Hồ lão thôn trưởng cùng lão thái thái đứng im lặng nghe mấy người Hoa Lân đối thoại, dần hiểu ra bọn họ là người tu chân, bèn sợ hãi ngồi xuống cạnh đó không dám ho he tiếng nào.
Mạnh Lôi dõi mắt nhìn theo Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong cho tới khi bọn họ khuất khỏi tầm mắt, rồi lại cười hi hi quay về bên Hoa Lân nói: “Thế nào? Rốt cuộc có đổi không?”
Hoa Lân nhìn lão với vẻ khó hiểu, buột miệng hỏi: “Đổi cái gì cơ?”
Mạnh Lôi hắng giọng, khẽ cười hà hà nói: “Ta lấy Trầm Phong kiếm của ta đổi lấy Hà Chiếu của đệ!...Ngoài ra, ta còn dạy đệ một chiêu Thiên Lý Truy Hồn thuật, chỉ cần đệ dùng kiếm thi triển thuật này, phi kiếm sẽ có thể truy đuổi địch nhân ngoài ba nghìn dặm. Sao nào?”
Hoa Lân giật nảy người, hắn cũng đã từng nghe tới Thiên Lý Truy Hồn thuật, đồn rằng trước kia có một vị cung tiễn thủ học được kỳ thuật này từ Tây Vực, nhưng y lại không phải người chính phái, chuyên môn giở thủ đoạn ám sát. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, y đã giết tới mấy trăm người, khiến người trong giang hồ nghe mà biến sắc. Nhưng cuối cùng, hình như cung tiễn thủ này đã chọc phải một cao thủ tên là Long Ngạo Hồn, không những thích sát không thành, ngược lại, sau đó vài tháng y còn bị truy sát thân vong. Từ đó trở đi Thiên Lý Truy Hồn thuật đã thất truyền hơn trăm năm, không ngờ hôm nay lại trùng hiện giang hồ. Nghe tên biết nghĩa, Thiên Lý Truy Hồn là kỳ thuật thi triển trên phi kiếm hoặc cung tiễn, khiến phi kiếm không ngừng truy sát mục tiêu mà chủ nhân đã chỉ định, quả thực là một chiêu thức thâm độc. Trong đó, nội lực và ý niệm của người thi triển thuật càng cao thì tốc độ của phi kiếm và cự li phi hành càng tăng. Do Hoa Lân rất ghét cung tiễn thủ kia nên đối với Thiên Lý Truy Hồn thuật cũng cảm thấy khinh bỉ, làm mặt lạnh nói: “Không đổi!”
Mạnh Lôi lại mặt dày mày dạn nói: “Vậy ta cho thêm một chiếc Thần Quang kính, thế nào?”
May là Hoa Lân đã biết tính cách lão, vẻ mặt ôn hòa nói: “Hiện tại đệ chỉ có thể khống chế được thanh Hà Chiếu kiếm này, hơn nữa đệ rất có cảm tình với nó. Ngoài nó ra, đệ không có hứng thú với bất kỳ bảo kiếm nào khác.”
Mạnh Lôi nhăn nhó quay lưng lại, không khỏi thầm bội phục nhân cách của Hoa Lân.
Lúc này Diệp Thanh đang hào hứng trò chuyện với Hồ lão thái thái, qua đó mới phát hiện thấy bà lão có học vấn rất khá, xem ra hồi trẻ ắt hẳn là xuất thân từ danh gia vọng tộc. Trong lúc nói chuyện, nàng ngẫu nhiên biết được Hồ lão phu phụ vốn được con trai và con dâu chăm sóc, ai ngờ vào một ngày của mười hai năm trước, hai vợ chồng trẻ sau khi đi vào thâm sơn đốn củi thì không thấy quay về, chỉ để lại cho hai ông bà một đứa cháu trai mới có bốn tuổi. Hồ lão thái thái nói tới đây đã thấy đau khổ tột cùng, nước mắt lưng tròng, giọng trở nên khàn khàn.
Diệp Thanh lại phải an ủi bà một hồi, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nàng dịu giọng hỏi: “Vậy cháu trai của bà đâu? Sao không thấy bóng dáng đâu cả?”
Hồ lão thái thái đau xót nghẹn ngào nói: “Tiểu Hằng nhà tôi thật không hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ mà đã bảo phải báo cừu cho phụ mẫu, chạy thẳng lên Thục Sơn gì đó để bái sư rồi, nó còn nói cái gì mà học pháp thuật xong sẽ quay về diệt sạch sơn yêu. Từ đó đến nay đã hơn ba năm, hiện tại không biết Hằng nhi đang ở phương trời nào, nếu còn sống trên thế gian cũng phải được mười sáu tuổi rồi…”
Lão thôn trưởng nãy giờ vẫn trầm mặc bỗng quở trách: “Còn nói những chuyện này làm gì? Đều tại bà không cẩn thận giữ mồm giữ miệng nên Hằng nhi mới kích động như vậy.”
