Ngọc Tiên Duyên

Chương 67: Yêu tiên kì trận




"U u u…” trên trời đột nhiên vang lên những tiếng phá không rối rít. Đúng lúc này, mặt đất dưới chân mọi người bỗng sụp xuống, phía dưới là một vực lớn sâu không thấy đáy, cả bốn người đều bị rơi xuống đó. Cốc Thanh Phong hét lên: “Đừng hoảng, chúng ta chính đang muốn xuống đây!”

Lúc này hai bên vực sâu lại phun ra vô số cành mây to bằng bắp tay, trong nháy mắt đã quấn đến từ mọi phương hướng, trên trời dưới đất toàn là những cây mây múa loạn, nhìn mà phát lạnh người…

Bốn người bất tự chủ rơi xuống huyền nhai đen như mực, Cốc Thanh Phong rớt xuống trước tiên, giương kiếm chém đứt những tầng mây chồng chất bất tận phía dưới. Hoa Lân cúi đầu nhìn, run sợ phát hiện ra vực sâu không đáy này đan chéo với vô số nhành mây, như những cánh tay sống cuộn lấy mọi người. Nhưng vừa gặp phải kim quang do Cốc Thanh Phong huy động, chúng đồng loạt bị chặt thành từng đoạn.

Bấy giờ, một màn tinh quang đen ngòm rộng lớn lại từ trên trời trùm xuống. Thượng Quan Truy Vân giũ từ trong tay áo ra một thanh đoản kiếm lấp loáng sắc xanh, bố trí một tầng sáng trắng mờ mờ trên đỉnh đầu mọi người. Chỉ nghe “đinh đinh đang đang…” hàng loạt những tiếng xung kích truyền tới, trên không, từng điểm đen nhọn như những con giun bò lúc nhúc đều bị kiếm quang làm bắn ngược lại, khiến cho những mũi nhọn chi chít không ngừng xạ tới từ phía sau trở nên rối loạn. Hoa Lân và Diệp Thanh có vẻ khá nhàn hạ, tư thế chuẩn bị tiếp đất, bảo kiếm nắm chặt trong tay đương nhiên bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xuất thủ.

Bốn người đã trầm mình xuống rất lâu nhưng vẫn không nhìn thấy đáy, cuối cùng Diệp Thanh phải thốt lên kinh ngạc: “Không hay rồi, cái khe này hình như không có đáy!”

Tả thủ Hoa Lân ôm chặt lấy eo nàng, thấp giọng nói: “Đừng sợ, hai vị đại ca đều biết ngự kiếm thuật, chúng ta không ngã chết được đâu!”

Diệp Thanh nhìn những cành mây đứt hai bên như vật thể sống, chỉ cảm thấy hơi hoa mắt chóng mặt. Trong phúc chốc, bốn người dường như lại rơi xuống thêm vài chục trượng, còn may là nhờ vào công lực của Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong mới có thể chống lại sự giáp kích trên trời dưới đất. Diệp Thanh vừa thở phào một hơi, đột nhiên phía dưới truyền tới một trận gió mãnh liệt, không khí rung động từng cơn, đất hai bên vách đổ xuống rào rào. Cùng với tiếng gió rú rít, phảng phất như có một vật thể rất to lớn đang gấp rút chạy loạn từ dưới lên trên.

Trong lúc vẫn không ngừng rơi xuống, kim kiếm trong tay Cốc Thanh Phong thình lình dừng lại, bởi lẽ những cành mây đan xen phía dưới trong tích tắc đã không thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ còn lại huyền nhai tối thui vẫn chưa thấy đáy. Cốc Thanh Phong chợt hét to một tiếng, thân thể ngưng lại trên không, đột nhiên quăng Hoa Lân và Diệp Thanh vẫn đang rơi hướng sang vách bên phải.

Trong khoảnh khắc, dưới chân vụt hiện một rễ cây đường kính đến một trượng, vươn dài như vô tận hung hãn quất lên trên. Tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, thể tích to khủng khiếp rợn người, tiếng xé gió cường bạo thể hiện rõ tốc độ nhanh như thiểm điện của nó. Thêm nữa mọi người đều đang sa xuống, bóng đen đó lại đâm đầu lên trên khiến Diệp Thanh sợ tới mức đầu óc trống rỗng!

Khi nhìn thấy bóng đen đó, không chỉ mình Diệp Thanh, ngay cả Hoa Lân cũng không kịp phản ứng, trong lúc hoảng loạn, chỉ cảm thấy người mình bị người ta ném sang bên phải, ngay sau đó là một luồng gió cực mạnh thổi sát qua thân thể khiến da thịt đau nhức âm ỉ…Chỉ nghe thấy một tiếng rên bức bối nhưng không rõ lắm vì tiếng rên đó chẳng mấy chốc đã bị cuốn bay xa theo ngọn gió…

Diệp Thanh kinh hoảng cho rằng công tử gặp phải chuyện bất ngờ, đang định cất tiếng gọi thì phát hiện ra Hoa Lân đã lẻn đến cạnh mình. Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của hắn, nàng cười khẽ một tiếng, vừa định giúp hắn chỉnh đốn lại y phục thì Thượng Quan Truy Vân đang dán mình vào vách cách đó không xa đã trầm giọng nói: “Không ổn, Cốc Thanh Phong bị quái vật kia đánh trúng rồi, ta phải lên xem thế nào. Hai người cứ bám trên vách này không được loạn động, ngàn vạn lần phải cẩn thận!...Yêu vật đó đã lên rồi, nhất định sẽ xuống lại!” Nói xong rút phi kiếm, một chân đạp lên mặt kiếm, bay thẳng lên phía trên.

