử không những được cùng nam tử ở cùng gian học đường đọc sách, nhưng lại có thể kết bạn, có thễ cùng nhau luyện võ hoặc là ngâm thơ ngắm hoa, nàng thích!

Tuyết Thiền nhìn quận chúa nhà mình không quan tâm điều gì, vẻ mặt tiếc hận nói: “Mỗi đệ tử ở đây đều là người tài giỏi. Ngũ tiểu thư bởi vì bị bệnh nhiều năm, đối y học có nghiên cứu qua. Tứ tiểu thư tinh thông kiếm thuật, tuổi còn nhỏ đã là đại kiếm thuật sư. Tam tiểu thư có thể ngâm thơ múa hát, lại là đệ nhất mỹ nhân. Lục tiểu thư thêu thùa rất giỏi, không ai sánh bằng. Thần Dật công tử tài bắn cung cũng thuộc hạng giỏi, còn có Trình gia tiểu thư, Diệp gia tiểu thư kiếm khí đều đạt tới cấp bốn, có thể xem như nữ tử giỏi nhất về kiếm thuật ở đây. Chỉ có quận chúa nhà chúng ta, một tia kiếm khí cũng không có, cầm kỳ thư họa không biết gì cả, là người có tư chất kém cỏi nhất, cũng không có ai chơi cùng, đến lúc đó nhất định người sẽ chịu thiệt!”

Nghe Tuyết Thiền rung đùi đắc ý nhắc tới, Giáng Hồng đối với quận chúa nhà mình có cảm giác bất đắc dĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Đi vào, có khoảng hai mươi đệ tử, Bạch Tâm Nhị cảm giác tất cả mọi người đang nhìn nàng, những người đó trong mắt có hèn mọn, xem thường, thậm chí còn có đầy chán ghét, xem ra, ngốc quận chúa trước kia, thật đúng là phải chịu không ít uất ức.

Bạch Tâm Oánh cùng Bạch Tâm Nhu ngồi cùng nhau, Bạch Tâm Đồng cùng Bạch Tâm Họa chia làm một bên, nhất là Bạch Tâm Nhu, vừa thấy Bạch Tâm Nhị tiến vào, ánh mắt liền rơi xuống trên người nàng.

Làm nàng nhìn nữ tử mặc một thân quần áo trắng như tuyết giống tiên tử hạ phàm kia, có chút không thể tin được trừng lớn ánh mắt, nhìn Bạch Tâm Nhị vẻ mặt trấn định, cao quý uyển chuyển hàm xúc, bước đi nhẹ nhàng, mỗi cử chỉ hành động đều giống của một tiểu thư khuê các phải có. Mười ngón tay thon dài nhẹ nhàng để trước ngực, con ngươi đen thui nhìn thẳng phía trước, lộ ra thông minh sáng rọi, khiến mọi người không nhìn thấu. Môi đỏ mọng như tô son, cả người nhìn qua phong tư tuyệt đại, xinh đẹp tuyệt trần, giống tiên nữ từ trong tranh bước ra.

Nhìn thấy Bạch Tâm Nhị thay đổi, Bạch Tâm Nhu ánh mắt đầy oán hận vẻ mặt ảm đạm nhìn Bạch Tâm Nhị, những nữ tử khác cũng đều kinh ngạc quay đầu, hai tròng mắt liếc mắt một cái không nháy mắt chăm chú vào Bạch Tâm Nhị, trong mắt lộ không thể tin cùng hèn mọn đố kị.

Trong đó, một nữ tử ngồi hàng ghế thứ hai mặc một bộ đồ lụa đỏ thẩm lộ ra ánh mắt lạnh băng nhìn nàng, Bạch Tâm Nhị vừa tiến đến liền cảm nhận được ánh mắt như lưỡi đao lạnh băng kia đang nhìn mình, liền im lặng đem ánh mắt dời về phía người kia.

Ở mọi người khe khẽ nói nhỏ cùng hâm mộ đố kị hận trong ánh mắt, Bạch Tâm Nhị bình tĩnh ngồi vào vị trí của mình, cái vị trí ở trong góc sau cùng.

Thật là con mẹ nó !

Đệ tử cổ đại cũng chia cấp bậc, tư chất tốt thì ngồi ở phía trước, tư chất kém ngồi ở cuối cùng, nàng liền thuộc loại người sau.