Hồ lão thái thái thấy Hồ lão thôn trưởng trách móc, lập tức cúi đầu không dám lên tiếng, lát sau đột nhiên lại ngẩng lên hưng phấn nói: “Nghe nói các vị đang định lên Thục Sơn tham gia buổi lễ lớn gì đó phải không? Có thể giúp tôi tìm cháu được không?”
Diệp Thanh ngoảnh lại nhìn Hoa Lân, chờ đợi ý kiến của hắn. Hoa Lân vốn đã mềm lòng, dù Diệp Thanh không cầu xin thì bản thân hắn cũng tuyệt đối không thể làm ngơ, liền gật đầu dõng dạc nói: “Bà cứ yên tâm, ta sẽ lên Thục Sơn giúp bà tìm lại tôn nhi! Phải rồi, cậu ta tên là gì?”
Hồ lão phu phụ nghe vậy xúc động khôn xiết, vội nói: “Tôn nhi của tôi học danh Hồ Vũ Hằng, sau gáy nó có một nốt ruồi nhỏ màu đen, ở vị trí này…” Nói rồi đứng dậy chỉ sau gáy mình.
Mạnh Lôi cười hê hê nói: “Chuyện này quá đơn giản! Bảo Cốc lão tam khi nào về thì hú một tiếng, đồ tử đồ tôn của lão nhất định sẽ răm rắp làm theo như thánh chỉ luôn.”
Hoa Lân ngẩn người trong giây lát, cười khà khà nói: “Sao Mạnh đại ca dường như bỗng trẻ lại vài trăm tuổi vậy?”
Mạnh Lôi nhếch mép cười nói: “Ta vốn rất trẻ mà!...Nếu không sao đệ gọi ta là đại ca được? Hê hê…”
Diệp Thanh thì chẳng có tâm tình nào mà cười đùa, thấy Hồ lão phu phụ đang chăm chăm nhìn mình với ánh mắt trông đợi, nàng bèn an ủi: “Xin ông bà cứ yên tâm! Tam ca của chúng tôi chính là tiền bối của Thục Sơn kiếm tông, có một câu nói của huynh ấy, không những có thể tìm ngay ra Hằng nhi của ông bà, mà còn có thể giúp cậu ấy học được pháp thuật cao thâm phi thường nữa!”  Hồ lão phu phụ vội vã đứng lên vái lạy, miệng lẩm bẩm nói: “Vô cùng cảm tạ…vô cùng cảm tạ các vị ân nhân! Lão hán không có gì báo đáp, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa…”
Diệp Thanh đỡ hai thân hình già yếu của họ, nhu hòa nói: “Chuyện này chỉ cần một cái cất tay là xong, các vị cứ yên tâm đi!”
Hồ lão thôn trưởng do dự một lúc lâu rồi lại nói: “….Chỉ có điều, năm Hằng nhi ra đi mới có mười ba tuổi. Ba năm nay lão hầu như đã tiêu phí mọi tài lực, nhờ rất nhiều người đi Thục Sơn tìm Hằng nhi, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì. Lão lo là…”
Hoa Lân ngắt lời: “Cậu ấy hiếu thuận như vậy, lại đã học qua kinh thi, nhất định là rất có hiểu biết. Ta tin rằng người tốt như cậu ấy sẽ được trời phù hộ. Đúng rồi, ta còn chưa biết thôn này gọi là thôn trang gì?”
Hồ lão phu phụ lại cảm tạ rối rít, mắt ngấn nước, đáp: “Nơi này tên Ẩn Long thôn, do một số văn sĩ trốn tránh quan phủ lập nên!”
Hoa Lân gật gật đầu, sợ nhất là nhìn thấy cảnh thương cảm, liền thu lại bức tranh trên bàn, vòng tay nói: “Việc không nên chậm trễ, ông bà cứ ở nhà chờ đợi tin tốt lành! Chúng tôi sẽ lên Thục Sơn ngay bây giờ!”
Hồ lão phu phụ nghe vậy cuống quýt định quay vào nhà trong lấy vàng bạc trang sức ra cảm tạ. Hoa Lân cười ha ha nói: “Nếu nhận tiền của ông há chẳng phải là hủy hoại tên tuổi của Hoa Lân ta sao. Xin cáo từ tại đây! Thanh Thanh…Để lại vài tấm ngân phiếu cho hai vị, chúng ta đi thôi!”
Diệp Thanh mau mắn đặt xuống bàn một xấp ngân phiếu. Hồ lão phu phụ giờ chỉ cần có người, nào dám nhận tiền của họ. Họ vội vội vàng vàng định dúi lại vào tay Diệp Thanh, nhưng ba người Hoa Lân cước bộ quá nhanh, chớp mắt đã lướt ra ngoài mười trượng, chính là đang sử dụng khinh công thượng thừa Súc Địa Độn Hình.
Hồ lão phu phụ đành giương mắt nhìn Mạnh Lôi, Hoa Lân và Diệp Thanh quay người ra khỏi cửa, dõi theo tiễn họ cho đến tận cuối thôn, thấy ba người đi xa dần, giọt lệ già cuối cùng cũng rớt xuống, cảm thán nói: “Trên đời này vậy mà vẫn còn người tốt…”  Trước Sau