Vừa phi được hơn chục trượng cao, lại nghe thấy trên đầu vọng đến tiếng gió rít sắc bén, hiển nhiên yêu vật đó đang ập xuống. Ông đang định né tránh thì có tiếng người gần đó gọi khẽ: “Thượng Quan huynh mau tránh đi! Ôi da…Con yêu này lợi hại quá!”

Thượng Quan Truy Vân mừng rỡ cấp tốc dán sát vào huyền nhai, chỉ thấy một bóng đen khổng lồ “vù” một tiếng phất xuống, tà áo của ông bị thổi bay phần phật. Chờ bóng đen đó đi qua, ông mới chầm chậm tiến tới nơi vừa phát ra tiếng gọi, lại thấy nửa người Cốc Thanh Phong đã chìm vào trong vách đất, ngay đến thanh kim kiếm trên tay cũng không hiểu đã biến đâu mất. Thượng Quan Truy Vân lướt đến, móc ra một viên Thanh Vân đan đưa sát tới miệng ông, quan tâm hỏi: “Cốc huynh không sao chứ?”

Cốc Thanh Phong chống tay vào vách đất chui ra, giơ tay ngăn không nhận linh đan, phủi phủi tro bụi bám trên thân nói: “Không nghiêm trọng, dựa vào nó thì chưa làm tôi bị thương được đâu!...Hừ! Tôi còn lưu lại trong người nó một thanh kim kiếm, để xem xem nó sẽ xử trí ra sao! Giờ chúng ta hãy lập tức xuống dưới, nhân lúc nó rút kiếm ra có thể đoạt luôn cẩu mạng của nó!”

Thượng Quan Truy Vân thấy sắc mặt Cốc Thanh Phong không được tốt, đang định khuyên ông ta nên nghỉ ngơi thêm một lúc, không ngờ Cốc Thanh Phong đã bất chợt nhảy xuống huyền nhai, song thủ bám vào vách, mượn lực để triệt tiêu tốc độ rơi, không chịu tạm nghỉ một giây phút nào. Thượng Quan Truy Vân biết rằng ông ta mất đi phi kiếm, đối với người ngự kiếm mà nói thì đúng là một nỗi nhục quá lớn, tâm trạng sốt ruột đó bản thân Thượng Quan Truy Vân khó có thể hình dung được. Vì vậy ông cũng bỏ ý định khuyên nhủ, đành phải ngự kiếm xuống theo…

Lúc này Hoa Lân và Diệp Thanh vừa mới né khỏi yêu vật lao xuống, Hoa Lân đang an ủi Diệp Thanh có phần hoảng sợ. Đột nhiên nhìn thấy Cốc Thanh Phong xẹt qua bên mình, trong lòng đại hỉ, vội vàng gọi: “Cốc nhị ca! Huynh không sao chứ? Thật tốt quá, cảm ơn huynh vừa nãy đã cứu đệ…Ơ?”

Không ngờ Cốc Thanh Phong đi quá nhanh, căn bản không hề có ý đáp lời Hoa Lân, hắn đang thấy lạ lùng thì Thượng Quan Truy Vân bám sát theo sau cũng lướt xuống qua người hắn, tít ở dưới còn văng vẳng lời dặn dò của ông: “Hai người cứ ở đấy tránh yêu vật, ta cùng nhị ca đi xuống dưới đây…” Tuy Thượng Quan Truy Vân đã đi xa nhưng giọng nói ân cần đó như vang lên sát bên tai vậy…

Hoa Lân ngẩn người, đang suy nghĩ có nên đi giúp một tay không thì trên đỉnh đầu lại vọng tới những tiếng “u u u…” xé gió, xem ra những mũi nhọn khó chịu đó sau khi tránh khỏi yêu vật lại bắn xuống. Hoa Lân và Diệp Thanh vừa nghe thấy thanh âm này liền cảm thấy không chút thoải mái, bởi lẽ họ liên tưởng tới dưới chân có khả năng lại phun ra những cành mây đáng ghét, hai người quay sang nhìn nhau, không hẹn mà cùng trôi tuột xuống huyền nhai tăm tối…

Quả nhiên, ngay khi rời khỏi vách đất, nơi vừa đặt chân lại thò ra vài nhánh cây, chỉ có điều số lượng rõ ràng đã ít hơn rất nhiều. Hoa Lân và Diệp Thanh không dám ngừng nghỉ, men theo vách đất trầm mình xuống thật nhanh, một mặt chống đỡ với những mũi nhọn trên đỉnh đầu, mặt khác còn phải dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên dưới, chỉ sợ cái vật khổng lồ kia bất ngờ xuất hiện. Ai ngờ lần này mới rơi xuống mấy chục trượng đã chạm xuống mặt đất, điều kì quái là tại sao yêu vật đó lại không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ nó đã bị Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong tiêu diệt rồi sao? Hai người trong lòng nghi hoặc…  Trước Sau