Tiểu thôn trang tuy thô sơ, phóng mắt nhìn cũng chỉ có mười mấy căn nhà, nhưng trước thôn có một con suối nhỏ nhè nhẹ chảy qua, làm tăng thêm phần thanh nhã. Lão thôn trưởng dẫn mọi người rẽ qua vài căn nhà, đi vào một ngôi nhà mái ngói đỏ duy nhất trong thôn.
Đẩy cánh cửa gỗ, chỉ thấy trong đại đường bày một chiếc bàn bát tiên cũ nát, hai bên có đầy đủ ghế gỗ lẫn trà kỉ, trên tường còn treo hơn chục bức tranh chữ, hiển nhiên nhà này có dòng dõi thư hương. Một bà lão đang ngồi khâu đế giày ngẩng đầu nhìn lên, lúng túng tránh vào nhà trong.
Lão thôn trưởng thấy vậy, liên hồi xin lỗi mọi người: “Mong các vị đại nhân lượng thứ, tiện nội chưa từng biết việc đời. A à…hàn gia đơn sơ, xin cứ ngồi tự nhiên!” Nói xong liền cao giọng gọi phu nhân vừa trốn vào nhà trong: “Bà nó à, có khách quý hạ cố đến chơi, còn không ra châm trà?”
Mọi người cũng không khách khí, lục đục ngồi xuống cạnh bàn. Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong trước khi vào nhà đã liếc nhìn qua một lượt cách bài trí trong nhà, dường như mọi thứ đều đã nằm trong ý liệu, bấy giờ đã ngồi ngay ngắn trầm ổn, rất có phong thái của cao thủ một phái. Chỉ có Mạnh Lôi và Hoa Lân tính cách có phần tương tự, không ngừng nhìn đông ngó tây, đối với bất cứ thứ gì cũng tỏ vẻ hiếu kỳ.
Hoa Lân lấy làm kỳ quái, lão thôn trưởng này lời nói rất chặt chẽ ngắn gọn, trên tường còn có tranh chữ, hiển nhiên đã đọc qua tứ thư ngũ kinh. Nhưng tại sao lại khuất mình nơi sơn lâm hẻo lánh này? Hắn bèn lớn tiếng hỏi: “Lão nhân gia xưng hô ra sao? Trong nhà còn có ai nữa không?”
Đang luống cuống tìm giấy bút nghiên mực khắp nơi, lão thôn trưởng quay đầu nhìn lại, tấm thân già nua khom xuống nói: “Lão hán họ Hồ, đơn danh một chữ Tầm. Trong nhà vốn còn một tôn nhi, ai ngờ thằng bé…Ài! Không nhắc đến nữa, để lão chuẩn bị đầy đủ giấy mực giúp đại nhân!” Nói xong lại gập người tìm kiếm tứ phía.
Diệp Thanh dịu dàng ngồi xuống theo Hoa Lân, đột nhiên lại đứng lên, lấy bộ trà trên trà kỉ rót từng chén đầy cho mọi người. Đúng lúc bà lão từ nhà trong đi ra, thấy Diệp Thanh đích thân châm trà, mỗi động tác đều ẩn chứa phong phạm mẫu mực của cung đình, bà lão lại càng hoảng hốt, cuống quýt đi đến giành lấy ấm trà trên tay Diệp Thanh, sợ hãi nói: “Tiểu thư sao có thể làm công việc chân tay này? Lão thân ra muộn, đáng chết đáng chết…”
Diệp Thanh ôn nhu cười nói: “Không sao mà, tôi làm quen rồi…”
Bà lão đó tỏ ra rất thích Diệp Thanh, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư từ đâu đến vậy?...”
Diệp Thanh đáp: “Kinh thành!”
Bà lão cảm thán rồi không ngừng hỏi han gia cảnh nàng. Diệp Thanh nghĩ đến thân thế của mình, hai mắt đỏ hoe, nói chuyện với bà lão một hồi, quên bẵng mất sự có mặt của những nam nhân bên cạnh…
Cuối cùng thì Hồ lão thôn trưởng đã chuẩn bị xong văn phòng tứ bảo, đặt lên bàn bát tiên mời Hoa Lân viết thư.
