Khi nhắc đến Tiên đế, nét mặt Thái hậu trở nên dịu dàng.
Tiên đế có phải là một vị minh quân hay không, ta không dám chắc, nhưng với Thái hậu, người là một phu quân tốt.
Ta suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: " Tấn gia gia thế hiển hách, phẩm hạnh... nếu xét kỹ thì cũng không đến nỗi nào, nhưng nàng ta được bảo bọc quá kỹ, không nhìn thấy những người thấp kém, cũng chẳng biết đến hỉ nộ ái ố của họ. Sai lầm của nàng ta, chỉ là vì cha mẹ nàng ta quyền cao chức trọng, không cho nàng ta biết đến cuộc sống của người bình thường, nên nàng ta đâu biết có người phải chịu đói, chịu rét. Nàng ta cũng giống như Tiên hoàng hậu, Hoàng thượng vẫn luôn yêu thích kiểu nữ tử như vậy. Nếu thần thiếp chỉ hạ bệ Tấn thị, Hoàng thượng rồi cũng sẽ tìm mỹ nhân khác đến phá vỡ quy củ của thần thiếp. Vì vậy, Tử Hành mới cả gan làm chuyện đại nghịch bất đạo, muốn mượn chuyện này để dạy cho Hoàng thượng một bài học, rằng cho dù là Thiên tử, cũng không thể muốn làm gì thì làm, mà ngược lại, càng phải biết tự kiềm chế bản thân."
Dứt lời, ta vội vàng dập đầu: "Tử Hành biết tội, xin Thái hậu trách phạt."
"Thôi được rồi, con nào có cho mình là sai đâu, mau ngồi dậy đi!"
Ặc... Ta chỉ muốn nhận lỗi cho phải phép thôi, lúc này người nói không trách ta là được rồi, cần gì phải vạch trần...
Ta hậm hực ngồi trở lại chỗ của mình.
Thái hậu pha trà xong, đưa cho ta một chén.
"Tử Hành, hôm nay nói chuyện với con không phải là mẹ của Hoàng đế, mà là Thái hậu của Đại Yến. Con cũng không phải nữ nhân của Hoàng đế, mà là Hoàng hậu của Đại Yến. Cho nên những lời tiếp theo, ai gia chỉ nói một lần, con nghe xong thì quên đi."
"Ai gia mười ba tuổi nhập cung, mười sáu tuổi được Tiên đế sủng ái. Tiên đế khó có con nối dõi, ai gia trước sau sinh hạ năm vị công chúa, cuối cùng mới sinh hạ Hoàng đế. Ai gia cũng là người thường, cũng có lòng riêng, đương nhiên mong muốn con trai mình kế thừa đại thống, nhưng một mặt phải duy trì sự sủng ái của Tiên đế, một mặt phải quán xuyến hậu cung, một mặt phải nuôi dạy sáu người con, Hoàng đế không được giáo dục tốt. Tư chất của nó, nói thật lòng, không đủ để làm vua.
Năm đó, ai gia vẫn còn là Quý phi, cứ ngỡ rằng chỉ cần con trai ai gia đăng cơ, ắt sẽ có quần thần phò tá, trị vì đất nước. Nào ngờ khi ai gia lên ngôi Thái hậu, mới phát hiện nó ngay cả hậu cung cũng quản lý không xong. Tiên hoàng hậu phát điên, nó cũng điên theo, thậm chí còn đem con trai con gái ruột của mình ra làm quà lấy lòng một nữ nhân. Sự si tình này nếu ở một nam tử bình thường thì cũng chẳng sao, nhưng nó là Hoàng đế!"
"Tử Hành, Hoàng đế tuy không tốt, nhưng ai gia là mẹ ruột của nó, cả đời vinh nhục đều gắn liền với nó. Hơn nữa, hậu cung năm đó, không tiến ắt sẽ lùi. Nếu ai gia không làm Thái hậu, kết cục chỉ có một con đường chết. Ai gia nói những điều này không phải muốn con thương hại, mà chỉ muốn cho con biết, con đường ai gia đi đến ngày hôm nay, tuy có hối hận, nhưng cũng chỉ có thể bước tiếp như vậy, dù có làm lại vạn lần cũng vẫn sẽ như thế."
"Giờ đây, ai gia giao Hoàng đế cho con. Con có thể làm một Hoàng hậu tốt của Đại Yến, ai gia không nhìn lầm người. Nhưng ai gia cũng với thân phận một người mẹ mà cầu xin con, hãy chăm sóc con trai ai gia, thử làm thê tử của nó xem."
Thái hậu mỉm cười: "Đương nhiên, nếu con không muốn thì cũng đành vậy. Thẩm Liệt so với phụ hoàng của nó, quả thực kém xa."
"Vâng, Thái... Mẫu hậu."
"Được rồi, uống trà xong rồi thì mau cút đi. Lợi dụng lúc ai gia không có mà bày mưu tính kế con trai ai gia, hại nó mất mặt như vậy, con còn ở lại cung Từ Ninh nữa, ai gia sẽ không nhịn được mà dạy dỗ con đấy!"
Ta vội vàng xách váy chạy biến.
Vừa chạy vừa nghĩ, Thái hậu quả nhiên vẫn là người mẹ không cùng huyết thống của ta, ta thật sự rất yêu quý người!
Nói đến lễ vật mừng ta lên ngôi Hoàng hậu.
Thư tần đem bức tranh mà nàng ấy vẽ lúc mười ba tuổi ra tặng ta.
Trong tranh là cảnh bầu trời đêm bao la trên thảo nguyên rộng lớn, màn đêm buông xuống thấp, chỉ có một người khoác bọc hành lý độc bước trên đường, giữa mưa gió tuyết bay, dáng vẻ vẫn hiên ngang bất khuất.