Chờ nàng trấn định tự nhiên ngồi vào chỗ của mình, các công tử tiểu thư vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng, ngốc quận chúa địa vị ở đây cũng là số một số hai, muốn nàng bình thường trong lời nói, ai thấy nàng đều đi vòng qua, vì nàng là một người ngốc, cho nên ai gặp cũng đều muốn khi dễ nàng. Nay nàng như thế nào không giống trước kia như vậy, sợ hãi rụt rè, yếu đuối, mà tiêu sái đi vào ?

Ngược lại thoải mái, tao nhã tự nhiên, thật làm cho người ta không thể tin được.

Bạch Tâm Nhị sau khi ngồi vào chỗ của mình, liền thoáng nhìn hàn quang nữ tử áo đỏ đối diện kia đang phóng tới, nàng không hề khiếp sợ, mà bình tĩnh trừng lại, thấy được dung mạo của nữ tử kia, trong lòng nàng cũng kinh ngạc một chút.

Này nữ tử này rất đẹp, là loại xinh đẹp cao quý nhưng lạnh lùng, cùng Bạch Tâm Nhu ôn nhu không chút nào giống nhau, nàng ngồi ở kia, nhưng khí chất tỏa ra cường đại, căn bản khiến người không thể bỏ qua.

Ở bên cạnh bàn của nàng đang ngồi đặt một thanh long tuyền kiếm phát ra ánh sáng chói lóa, bảo kiếm thượng hệ màu đỏ thắm chuỗi dây kết bông, thân kiếm có khắc đồ án đa dạng phức tạp nhìn qua nhưng lại mang khí thế to lớn.

Ở trong này có thể cùng Bạch Tâm Nhu so sánh, lại am hiểu kiếm thuật, ngoại trừ nữ nhi của tả tướng, Trình Anh, thì còn có ai?

Thấy ánh mắt Bạch Tâm Nhị lạnh lùng sắc bén trừng lại mình, Trình Anh hơi hơi nhíu mi, lập tức không thèm nhìn nàng nữa.

Lúc này, thiên kim hộ bộ Thượng Thư, Hiệp Vãn Tình cũng được nha hoàn hầu hạ đi đến, sắc đẹp của nàng ta cũng thuộc dạng thanh tú, làn da trắng nõn, nhìn qua rất kiêu ngạo, khi Chu Vân, Lam Vân ở phía sau nhìn thấy Bạch Tâm Nhị, hai người lập tức hơi hơi sửng sốt một chút, nhanh chóng làm bộ như không biết gì, cúi đầu.

Hiệp Vãn Tình cho mình là người quan trọng nên không để ý Bạch Tâm Nhị, chỉ hướng chỗ Bạch Tâm Nhu đi đến.

Thấy Hiệp Vãn Tình đi tới, Bạch Tâm Nhu hướng nàng nháy mắt, ánh mắt lập tức nhìn sang chỗ Bạch Tâm Nhị, Hiệp Vãn Tình lúc này hiểu được là chuyện gì xảy ra, liền khinh thường nói:“Trời ạ, mọi người mau nhìn, kia không phải là nữ nhân mới bị Tĩnh vương ruồng bỏ sao, thế nhưng nàng ta còn mặt mũi đến trường, thật không biết xấu hổ, nếu là ta, ta đã sớm xấu hổ đến mức nhảy sông tự sát !”

Bạch Tâm Nhu là đệ nhất mỹ nhân, ở bên ngoài đương nhiên có phong phạm của mỹ nhân, tuy rằng trong lòng phẫn nộ, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra ngoài, Bạch Tâm Oánh bên cạnh lại không được như vậy, tức giận, đập bàn đứng dậy, hai tay chống ngang thắt lưng, dẫn Hiệp Vãn Tình hướng Bạch Tâm Nhị đi đến.

“Oa, người như vậy mà cũng muốn đến trường, còn không nhanh chạy trở về đi?” Bạch Tâm Oánh sớm phát hiện Bạch Tâm Nhị đến đây, chẳng qua nàng muốn tìm chỗ có nhiều người, để nhiều người trông thấy, như vậy mới có thể đạt tới muốn hiệu quả mà nàng muốn.