Hoa Lân cũng không khách khí, chọn một tấm giấy Tuyên Thành to, thấm ướt mực, nâng bút, nhắm mắt ngẫm nghĩ một lúc rồi phục xuống bắt đầu vẽ tướng mạo của Huyết Ma. Diệp Thanh đang tán gẫu cùng bà lão, thấy vậy liền bước ngay lên đứng hầu mài mực, dáng vẻ hết sức ngoan ngoãn khéo léo. Lão thôn trưởng và lão bà đối mắt nhìn nhau, thầm nghĩ vị ‘đại nhân’ trẻ tuổi này sợ rằng lai lịch quả thật bất phàm, cô nương nhanh nhạy dị thường bên cạnh hình như là nha hoàn của hắn…
Hồi lâu sau, Hoa Lân cuối cùng đã dừng bút, ngó Diệp Thanh hỏi: “Thanh Thanh thấy giống không? Có chỗ nào cần sửa không?”
Diệp Thanh với tay chỉ vào bức tranh nói: “Ánh mắt không đủ quỷ dị, phải thêm hai nét nữa!”
Hoa Lân xấu hổ nói: “À à...đúng rồi! Khi ta gặp hắn lúc đó, ánh mắt hắn đích thực có chút quái dị. Nếu không phải nhờ một tia ác niệm đó, chỉ sợ ta đã chết dưới kiếm của hắn từ lâu rồi. Nhưng mà…ta không vẽ ra được ánh mắt này!”
Diệp Thanh nhận lấy bút vẽ trong tay hắn, chỉ chấm vài nét vào trong bức tranh, ánh mắt đó đã trở nên sinh động như thật. Hai người nhìn nhau cười, đều lặng im gật đầu.
Mạnh Lôi thấy họ vẽ xong tranh liền ào tới, vừa nhìn một cái đã kinh ngạc biến sắc, thất thanh kêu lên: “Lưu…Thế…Kiệt?”
Cốc Thanh Phong nghe vậy bỗng run người, dùng lực nắm chặt Xích Dương kiếm trong tay, biến hóa rất nhỏ này cũng chỉ có Thượng Quan Truy Vân phát giác ra. Ông vỗ vai Cốc Thanh Phong nói: “Huynh đệ! Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, có muốn tới xem họa kỹ của Tiểu Lân không?”
Cốc Thanh Phong cố làm ra vẻ tự nhiên nói: “Xem cũng tốt!” Thượng Quan Truy Vân cùng Cốc Thanh Phong chậm rãi bước tới.
Chỉ thấy hai tay Mạnh Lôi giương cao họa quyển một lần nữa kinh hô: “Vẽ rất giống! Lợi hại à…lợi hại!” Đột nhiên quay đầu lại nói với Hoa Lân: “Này! Ta bảo này tứ đệ, đệ vẽ giúp ta một bức chân dung được không? Đệ muốn gì cứ thẳng thắn nói ra là được! Hì hì…”
Hoa Lân cũng cười hì hì nói: “Thường thì đệ chỉ vẽ những nhân vật bị truy nã thôi, nếu huynh muốn nổi tiếng thì đệ có thể vẽ giúp huynh một bức!”
Mạnh Lôi nhảy dựng lên như sấm, mắng to: “Tiểu tử ngươi cứ đợi đấy…Hừ hừ!”
Thượng Quan Truy Vân khó khăn lắm mới lấy được bức tranh từ tay lão, mở ra cùng xem với Cốc Thanh Phong. Quả nhiên trong mắt Cốc Thanh Phong dấy lên một nỗi bi ai khó phát giác, gượng cười nói: “Vẽ rất giỏi, đúng là rất giống!”
