Ngọc Tỏa Dao Đài

Chương 40: Gặp lại​




Chương 40: Gặp lại

Dịch: Vivian Nhinhi


Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.

Ta dành một lòng đề phòng vô hạn cho Thương Quỳnh.

Phượng Hoàng ngoan ngoãn ngồi thụp xuống một chỗ thật hẻo lánh để giả chết.

Không ngờ, Thương Quỳnh chỉ thoải mái nhàn nhã đi vòng quanh sân hai vòng, ca ngơi hoa lê ở đây nở sao mà xinh đẹp, cá chép nuôi trong ao sao mà béo mập, ta đứng chỗ góc tường, căng thẳng đến dựng hết cả lông tóc lên. Ả thong dong di đến bên cạnh ta, thu liễm nhuệ khí, mỉm cười hỏi rất khoa trương: "Ngọc Dao tiên tử, gần đây không phải chịu oan ức gì chứ?"

Hai mắt mỹ nhân như sóng nước thu chao động, cười diễm khuynh thành, phảng phất như độc xà diễm lệ.

Sư phụ đã từng nói, kẻ đứng ở địa vị cao phải tùy thời tùy thế mà quên. Cho nên Thương Quỳnh làm như đã quên ả từng lệnh cho người quăng ta vào biển rắn, ta cũng chỉ có thể cố gắng giả bộ hồ đồ theo, chưa trả lời.

Thương Quỳnh khẽ thở dài: "Đệ đệ kia của ta, mặc dù thông minh nhưng lại hay biến thành chấp nhất, điên cuồng lên là bắt đầu bất kể hậu quả, khuyên thế nào cũng không nghe, ta thỉnh thoảng còn chịu không được, cũng khó trách Ngọc Dao tiên tử chán ghét nó."

Ta biết rõ ràng ả đang diễn trò, lại không hiểu ý đồ của ả, cảm thấy thắc thỏm không yên, loại cảm giá này giống như bị róc từng miếng thịt, như lăng trì, vì vậy trực tiếp mở miệng hỏi: "Chiến thần Ma giới đến đây có việc gì?"

Thương Quỳnh có vẻ bất mãn với thái độ bất thiện của ta, tướng lĩnh đi theo nhau nhao rút đao, chỉ đợi ả ra lệnh một tiếng là cho ta phân thây dưới loạn đao, lại bị Thương Quỳnh nhàn nhạt vẫy lùi. Ả cười mang theo ba phần khinh miệt, nhìn ta từ trên xuống dưới, cặp con ngươi thâm thúy kia giống như muốn xem thấu nội tâm ta, qua một hồi lâu ả mới mở miệng bảo: "Đi theo ta."

Dưới cường quyền, ta không có con đường cự tuyệt, leo lên long xa của ả. Khó có cơ hội để một kẻ thích một mình tọa kỵ như nam nhân là Thương Quỳnh lại chịu giao tọa kỵ lại cho thuộc hạ chăm nom, theo ta vào long xa sau đó ngồi vào chủ vị. Long xa của Thương Quỳnh không tính là xa hoa, giống như cách ăn vận của ả bây giờ, giản lược hết sức, chỉ có trên nhuyễn tháp được phủ lông dị thú cực kì đẹp đẽ hiếm có cùng với thân xe được làm từ huyền thiết vạn năm của Đông Hải phô bày ra thân phận tôn quý của ả, còn có ba bốn yêu đồng dung mạo xinh đẹp cực kì ở bên cạnh phục thị, kẻ nào cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn đất, ngay cả hô hấp cũng dè dặt, chỉ sợ phát ra chút thanh âm nào quấy nhiễu chủ nhân.

Long xa chầm chậm di chuyển, tùy tùng dâng trà lên, cẩn thận thổi nguội, đưa đến trước mặt Thương Quỳnh, ả nhận lấy nhẹ nhàng nếm một ngụm, đặt xuống. Khoảng cách gần nên ta xem rõ ràng tay của ả, trắng nõn nhưng thô ráp, các đốt ngón tay phủ đầy vết chai, đại khái đây là khuyết điểm duy nhất trên thân thể mỹ nhân, cũng là sự kiêu ngạo của ả.