Mẹ con các nàng đã thương lượng với nhau, nhất định phải nhục nhã Bạch Tâm Nhị thật tốt, đem nàng đuổi ra khỏi trường, không cho nàng gặp lại Tĩnh vương.

“Đúng vậy, nếu ta bị nam nhân bỏ, khẳng định không có mặt mũi gặp người. Bạch Tâm Nhị, da mặt ngươi như thế nào lại dày như vậy, thật làm mất mặt người Bạch phủ !”

Hiệp Vãn Tình cũng vỗ vỗ tay, vẻ mặt cao ngạo nhìn Bạch Tâm Nhị.

Bạch Tâm Nhị lạnh lùng nhìn hai người một trước một sau đang đi tới chỗ mình, không sai rất khí thế, nhưng mà, nàng của hiện tại đã không còn là người dễ chọc.

Tuyết Thiền, Giáng Hồng phía sau, hai người nhanh chóng che ở phía trước Bạch Tâm Nhị, Tuyết Thiền chỉ biết vài công phu mèo cào, kiếm khí cấp một, còn bị vây hãm ở giai đoạn kiến tập kiếm thuật sư, nhìn thấy quận chúa nhà mình bị khi dễ, đương nhiên nàng phải đứng ra bảo vệ quận chúa .

Giáng Hồng cả người phát run, sợ hãi nhìn chằm chằm hai tiểu thư đang hùng hổ kia, hướng Bạch Tâm Nhị nhỏ giọng nói:“Quận chúa, người đánh không lại các nàng, làm sao bây giờ?”

Quận chúa nhà các nàng không phải rất thông minh sao !

Bạch Tâm Nhị không để ý lời nói của Giáng Hồng, tay phải nhẹ nhàng cầm bút lông trên bàn, hai tròng mắt sắc bén nhìn hướng hai người, đầu nâng cao cao, ngồi thẳng người, bộ dáng hiểu biết.

“Tiện nhân, lời nói của ta ngươi không có nghe thấy sao? Không phải ngươi nghĩ muốn đợi Tĩnh vương đến, chủ động tiếp cận hắn? Lại muốn dây dưa hắn! Còn không mau cút đi trở về, nếu còn ở đây càng làm mất mặt xấu hổ thêm !”

Bạch Tâm Oánh đắc ý mắng xong, các công tử tiểu thư phía sau cũng đều khinh thường nhìn về phía Bạch Tâm Nhị, Bạch Tâm Nhị không biết gì cả, ở trong này thật làm mất mặt các nàng, loại nữ nhân giống Bạch Tâm Nhị này, sớm nên cút đi, đỡ phải khiến các nàng nhìn thấy mà phiền.

Tuyết Thiền vừa nghe, liền nổi giận, dũng cảm trừng mắt nhìn Bạch Tâm Oánh, âm thanh lạnh lùng nói:“Tứ tiểu thư ngươi nói cái gì? Mời ngươi hướng quận chúa xin lỗi, nếu không ta nói lại chi tiết cho lão gia biết .”

“Muốn ta hướng nàng xin lỗi? Đừng có mà mằm mơ! Nàng là cái gì? Cầm kỳ thư họa thi từ ca phú cái gì cũng không biết! Chỉ là một phế vật mà thôi, chính mình làm không được thì đừng có học người ta đi cáo trạng!”

Bạch Tâm Oánh nàng mới không sợ Tuyết Thiền, muốn ồn ào đến phụ thân nơi nào đây, ở đây cũng không phải Bạch phủ cũng không cần nể mặt Bạch Tâm Nhị.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều buồn cười nhìn Bạch Tâm Nhị còn bao gồm một ít danh môn công tử gia thế không tầm thường, thấy Bạch Tâm Nhị hôm nay có chút không giống với bình thường, bất quá, kết quả khẳng định giống nhau, chính là Bạch Tâm Nhị vừa khóc vừa hướng hai vị tiểu thư kia xin lỗi, một chút cũng không thay đổi.

“Phải không?” Âm thanh thản nhiên từ trong miệng nữ tử phát ra, vừa nói, nàng một bên đứng lên, người so với Bạch Tâm Oánh cao hơn một cái đầu, liền lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, trầm giọng nói:“Có giỏi ngươi lặp lại lần nữa!”

