Đại công chúa trong lòng phẫn uất, nhưng Tấn quý phi đang được sủng ái, chỉ có thể trút giận lên cung nhân.
Trước kia còn có thể mấy cung nhân thay phiên nhau hầu hạ nàng, cho dù bị đánh cũng là thay phiên nhau, hiện tại chỉ còn lại hai cung nữ, đại công chúa ngày nào cũng đánh chửi một người trong số đó có vẻ hơi ngờ nghệch.
Cung nữ cũng là do cha mẹ sinh ra nuôi nấng, bị đánh cũng sẽ đau, bị thương cũng sẽ để lại sẹo.
Mấy tháng trôi qua, trên mặt tuy vẫn ổn, nhưng trên người đã không còn một miếng da lành lặn.
Tối hôm đó Thục phi vì chuyện Hiền phi và ta tuyệt thực mà tâm phiền ý loạn, không biết có nên bày tỏ lập trường hay không, lại thêm nhị công chúa bị sốt, nên không có thời gian cùng con gái dùng bữa, đại công chúa phải một mình dùng bữa tối.
Càng ăn càng tức giận, đại công chúa gắt lên: "Ngự thiện phòng đưa tới đều là thứ đồ lung tung gì thế này?"
Đại công chúa ném hết đồ ăn vào người cung nữ, bắt nàng quỳ trong tuyết, toàn thân đầy súp.
Thường thì sẽ bị quỳ như vậy suốt đêm.
Cung nữ lợi dụng lúc ban đêm ít người canh gác lẻn vào phòng đại công chúa, cầm chiếc lư hương bằng đồng cạnh giường đập thẳng vào mặt đại công chúa.
Một cái……
Hai cái...
Ba cái...
Nghe nói lúc người ta phát hiện ra, nàng ta vẫn đang cầm lư đồng đập xuống một đống m.á.u thịt.
Tim Thục phi như muốn vỡ vụn, nhìn t.h.i t.h.ể đại công chúa, thậm chí không thốt nên lời.
Vì sao cung nữ dám g.i.ế.c công chúa?
Vì sao Nghi phi chưởng quản hậu cung thì không có chuyện như vậy?!
Hoàng trưởng nữ Đại Yến, tôn quý biết bao, vậy mà lại rơi vào cảnh chỉ có hai cung nữ hầu hạ, thật nực cười biết bao nhiêu?!
Thục phi cởi bỏ toàn bộ y phục hoa lệ, chỉ mặc một chiếc áo đơn màu trắng tinh, tuyên bố: "Nếu Tấn thị không bị phế, ta Giang Uyển Nhi tuyệt đối sẽ không ăn uống!"
Sau khi đại công chúa xảy ra chuyện, hoàng đế đột nhiên đến điện Khôn Vũ , cung của tiên hoàng hậu.
Cùng lúc đó, Anh Mãn cũng đến Thư Nguyệt cư.
Anh Mãn là thái giám tổng quản điện Khôn Vũ của tiên hoàng hậu.
Sau khi tiên hoàng hậu qua đời, hắn bị điều đến lãnh cung làm tổng quản thái giám.
"Nương nương, nô tài đã sửa sang xong lãnh cung, đến chỗ người nhận nhiệm vụ."
Ta không ngờ tới, dưới tình thế vi diệu như vậy, Anh Mãn, người có thể toàn thân trở ra từ vụ việc của tiên hoàng hậu, vậy mà lại lựa chọn đứng về phe này.
Cái c.h.ế.t của tiên hoàng hậu, nói ra thì thật hoang đường.
Nàng và hoàng đế là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, lại xuất thân cao quý, xứng đáng làm hoàng hậu.
Chỉ là thành hôn bốn năm, nàng vẫn chưa có con.
Hoàng đế nói thẳng, con cái trong hậu cung đều là con của hoàng hậu, nàng có thể chọn lựa để nuôi nấng.
Hoàng hậu chọn đại công chúa của Thục phi và Thẩm Uyên.
Trong đó, mẹ ruột của Thẩm Uyên chỉ là một cung nữ, thích hợp nhất để làm con nuôi của hoàng hậu.
Nhưng về sau, tiên hoàng hậu đột nhiên mang thai, Thẩm Uyên liền bị đưa trả về cho mẹ ruột.
Mấy tháng sau, nàng ấy sảy thai, lập tức lại muốn đón Thẩm Uyên trở về.
Mẹ của Thẩm Uyên những năm đó vì nhớ thương con trai mà gần như phát điên.
Ngày đêm mong ngóng, con trai cuối cùng cũng trở về, đương nhiên bà không cho phép người khác mang hắn đi.
Trong lúc giằng co, phất trần của thái giám đã "vô tình" làm rách mặt bà.
Thẩm Uyên vẫn bị mang đi.
Nghe nói đêm đó cả hậu cung đều vang vọng tiếng khóc thảm thiết của bà.
Nực cười là, nửa năm sau, tiên hoàng hậu lại mang thai.
Lần này nàng ta học khôn rồi, quyết định sinh con ra rồi mới đưa Thẩm Uyên đi.
Không may là, lần này nàng ta lại sảy thai.
Nàng ta và hoàng đế dường như trời sinh không có duyên con cái.
Tiên hoàng hậu tinh thần suy sụp cực độ, vậy mà lại cho rằng Thẩm Uyên hại c.h.ế.t con trai mình.
Nếu không phải Thẩm Uyên chắn đường, con trai nàng ta làm sao có thể chết?
Nàng ta vài lần hãm hại Thẩm Uyên, nhưng đều bị hắn tránh thoát.
Hắn cũng không thể rời khỏi điện Khôn Vũ, vì hoàng hậu không cho phép, hoàng đế cũng không cho phép.
Cuối cùng, hoàng hậu phát hiện Thẩm Uyên đang nói chuyện với mẹ ruột ở bên cạnh điện Khôn Vũ, liền tức giận đến mức mất hết lý trí, cầm chủy thủ hoàng đế tặng đ.â.m về phía Thẩm Uyên.
Thẩm Uyên kéo mẹ mình né tránh, tiên hoàng hậu ngã xuống đất, chủy thủ vừa vặn đ.â.m ngược vào ngực.
Mẫu nghi thiên hạ, c.h.ế.t dưới lưỡi d.a.o của chính mình.