Hoa Lân là người như thế nào chứ? Lần này thì hắn đã phát hiện ra sắc mặc của Cốc Thanh Phong không khớp lắm với lời nói, trong tâm rung động, thầm nghĩ: “Ba vị đại ca đều nói là rất giống, rất giống? Chứng tỏ họ đã biết tên Huyết Ma này từ trước rồi, hơn nữa rất có khả năng còn là người quen của họ. Không phải chứ? Chẳng lẽ Huyết Ma là…”
Hoa Lân không dám nghĩ tiếp, giả bộ không biết gì nói: “Các vị ca ca có muốn đem bức tranh này công khai với mọi người không? Nếu muốn thì đệ sẽ vẽ thêm một bức, để quan phủ giúp truy bắt!”
Thượng Quan Truy Vân nhíu mày, còn chưa kịp nói thì Cốc Thanh Phong đã trầm giọng nói: “Có!...Đây là bổn phận mà chúng ta cần làm! Vì sự bình yên của thiên hạ, chúng ta phải đi làm ngay lập tức!”  Thượng Quan Truy Vân trầm tư nói: “Một khi bức tranh này được đem ra, tức khắc sẽ dẫn tới sóng to gió lớn, tứ đệ, đệ xác định người này đúng là Huyết Ma chứ?”
Hoa Lân vô ý nhìn Cốc Thanh Phong, gật đầu khẳng định: “Lúc đó hắn suýt nữa đã giết đệ và Diệp Thanh, đương nhiên là đệ nhớ rất rất rõ. Hắn còn cuồng vọng kêu rằng: Huyết kiếm đã xuất, ai dám tranh phong?...Không tin các huynh có thể tới Nguyên Lý trấn một chuyến, đến con phố lớn bị phá hủy ở đó để kiểm chứng, chiêu ‘Huyết Quang trảm’ là một trong những chiêu thức có uy lực mạnh mẽ nhất mà đệ từng thấy trong đời.” Lúc này Hoa Lân lại nhớ tới tình cảnh khi đó, trong tâm vẫn cảm thấy nỗi khiếp sợ đối với Huyết Quang trảm.
Cốc Thanh Phong gật đầu, trịnh trọng nói: “Chúng ta tin lời đệ…Vậy bây giờ cứ làm như đệ nói đi! Vì bách tích thiên hạ, chúng ta phải toàn lực lùng bắt hắn!”
Thượng Quan Truy Vân đột nhiên hỏi: “Tứ đệ, hiện giờ Thất Kiếm còn ở Nguyên Lý trấn không? Ta muốn tìm chúng hỏi một chút!”
Hoa Lân hơi tức, chỉ đành lắc đầu nói: “Đệ và Diệp Thanh tiến vào rừng rậm đã được vài ngày rồi, không dám khẳng định về hành tung hiện tại của họ. Nhưng khi bọn đệ bỏ đi thì họ vẫn còn ở đó…”
Thượng Quan Truy Vân quay đầu hỏi Cốc Thanh Phong: “Huynh đệ! Vậy chúng ta lại đi một chuyến tới Nguyên Lý trấn, được không?”
Cốc Thanh Phong do dự một lúc, cuối cùng gật đầu nói: “Cũng được…”
Thượng Quan Truy Vân quay lại đưa mắt ra hiệu với Hoa Lân, nói giọng nghiêm túc: “Ta và tam ca của đệ về Nguyên Lý trấn một chuyến trước đã, bàn định xong rồi mùng năm tháng sau chúng ta sẽ hội họp tại Dật Tiên lâu ở Thành Đô, thế nào?”
Hoa Lân gật mạnh đầu nói: “Được rồi! Vậy các huynh bao giờ lên đường?”
Thượng Quan Truy Vân ngoảnh lại nhìn Mạnh Lôi nói: “Mạnh đại ca có muốn cùng đi tới Nguyên Lý trấn với bọn đệ không?”
Mạnh Lôi lại nhìn Hoa Lân một cái rồi nói: “Ta đi cùng với tứ đệ được rồi, hề hề…”
Thượng Quan Truy Vân vỗ vai Cốc Thanh Phong nói: “Chúng tôi đi đây…” Rồi lại vẫy tay với Hoa Lân: “Mùng năm gặp lại!” Dứt lời đã cùng Cốc Thanh Phong sánh vai đi ra, chớp mắt đã biến mất trên con đường rải đá ngoài cửa…
…  Trước Sau