Ngọc Tử Hành - Đậu Phộng

Chương 22




“Không đi, hắn thích làm ầm ĩ thì kệ hắn, cứ coi mình là trẻ lên ba chắc?"

Ta vừa mới bẩm báo với hoàng đế mọi việc ở Thượng thư phòng, lại đến chỗ Thái hậu vấn an bà ấy.

Hoàng đế rất không vui vì hôm nay ta để mặc Thẩm Uyên đến cung môn chặn người, lại một trận châm chọc khiêu khích.

Thái hậu tâm tư cũng nặng nề, nói ta vài câu, lúc này có thể nói là thân tâm mệt mỏi.

……..

Kết quả đến tối, Thẩm Tịch vẫn không chịu ra dùng bữa tối.

Ta ăn cơm xong, cùng quản sự Nội vụ phủ đối chiếu sổ sách, sau khi tắm rửa thay y phục xong, đến trước cửa phòng Thẩm Tịch.

"Thẩm Tịch, mở cửa."

Cửa phòng lập tức mở ra.

Thẩm Tịch đã khóc, đôi mắt đỏ hoe.



"Ta đợi người cả ngày, người mới đến thăm ta!" Thẩm Tịch vừa nói vừa dụi nước mũi, trông thật lem luốc.

Ta vén váy ngồi lên bậc cửa, vỗ vỗ bên cạnh: "Bản cung chỉ có một khắc thời gian cho con, lại đây ngồi nói chuyện."

Thẩm Tịch ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh ta.

Phúc Bảo và Dung ma ma tự giác để lại đèn lồng, dẫn các cung nhân lui ra xa.

Thẩm Tịch dựa vào ta, đầu tựa vào chân ta, len lén lau nước mũi vào váy ta.

"Ta biết vì sao con tức giận, bởi vì ta giúp Thẩm Uyên, con sợ rồi."

“Ta không tốt sao? Vì sao người còn muốn giúp hoàng huynh? Người muốn hoàng huynh cũng làm con trai của người sao?"

Giọng nói buồn bực của Thẩm Tịch vang lên: "Ta không thông minh bằng hoàng huynh, cũng không cao bằng huynh ấy, có phải người chán ghét ta rồi không? Ta... lần sau ta sẽ không tự mình ra ngoài chơi nữa, ta sẽ đi theo người, người đừng bỏ rơi ta."

Ta bị Thẩm Tịch chọc cười.


"Thẩm Tịch, ta biết để Thẩm Uyên ra ngoài sẽ khiến rất nhiều người tức giận với ta, nhưng ta vẫn làm vậy, không phải vì hắn tốt đẹp bao nhiêu, cũng không phải muốn nhận được lợi ích gì từ hắn."

"Vậy là vì sao?"



"Bởi vì hôm đó khi hắn nhìn ta, ta phát hiện ra con và hắn có nhiều nét giống nhau, ta bỗng nhiên ý thức được, các con là huynh đệ."

Thẩm Tịch ngẩng đầu nhìn ta, hoàn toàn mơ hồ, trong đôi mắt long lanh là sự nghi hoặc to lớn.

"Con có biết người thân là một sự tồn tại kỳ diệu đến nhường nào không? Cha ta mất sớm, ta được đón về kinh thành, đối mặt với những người thân gần như xa lạ. Nhưng khi bá phụ mỉm cười với ta, ta liền không còn sợ hãi nữa. Cha là người đọc sách đỗ tam nguyên, bá phụ lại là một võ tướng, cha thích pha tuyết nấu trà, bá phụ lại bữa nào cũng phải ăn thịt kho tàu, nhưng hai người họ lại có nhiều điểm giống nhau đến vậy. Nhìn thấy bá phụ, giống như cha chưa từng rời đi."

Thẩm Tịch nói: "Nhưng mà, ta cùng Thẩm Uyên, còn có Thẩm Dương, chúng ta không cùng một mẹ sinh ra."

"Nếu Ngọc Tử Du bọn họ dám nói với ta những lời này, ta sẽ dùng roi quất bọn họ."

Thẩm Tịch bất đắc dĩ cười cười: "Nhưng mà huynh đệ hoàng gia, chung quy vẫn khác với huynh đệ nhà khác."

"Thẩm Tịch, hoàng tử mong cầu, chẳng lẽ chỉ có ngôi vị hoàng đế sao?"

Thẩm Tịch không ngờ ta lại nói thẳng ra như vậy, sắc mặt có chút thay đổi.

"Thiên hạ rộng lớn, Đại Yến nhỏ bé biết bao, hoàng cung này càng nhỏ bé hơn. Hoàng đế, Thái hậu trong hoàng cung, cho đến con và ta, càng nhỏ bé như những vì sao trên bầu trời đêm. Chỉ biết nhìn thấy trước mắt, thì tự nhiên chỉ biết tranh sáng với những vì sao. Nhưng hãy nhìn bầu trời bao la vô tận kia, liền biết bản thân nhỏ bé, thay đổi thiên địa này chẳng khác nào kiến hôi lay cây. Trước tiên biết mình nhỏ bé, sau đó mới có hùng tâm, muốn cùng nhật nguyệt tỏa sáng. Ta không sáng, thiên hạ tối tăm."

Ta vỗ vỗ vai hắn: "Thẩm Tịch, con có biết con khiến ta hâm mộ đến nhường nào không? Thứ con trời sinh đã có, ta có lẽ phấn đấu cả đời cũng không đạt được. Thứ con dễ dàng có được, ta lại phải chịu đựng những lời gièm pha, mắng chửi mà người thường không thể chịu đựng được. Chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ có vô số người muốn lao vào uống m.á.u ta, ăn thịt ta