“Trưởng nữ của Nhạc vương, vừa tròn một tuổi đã được phong làm huyện chủ, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, đến nỗi Tiên hoàng từng than thở rằng: 'Tiếc thay lại là con gái Thẩm gia'. Về sau, nàng gả cho Kính Dương hầu Tấn Chuẩn, nằm mơ thấy trăng rơi vào lòng mà sinh được một nữ nhi, chính là Tấn phi nương nương trong cung của chúng ta. Huyện chủ xem, ta không chỉ nhận ra người, mà còn biết rõ cả gia thế của người nữa."
"Nếu đã nhận ra ta, tại sao lại giả vờ như không thấy?"
"Huyện chủ hạ giá gả đi, phẩm cấp phải theo trượng phu. Kính Dương hầu là công hầu nhị phẩm, vậy nên Hàm Khang huyện chủ cũng chỉ là ngoại mệnh phụ nhị phẩm mà thôi... Cho dù tính theo tước vị, người cũng chỉ là huyện chủ tam phẩm. Còn ta là một trong tứ phi, có phong hào riêng, là nội mệnh phụ chính nhất phẩm.
“Người gặp ta, không những không xuống kiệu hành lễ, mà còn ăn nói hàm hồ. Ta nể mặt Nhạc vương nên mới giả vờ không biết, không ngờ người lại còn cố tình truy hỏi. Ta muốn hỏi phủ Nhạc vương dạy con gái kiểu gì, mà Kính Dương hầu lại dạy thê tử như thế nào vậy?"
Hàm Khang huyện chủ tức giận đến run người, không nói nên lời.
Có lẽ từ nhỏ đến lớn, nàng ta chưa từng chịu sự nhục nhã nào như vậy.
Điều khiến nàng ta càng thêm tức giận là đám thái giám khiêng kiệu thấy ta nổi giận, sợ hãi quỳ xuống, đặt kiệu xuống đất.
Nàng ta vẫn ngồi trên kiệu, nhưng giờ đây chỉ có thể ngẩng đầu nhìn ta.
Ta: "Truyền lệnh xuống, Hàm Khang huyện chủ bất kính với nội mệnh phụ, tội kiêu ngạo, ba tháng không được vào cung, nếu còn tái phạm, mời Kính Dương hầu đến ty huấn giới lĩnh người."
"Ngươi thật to gan!"
"Hỗn hào với tứ phi, tội thêm một bậc, phạt bổng lộc nửa năm."
Ta không dây dưa với Hàm Khang nữa, dặn dò xong liền rời đi.
Tấn phi lấy cớ thân thể không khỏe, nhớ nhung cha, lại triệu Hàm Khang huyện chủ vào cung.
Tấn phi mở tiệc chiêu đãi trong cung của mình, mời tất cả phi tần đang mang thai và những phi tần được sủng ái nhất, vô cùng náo nhiệt.
Ta đang vội đến Thượng thư phòng bàn bạc với các thầy dạy hoàng tử về nội dung kỳ thi tháng, nào ngờ trong bữa tiệc lại xảy ra chuyện.
Tư Mã Tiệp dư, người trẻ tuổi nhất trong số họ, bị trộn hồng hoa vào thức ăn, không may bị sảy thai.
“Đây chính là hậu cung mà ngươi quản lý cho trẫm sao?!"
Một chiếc chén trà vỡ tan dưới chân ta, nước trà b.ắ.n tung tóe lên chiếc áo choàng trắng muốt, loang ra một vệt ố màu nâu xỉn.
Tư Mã Tiệp dư khóc lóc thảm thiết, tiếng khóc ai oán vang vọng khắp đại điện.
Hàm Khang huyện chủ giả nhân giả nghĩa khuyên nàng ta bảo trọng thân thể.
Hoàng đế còn chưa điều tra rõ ràng, đã đổ hết tội lỗi lên đầu ta, cho rằng ta chính là người đã cho trộn hồng hoa vào thức ăn.
Tấn phi đang mang thai, đứng bên cạnh Hoàng đế, vẻ mặt lo lắng nhìn ta, tỏ vẻ tình cảm tỷ muội thắm thiết.
"Hoàng thượng xin đừng trách tỷ tỷ ạ. Nghe nói gần đây tỷ tỷ thường xuyên đến Thượng thư phòng, có lẽ là vì quá quan tâm đến việc học của các hoàng tử, nên mới lơ là việc quản lý hậu cung."
"Nàng là phi tần, chứ không phải nhũ mẫu! Hoàng tử đọc sách cần gì đến nàng quản? Ngay cả một bữa tiệc nhỏ cũng không lo liệu chu toàn, còn hại c.h.ế.t con trai của trẫm, rốt cuộc nàng có ý đồ gì? Chẳng lẽ nàng thật sự cho rằng chỉ cần có một hoàng tử là có thể không coi ai ra gì trong hậu cung này sao?!"
"Hoàng thượng..." Tấn phi vẫn muốn nói thêm.
“Tấn phi, ngươi đừng nói nữa. Mấy hôm trước nàng ta mới nhục mạ mẹ ngươi, Hàm Khang huyện chủ cũng là người hoàng tộc, là cô của ta, Nghi phi, ngươi thật sự quá ngông cuồng, quá đáng lắm rồi!”
Thục phi lạnh lùng đứng nhìn, Vệ Chiêu nghi dửng dưng, còn những phi tần xinh đẹp kia thì đang xắn tay áo lên, tất cả đều nhìn ta, chờ đợi ta phản ứng rồi sẽ cùng nhau lao vào dìm ta xuống.
Ta bỗng bật cười. Muốn gán tội cho người khác thì cần gì phải có lý do.
"Ngươi còn dám cười à? Trẫm thấy ngươi bị ma ám rồi! Truyền lệnh xuống, Nghi phi quản lý hậu cung không tốt, phạt tước đi quyền quản lý hậu cung, giam lỏng tại Thư Nguyệt cư, không có thánh chỉ thì không được ra ngoài!"
Thục phi nhìn ta với vẻ mặt hả hê vì cuối cùng đã trả được thù, nhưng nhìn kỹ thì trong mắt nàng ta cũng có một tia lo lắng.