“Ngươi...... Đừng cho là ta không dám.” Có trong nháy mắt gian, Bạch Tâm Oánh thiếu chút nữa bị sát khí của Bạch Tâm Nhị làm cho kinh sợ, nhưng nghĩ Bạch Tâm Nhị chỉ là một người ngốc, nàng lập tức ngẩng đầu lên đến, khinh thường nói:“Chẳng lẽ ngươi dám đánh ta?”

Bạch Tâm Nhị đôi mắt hơi đổi, tay phải gắt gao nắm bút lông trên bàn, đang muốn cầm bút lông chuẩn bị cắm vào trong lỗ mũi Bạch Tâm Oánh, đột nhiên thanh âm lạnh lùng của Trình Anh truyền đến:“Đủ ! Trang tiên sinh cũng sắp đến đây, Bạch tứ tiểu thư còn không nhanh ngồi vào chỗ của mình đi?”

Bạch Tâm Oánh oán hận trừng mắt nhìn Trình Anh liếc mắt một cái, nàng ta cũng không phải chỉ là tứ cấp kiếm lính sao, còn dám ở trước mặt nàng nói cái gì? Nhưng nhìn đến ánh mắt âm lãnh của nàng ta, Bạch Tâm Oánh khinh thường hừ nhẹ một tiếng, xoay người hướng chỗ ngồi của mình đi đến.

Bạch Tâm Nhị lạnh nhạt quét mắt mọi người, tiếp tục ngồi ở vị trí của mình, có Trình Anh giải vây, không còn gì tốt hơn, nàng cũng không nghĩ muốn sớm bại lộ thực lực.

Lúc này, tiếng chuông của trường học vang lên, Trang tiên sinh cũng đã tiến vào.

Trang tiên sinh nhìn qua khoảng sáu mươi, nhưng tinh thần vẫn còn hưng phấn, không thiếu uy nghiêm. Sau khi đi vào, ông phất phất áo choàng màu xanh, hướng mọi người nhìn lại.

Mọi người cùng nhau thỉnh an Trương tiên sinh xong, tất cả đều ngồi xuống.

“Dạy mọi người lâu như vậy, hôm nay lão phu muốn kiểm tra các ngươi.”

Trang tiên sinh uy nghi nói xong, vẻ mặt đám người Bạch Tâm Nhu đắc ý liếc Bạch Tâm Nhị một cái, tất cả mọi người đều biết, loại kiểm tra này, nếu trả lời không được, khẳng định sẽ bị giáo huấn một chút, mà Bạch Tâm Nhị chính là người luôn bị giáo huấn.

Bạch Tâm Nhị khóe miệng giơ lên một chút thản nhiên châm chọc, phỏng chừng hiện tại tất cả mọi người chờ xem nàng xấu mặt, sau đó cười nhạo nàng một phen.

“Các ngươi không phải đều oán giận lão phu xưa nay đi học rất câu nệ? Hôm nay chúng ta sẽ đoán câu đố, nếu ai trả lời đúng ba câu đố, lão phu sẽ lấy viên lạc nguyên đan này làm phần thưởng cho người trả lời đúng.”

Trang tiên sinh nói xong, từ trong tay áo lấy ra một viên đan dược phát ra ánh sáng trắng, đan dược này hình như có linh tính, sặc sỡ loá mắt, rất là chói mắt.

“Lạc nguyên đan?” Hiệp Vãn Tình oa kêu lên, viên lạc nguyên đan này là vật Trang tiên sinh thích nhất, cũng là đồ mà Hoàng Thượng ngự ban cho ông, nếu ăn viên lạc nguyên đan này vào, gân mạch sẽ tự động đả thông, còn có thể làm kiếm khí tăng lên.

Hiện tại kiếm khí của nàng là cấp bốn, nếu ăn viên đan dược này vào, nội lực của nàng sẽ tăng lên rất nhiều, có lẽ sẽ phá vỡ được bức từng ngăn cách để nàng tiến lên cấp năm.

Nữ tử mười năm, mười sáu tuổi, có thể đạt tới cấp năm, tại cái đại lục này có thể nói là không nhiều, nay có lạc nguyên đan, nàng khẳng định sẽ là một trong những nữ tử không nhiều đó đạt tới cấp năm.

Bạch Tâm Nhu cũng hơi hơi chà xát tay, ở phương diện văn học, Trình Anh hay Hiệp Vãn Tình cũng không phải là đối thủ của nàng, nếu có viên đan dược này, nàng hoàn toàn có thể trực tiếp thăng lên cấp hai thành nhị cấp kiếm thuật sư, chỉ cần nàng muốn, nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được.

