May mà hắn đã trưởng thành, trong triều có các huynh đệ và Anh Mãn, ngoài triều có Hàn Nhiên, Tử Duệ, Giang Trường Sinh, thỉnh thoảng ta cũng sẽ về thăm hắn, nên hắn cũng không đến mức quá cô đơn.
...
Tử Hành, xem ta mang theo gì này?"
Đình Đồng mặc một thân trường bào thêu kỳ lân trang nhã, đội nón che mặt, giả trang nam tử, từ trong bọc đồ sau lưng lấy ra một bức tranh.
Người trong tranh lẻ loi độc hành giữa bầu trời đêm đầy sao, nhưng càng giống nàng hơn… đây không phải là bức tranh nàng vẽ năm mười ba tuổi.
"Thật đẹp. Bức tranh này là do ai vẽ vậy? Cảnh sắc nơi nào thế?" Phúc Bảo hỏi.
"Ta vẽ suốt đêm qua đấy, may mà tay nghề vẫn còn. Người người đều nói đường vào đất Thục gập ghềnh khó đi, lại không biết cảnh sắc nơi đó cũng tuyệt vời, chúng ta đến đất Thục trước nhé?"
"Được đó."
Trước mắt là con đường quanh co không thấy điểm dừng, bên cạnh là người bạn thân nhất.
Kiếp sống này, thật đáng giá!
...
Ngoại truyện - Huynh trưởng
Thẩm Uyên lúc nhỏ vẫn luôn không hiểu, vì sao người vừa rồi còn ôm mình vào lòng, đau lòng đến c.h.ế.t đi sống lại, vậy mà nói không cần mình là có thể không cần mình ngay được.
Mẫu hậu sau khi sảy thai vài lần, kỳ thực đã hóa điên rồi, nực cười là mẹ của Thẩm Uyên cũng chẳng được minh mẫn cho lắm, mà đại tỷ Thẩm Doãn được mẫu hậu nuôi dưỡng cũng dần dần trở nên u ám, lạnh lùng… có lúc Thẩm Uyên cho rằng, hóa điên mới chính là trạng thái bình thường của nữ nhân.
Lúc đó mỗi lần đến cung Từ Ninh, thái hậu luôn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn, khi lớn lên hắn mới hiểu, đó là thái hậu đã nhìn thấu vận mệnh hắn sẽ trở thành phế tử.
Hắn chỉ là món quà hoàng thượng dùng để lấy lòng hoàng hậu, trong câu chuyện này, hắn không quan trọng, hoàng hậu cũng chẳng quan trọng, hoàng thượng chỉ quan tâm đến bản thân người.
Hoàng hậu có thể khiến người vui vẻ, nên khi hoàng hậu không vui, người liền đem con trai con gái đến dâng cho nàng, chỉ đơn giản như vậy.
Lúc mẫu hậu phát điên, cầm chủy thủ đ.â.m về phía mình, mẹ đã đỡ thay mẫu hậu một nhát, bà rốt cuộc có đẩy mẫu hậu hay không, vĩnh viễn cũng không thể nói rõ, nhưng thái hậu nói mẫu hậu là vì bà mà chết, vậy thì tội lỗi này chỉ có thể đổ lên đầu bà.
Thẩm Uyên từng hận thái hậu, hận hoàng thượng, hận hoàng hậu, hận tất cả mọi thứ trong hoàng cung này.
Hắn từ nhỏ đã cảm nhận được nỗi tuyệt vọng bị số phận trói buộc đến mức không thể cử động, cuối cùng cũng đã hiểu vì sao thái hậu luôn dùng ánh mắt đó nhìn hắn.
Thái hậu ích kỷ, trong mắt bà, con trai quan trọng hơn cháu trai.
Cho nên, hắn đã mắng hoàng thượng, cũng mắng cả thái hậu.
Nhiều năm sau, Thẩm Uyên nhớ lại, vẫn không dám tin rằng bản thân mình khi đó lại to gan đến vậy.
Thẩm Uyên sống ở Hồ Quang tiểu trúc hơn hai năm, thân là hoàng tử, vậy mà trong hoàng cung lại rơi vào cảnh ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Hoàng thượng có tân sủng của người, có nữ nhân mới, có con trai mới, hắn từ đầu đến cuối đều là kẻ dư thừa.
Chính vì lẽ đó, hắn quyết định trốn khỏi hoàng cung.
Nhưng không ngờ rằng, người hắn gặp ở Ứng Long môn lại thay đổi cả cuộc đời hắn.
Hiếu Thánh Hiến hoàng hậu Ngọc thị, khi đó vẫn chỉ là một phi tần không được sủng ái, nhưng Thẩm Uyên vừa nhìn thấy nàng, đã cảm thấy đây mới chính là phong thái mà một vị hoàng hậu nên có.
Tươi sáng, phóng khoáng, không sợ hãi, nhưng lại không hề có sự cao ngạo, lạnh lùng.
Lúc nàng trò chuyện với vị thống lĩnh Cấm lân vệ họ Thẩm kia, tay vị thống lĩnh nắm chặt đến mức nổi gân xanh, Thẩm Uyên tận mắt chứng kiến nam nhân bề ngoài điềm tĩnh kia đang phải chịu đựng nỗi đau khổ đến nhường nào.
Mãi sau này, khi đã quen biết Ngọc hoàng hậu, hắn mới biết, hôm đó cũng là một trong những lần hiếm hoi nàng ấy mất bình tĩnh.
Nàng thích nắm giữ mọi chuyện trong tay, thích lên kế hoạch trước cho mọi việc, dù là nổi giận trách mắng, cũng đều nằm trong tầm kiểm soát, chỉ có ngày hôm đó, nàng không kiềm chế được cảm xúc của mình, cãi nhau với Thẩm thống lĩnh.
Vì vậy, nhiều năm sau đó, Thẩm Uyên chưa bao giờ hỏi Ngọc thị về chuyện của Thẩm thống lĩnh.