Yêu đồng cũng đưa cho ta một ly trà, là chén tử sa hơn một ngàn năm, mùi thơm lạ lùng bốn phía, ta nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Thương Quỳnh, cảm thấy uống vào cũng chẳng có vị gì.

Thương Quỳnh vén rèm lên, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, nói: "Nghe nói Ngọc Dao tiên tử cùng sư phụ ở Giải Ưu Phong, nơi ấy bốn mùa như xuân, phong cảnh như vẽ, chắc tiêu dao khoái hoạt lắm đúng không?"

Ta cẩn thận trả lời: "Vâng!"

Thương Quỳnh lại nói: "Sư phụ ngươi Cẩn Du cùng với Tiêu Lãng lại có ít quan hệ huyết thống, mặc dù Tiên Ma có khác, tính tình lại chấp nhất như nhau, chẳng qua hắn không có lệ khí như tên đệ đệ ngốc kia của ta, cử chỉ ưu nhã, trông ra lại thấy hơn hẳn vài phần."

Ta hồ nghi hỏi: "Ngươi cũng biết sư phụ ta?"

Thương Quỳnh cười rộ lên, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, giống như đang tính toán cái gì, một lúc lâu sau mới đáp: "Sư phụ ngươi tuấn mỹ như thế, nếu không phải hắn quá giống Tiêu Lãng nhìn cũng thấy phiền thì quả thực người ta đã không xuống tay nổi, ta nhất định chiếm được hắn."

Ta nhận ra cách nghĩ của ả về sư phụ, quá vô sỉ! Trong lòng không khỏi sinh ra nộ khí.

Thương Quỳnh vẫn đang nhìn ta, cười nói: "Ngọc Dao tiên tỷ xinh đẹp như thế, ở Thiên Giới cũng là thượng đẳng. Đáng tiếc đệ đệ ngốc kia của ta tính tình quá xấu, quá thối, không xứng với ngươi, ngược lại với Cẩn Du mới là giai ngẫu..."

Lòng ta đau xót, cố gắng hết sức không biểu hiện ra mặt, cười lớn: "Đều là vui đùa mà thôi."

"Hử? Là ta suy nghĩ nhiều sao?" Thương Quỳnh ra vẻ kinh ngạc khẽ kinh hô một tiếng, vẻ tính toán trên mặt càng hiện rõ, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm quỷ dị, ả hơi nghiêng đầu về phía ta, giống như đang định lấy lòng ta, hỏi bằng giọng rất dụ hoặc: "Vậy là Ngọc Dao không muốn cùng sư phụ được tự do, song túc song phi?"

"Lời này là có ý gì?" Ta sợ ngây người.

Thương Quỳnh nói: "Ta muốn cho ngươi một cơ hội."

Long xa ngừng, ta mới phát hiện mình đi vào một thành lũy nham thạch, bốn phía là vách núi đá như đường xuống địa ngục, trên có vô số cửa sổ nhân tạo, chung quanh dung nham cuồn cuộn, tản ra hơi nóng kinh người, phóng mắt nhìn không có một cọng cỏ nào.

Có ma binh truyền lệnh hô một tiếng, cửa sắt của thành lũy chậm rãi buông xuống, sóng nhiệt ào ạt đập vào mặt, Thương Quỳnh dẫn người đi vào trong thành lũy, ta vội vã đuổi theo phía sau.

Đường xa lòng và lòng vòng, không biết đi bao lâu, chúng ta tới một đài cao, giữa không trung treo một cái quan tài băng tinh, mơ hồ có thể thấy được bóng người.

Tim ta bắt đầu đập điên cuồng.

Thương Quỳnh ra hiệu thuộc hạ thả quan tài xuống.

Gió mây bắt đầu thổi, ta chờ không nổi đến khi bọn chúng ra tay, đã cưỡi gió bay lên không trung.