Tất cả mọi người hưng phấn nhìn chằm chằm viên lạc nguyên đan này, chỉ có Bạch Tâm Nhị vẻ mặt lạnh nhạt, không kiêu không nóng nảy, chỉ tinh tế nhớ lại những kiến thức mình đã học qua.

“Một tháng bảy ngày, đoán một chữ.” Trang tiên sinh vuốt vuốt chòm râu hoa râm nói.

Trình Anh, Hiệp Vãn Tình tuy kiếm thuật của các nàng giỏi, nhưng ở phương diện văn học thì rất là khó nói, hai người ngươi trừng ta trừng ngươi, nghĩ nửa ngày cũng không ra đáp án.

Mà Bạch Tâm Nhu, Bạch Tâm Họa, đã tích cực bắt đầu trả lời đáp án.

“Tiên sinh, là cái chi tự!” Chỉ chốc lát sau, Bạch Tâm Nhu đắc ý giơ tay lên, đem đáp án nói ra. (chi tự : mình nghĩ là cái cổ ?)

Trang tiên sinh gật gật đầu,“Rất tốt, đề tiếp theo, một chữ mười ba điểm, nan ở như thế nào điểm, đánh một chữ.”

Bạch Tâm Nhu suy tư một chút, lại nhìn khóe mắt thông minh bình tĩnh tự nhiên của Bạch Tâm Nhị, trong mắt lập tức hiện lên một chút tính kế, hướng Trang tiên sinh nói:“Tiên sinh, chỉ có người trả lời mới được thưởng, thì không được đâu?”

Trang tiên sinh nói:“Đáp không được, các ngươi nói nên trừng phạt như thế nào?”

“Phạt nàng dọn nhà vệ sinh ba ngày, cộng thêm quét dọn thư viện ba tháng!” Bạch Tâm Oánh dẫn đầu nói ra, đám người Bạch Tâm Nhu cũng cười theo, Trang tiên sinh hơi suy tư, nhưng cũng gật đầu .

Tiếp theo, Bạch Tâm Nhu lại đoán đúng một đề, Bạch Tâm Oánh một đề, Bạch Tâm Đồng một đề, Trình Anh ở dưới sự trợ giúp của nha hoàn, đoán đúng một đề, Hiệp Vãn Tình cũng là một đề.

Trong phòng học khí thế ngất trời, ước chừng qua một canh giờ, cơ hồ mỗi người đều đoán đúng một đề, trước mắt đoán đúng nhiều nhất là Bạch Tâm Nhu, Hiệp Vãn Tình, đoán đúng hai đề.

Chỉ cần trong hai người ai đáp đúng ba đề trước, liền có thể nhận được khỏa hạt châu, ngược lại, ngốc quận chúa ngồi ở trong góc một đề cũng không trả lời được, dọn nhà vệ sinh ba ngày cùng quét dọn thư viện ba tháng rất có khả năng sẽ do nàng làm.

Lúc này, Tuyết Thiền đã muốn thay quận chúa nhà mình bối rối, nhưng nàng căn bản không biết đáp án, đành phải ở một bên tức giận dậm chân.

Khi ở hiện đại, Bạch Tâm Nhị nàng học qua không ít câu đố, nàng cũng đã học qua hơn mười năm, nhưng chỉ cần nàng xem qua, nghe qua, đều có thể nhanh chóng ghi nhớ trong đầu, sau đó tổ hợp lại mà sử dụng.

Vừa rồi nghe xong nhiều câu đố như vậy cùng đáp án, nàng không sai biệt lắm đã muốn biết hết, nếu là đoán đố chữ, câu đố kia nhất định có thể tổ hợp thành đáp án, nếu là đoán đồ vật, cũng có thể theo lý câu đố mà tìm đáp án.

Nghĩ vậy, nữ tử khóe mắt xẹt qua một chút khôn khéo không dễ phát hiện, nếu đáp đúng như nàng nghĩ, bảo đan kia đương nhiên là của nàng, nếu bảo đan rơi vào trong tay Bạch Tâm Nhu, bảo đan kia vẫn như cũ là của nàng.

Thứ nàng muốn, nhất định phải có được .