Ta dẫn Thẩm Tịch ngồi xem múa, hỏi hắn: "Ninh Bảo lâm đẹp hay là ta đẹp?"
Thẩm Tịch nhắm mắt, bất đắc dĩ đáp: "Chiêu nghi nương nương đẹp ạ."
“Nếu ta và Ninh Bảo lâm cùng rơi xuống nước, con sẽ cứu ai?"
Thẩm Tịch: "Con có thể không trả lời không ạ?"
"Không thể."
"Nhưng nương nương đã nói sẽ dạy con bơi..."
Ta trợn mắt.
Thấy chưa, nam nhân đều là động vật thị giác, chỉ thích những cô nương xinh đẹp.
Buổi tối, hoàng thượng ôm Ninh Bảo lâm hồi cung.
Ta ăn hơi nhiều, bèn dắt Thẩm Tịch đi bộ về Thư Nguyệt cư để tiêu cơm.
"Nương nương, ngày mai con muốn đi gặp mẹ."
"Vì sao vậy? Con sợ nàng ấy buồn sao?"
Thẩm Tịch lại im lặng, cúi đầu xuống như thể đang tìm vàng trên mặt đất.
"Con không thể làm cho nàng ấy vui vẻ được. Trong hậu cung này, không ai có thể làm nàng ấy vui vẻ được cả. Tịch nhi, khi một người gửi gắm toàn bộ niềm vui nỗi buồn của mình cho một người khác, thì người đó sẽ không bao giờ thực sự hạnh phúc nữa. Ví dụ như, nếu nàng ấy làm Hoàng hậu..."
Phúc Bảo kinh ngạc nhìn quanh, xác nhận không có tai mắt của cung nào khác.
"Nhưng Hoàng thượng đến tìm Ninh Bảo lâm, chẳng lẽ nàng ấy có thể ngăn cản sao?"
Thẩm Tịch lẩm bẩm: "Mẹ nói, chỉ cần con nỗ lực..."
"Vớ vẩn!"
"Thẩm Tịch, con biết có loài chim, bản thân bay không cao, nên đẻ ra quả trứng bắt nó cố sức bay. Việc này cũng chẳng sao, nhưng lại đổ lỗi chuyện mình bay không cao do quả trứng, thiên hạ không có đạo lý như vậy."
"Chiêu nghi nương nương, người lại đang mắng mẹ con, con nghe ra rồi."
"Nghe ra được là tốt. Lời này chỉ có ta, Phúc Bảo và con nghe thấy, nếu truyền ra ngoài thì chính là con nói đấy!"
Thẩm Tịch bất đắc dĩ: "Ồ..."
Không lâu sau, Ninh Bảo lâm phát hiện có thai, được tấn phong làm Ninh tần, cao hơn ta một bậc.
Cùng lúc đó, Vệ Chiêu viện sảy thai, là một hoàng tử đã thành hình.
Thẩm Tịch mặc chỉnh tề y phục, đến trước mặt ta, vẻ mặt không cảm xúc nói: "Con muốn trở về."
Ta đã nuôi Thẩm Tịch gần nửa năm, hắn rất ít khi chủ động nhắc đến chuyện muốn đi gặp Vệ Chiêu viên, càng không bao giờ nói muốn trở về.
Ta nắm tay hắn: "Chúng ta đi gặp Vệ Chiêu viên trước đã."
Mấy tháng không gặp, cung của Vệ Chiêu viên đã không còn náo nhiệt như trước.
Ngay cả khi sảy thai, nàng ta cũng chỉ nhận được vài hòm thuốc của hoàng đế cùng lời an ủi do thái giám truyền đạt.
Hoàng đế thậm chí còn không đến thăm nàng ta.
Nghe nói hôm nay Ninh tần cũng hơi khó ở.
Một nửa thái y của Thái y viện đều đến chỗ Ninh tần chờ sẵn.
Rõ ràng Vệ Chiêu viện đã cố gắng trang điểm, mới sảy thai không lâu, tóc tai vẫn sạch sẽ, bồng bềnh, mắt còn sưng đỏ nhưng trên mặt đã thoa phấn.
Chỉ là cả người nàng ta sưng phù lên, dù có cố gắng che giấu thế nào cũng không giấu được vẻ tiều tụy.
Vừa thấy Thẩm Tịch và ta xuất hiện, Vệ Chiêu viên liền vươn bàn tay sơn móng đỏ tươi, gào thét như phát điên: "Tịch nhi! Tịch nhi của ta! Mau lại đây, mẹ không thể sống thiếu con! Trở về với ta!"
Thẩm Tịch khựng lại một chút, vẫn muốn đi qua.
Ta kéo cổ áo hắn, thấp giọng hỏi: "Con vẫn muốn qua đó sao?"
"Nàng ấy là mẹ con!"
Ta bất đắc dĩ, trẻ con quá lương thiện cũng không phải chuyện tốt.
Ta đứng cách đó mấy trượng, hỏi Vệ Chiêu viên: "Vệ Chiêu viện bộ dạng như vậy, nhỡ Hoàng thượng đến, người sẽ nghĩ thế nào?"
Vệ Chiêu viên nước mắt giàn giụa nói: "Hoàng thượng sẽ không đến nữa, sẽ không đến nữa..."
Ta thầm nghĩ, thật vô dụng...
Ta vốn không thích những kẻ nhu nhược, giống như năm xưa, lúc đánh trận Hướng Lương, quân đồn trú bỏ chạy, thái thú nhảy xuống giếng tự tử, đô đốc sợ tội bỏ trốn...
Khi đó, cha ta che mắt ta, không cho ta nhìn cảnh tượng m.á.u thịt bay tứ tung bên ngoài, rồi nói với ta hết lần này đến lần khác: "Cha thà c.h.ế.t chứ không chịu thua, con cũng vĩnh viễn không được phép nhận thua!"