Trong quan tài là gương mặt đời này kiếp này quen thuộc nhất.

"Sư phụ..."

Ta không dám tin chậm rãi vươn tay, xoa hai gò má của hắn, da thịt truyền đến cảm giác lạnh như băng. Nhìn thấy bạch y nhuốm vài vết máu của hắn, góc áo thêu mấy đường viền là những đóa hoa lê tinh xảo do chính tay ta thêu, đai lưng đằng vân màu lam nhạt treo một cái kết như ý song ngư, mái tóc dài đen như mực tán loạn, còn đang cắm mộc trâm.

Bộ dáng này, với hình ảnh hắn lúc ra đi, giống y như đúc, giống như thời gian đã đình chỉ tại thời điểm một ngàn năm trăm sáu mươi tám năm trước, chưa bao giờ thay đổi.

Một dòng nước mắt từ không trung rơi xuống, rơi vào trên mặt đất bằng nham thạch.

Ngàn câu vạn chữ không thể nói thành lời, yết hầu của ta bị lấp đầy bởi muôn vàn tưởng niệm, rốt cuộc không nói được một câu nào, chỉ nắm thật chặt tay của sư phụ, đặt ở bên môi, tham lam cảm nhận khí tức của hắn, ta chỉ hận thời khắc này không thể lâu thêm một chút, lại lâu thêm một chút, tốt nhất là cho tới tận ngày nhật nguyệt hủy diệt, tinh tú nghịch chuyển. Ta lại hận không thể lập tức chết đi, theo hắn vào trong quan tài, vĩnh viễn không phân ly.

Lúc còn bé, người luôn nắm tay ta, nhìn sao mọc trong mây.

Lúc còn bé, người luôn năm tay ta, ngồi xem hoa nở hoa tàn.

Hai người suốt xuân hạ thu đông, gắn bó nương tựa, ngàn năm thoáng chốc đã qua, chưa bao giờ cô đơn.

Ta yêu người, không muốn cho người biết rõ.

Mất đi rồi, mới phát hiện tim nóng rực.

Hôm nay, không có dũng khí kể ra tâm tư, xấu hổ cất lời, đã thành hối tiếc, chỉ có thể ở trong mộng được một lần lại một lần lặp lại.

Thời gian không có làm mòn đi miệng vết thương, ta vĩnh viễn không thể bỏ xuống được.

Nếu như có thể vãn hồi.

Ta nguyện dùng tất cả tu vi để đánh đổi, hóa thành ngọc thạch, dù không thể trưởng thành cũng không sao.

Nước mắt không ngừng được, sương mù che lấy ánh mắt, thân thể sư phụ bỗng nhiên nhúc nhích. Lông mi thật dài bắt đầu rung rung, hô hấp cũng bắt đầu phập phồng, đồng tử của ta lập tức mở lớn, đã quên bi thương, kinh ngạc mà nhìn hết thảy trước mắt.

Chốc lát sau, hắn phát ra thanh âm yếu ớt, sau đó chậm rãi mở mắt, nhìn ta, cặp mắt như bảo thạch mờ mịt một mảnh, cố hết sức mà cựa mình, vuốt mặt của ta, phảng phất không dám tin mà hỏi: "A Dao?"

Là kỳ tích sao? Có phải không?

Khoảng khắc khi hắn ôm ta vào trong ngực kia, ta cảm thấy tim mình ngừng lại.

Giọng nói của Thương Quỳnh đúng lúc vang lên sau lưng, mang vẻ ngạo mạn, áp bách: "Ngọc Dao tiên tử, chỉ cần ngươi chấp nhận làm việc cho Ma giới, bổ hồn cho Nguyên Ma Thiên Quân, ta liền thả ngươi và Cẩn Du, cũng cho hai người các ngươi đứng dưới trướng của ta, cho ngươi đầy đủ địa vị, để cho tất cả con dân Ma giới tôn xưng ngươi, kính trọng ngươi, coi ngươi như ân nhân, từ nay ngươi tha hồ tiêu dao dưới Ma giới, không kẻ nào dám làm khó."