Ngọc Tiên Duyên

Chương 40: Tiên tử ngộ hiểm




Trần Vệ đi tới bên Diệp Thanh, nghi hoặc hỏi: “Diệp cô nương! Rốt…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Thanh thuật lại mọi chuyện một lượt.

Trần Vệ nghe xong liền nổi cơn thịnh nộ, đang định phát tác thì đã bị trung niên nhân khí thế phi phàm kia cản ngay lại, thấp giọng nhắc nhở: “Vệ nhi không được sính cường, nhân mã của Hoàng Sa trại đều đã tới rồi! Thảo nào bọn chúng dám gây chuyện ngay trước mắt chúng ta!”

Trần Vệ nghiêm nghị nói: “Cha!...Cứ coi như bọn chúng đều đến đủ thì sao nào? Chúng ta là danh môn chính phái, tuyệt đối không thể tụ thủ bàng quan được!”

Diệp Thanh thấy Trần Vệ chính khí lẫm liệt như vậy cũng thầm đánh giá y cao hơn. Lưu Ngọc Quyền, Lô Thế Thắng cũng lập tức rút bảo kiếm, kiên quyết chiến đấu với lũ hắc đạo tới cùng nhằm thể hiện khí khái nam nhi của mình.

Dưới thềm, mấy trăm người vẫn la hét đòi tiền, khiến cho chưởng quỹ của Phong Trần khách sạn hoảng sợ gần chết, vội vàng đóng cửa để tránh gặp tai họa.

Cửa lớn của khách sạn vừa được đóng lại, bốn người Diệp Thanh, Trần Vệ, Lưu Ngọc Quyền, Lô Thế Thắng tức thời rơi vào hiểm cảnh. May là danh tiếng của Thiên Nhai Bát Kiếm quả thực không nhỏ nên nhân mã của Hoàng Sa trại cũng chưa dám mạo hiểm xuất thủ.

Phụ thân của Trần Vệ tên Trần Thế Đông, là lão tam trong Thiên Nhai Bát Kiếm, nhưng luận về võ công thì ông đứng hàng đầu. Thanh danh của Chấn thiên kiếm vang dội khắp giang hồ nên những việc trọng đại của Thiên Nhai sơn trang đều do ông ra mặt giải quyết ổn thỏa. Chỉ thấy ông sang sảng nói: “Là ai làm vỡ bình sứ?”

Tên phú thương to béo ngửa mặt lên tru tréo: “Bình sứ từ đời Hán của ta trị giá tới ba mươi vạn lạng. Nếu ông trả được cái giá này thì ta sẽ bỏ qua cho!”

Chấn thiên kiếm nhặt một mảnh vỡ lên xem rồi cười lớn nói: “Không sai, quả nhiên là chính phẩm! Nhưng cái giá này đắt quá, nếu một vạn lạng thì ta sẽ mua!” Dứt lời ông quay đầu nói khẽ với Trần Vệ: “Vệ nhi! Con được toàn quyền xử lý việc này, nếu có thể mặc cả được với giá ba vạn lạng thì chấp nhận giao dịch!”

Diệp Thanh nghe được lời thầm thì của họ, thầm bội phục thủ đoạn của Chấn thiên kiếm. Thứ nhất, chiếc bình sứ này hiển nhiên không phải từ đời Hán nhưng ông ta lại nói là chính phẩm, rõ ràng là muốn giữ thể diện cho đối phương hạ đài. Thứ hai, vì ông nhìn ra đối phương không dám lớn gan vây công nên quyết định cho chúng ba vạn lạng bạc coi như “phí xuất trường”. Thứ ba, ông để cho nhi tử của mình xuất mã thu xếp chuyện này, dụng ý rất cao thâm. Thứ tư, danh tiếng của Thiên Nhai Bát Kiếm sau này có thể còn vang dội hơn.

Quả nhiên, Trần Vệ không chịu tăng giá kiên quyết chỉ trả hai vạn lạng bạc, đối phương đã miễn cưỡng đồng ý. Vụ làm ăn này tuy Thiên Nhai Bát Kiếm phải chịu lỗ nhưng thay vào đó đã thu lại được rất nhiều thứ…

Tới khi song phương thương lượng giá cả xong thì trời đã tối mịt. Lũ phỉ đồ Hoàng Sa trại sau khi đã có được hai vạn lạng bạc phí xuất trường mới dương dương tự đắc bỏ đi.

Do đã muộn nên Thiên Nhai Bát Kiếm nhường lại một gian phòng trọ cho Diệp Thanh nghỉ ngơi. Mấy ngày nay Diệp Thanh đích thực không được ngủ ngon giấc nên trước sự ân cần khuyên nhủ của bọn họ, nàng đành phải nghỉ lại qua đêm tại Phong Trần khách sạn.

Khách sạn này quả là không tồi, trong cái thế giới của sa mạc cát vàng này lại vẫn trồng được rất nhiều cây đại thụ. Bên ngoài sân, đoàn người của Thiên Nhai sơn trang ngồi quanh một chiếc bàn, vừa ăn đêm vừa hăng hái bàn luận chuyện vừa xảy ra.

Trần Vệ biết Diệp Thanh không quen ồn ào nên lại bày thêm một mâm rượu trong phòng.

Diệp Thanh không biết làm thế nào, hôm nay vô duyên vô cớ lại được người ta “cứu” một lần nên cũng không tiện cự tuyệt, đành miễn cưỡng nhận lời mời của Trần Vệ.

Bàn này chỉ có bốn người trẻ tuổi là nàng, Trần Vệ, Lưu Ngọc Quyền và Lô Thế Thắng, so với khung cảnh huyên náo ngoài sân thì trong này yên tĩnh hơn nhiều.

Diệp Thanh vẫn rất trầm mặc, hôm nay người buồn bực nhất là nàng. Mọi chuyện đều liên quan đến nàng nhưng cứ như chẳng có quan hệ gì. Hai vạn lạng bạc bỏ ra mà nàng không phải chi một hào nào, mà Thiên Nhai sơn trang cũng không có ý định đòi tiền nàng, thế nên nàng không vui!

Trần Vệ thấy nàng không chịu ăn liền đặc biệt gọi người nấu một bát canh hạt sen. Diệp Thanh đành phải chầm chậm ăn vài thìa, ngồi nghe ba vị thiếu hiệp khoe khoang những chuyện lạ trên giang hồ, trong lòng nàng đột nhiên có một cảm giác khác thường.

Nàng nghĩ: “Nếu Hoa Lân biết được mình đang ngồi ăn cùng người khác, không hiểu huynh ấy sẽ nghĩ sao?” Nhớ tới Hoa Lân, nàng lại nhớ tới chuyện lúc trước bị hắn lừa hôn trộm, khi đó hai người còn bị La sư thúc bắt được tại trận. Sắc mặt nàng hơi ửng đỏ, cảm thấy toàn thân bắt đầu phát nhiệt.  Trần Vệ, Lưu Ngọc Quyền, Lô Thế Thắng đều bị dáng vẻ thẹn thùng yêu kiều của nàng hút hồn, cả ba đang nói chuyện sôi nổi bỗng im bặt, chằm chằm nhìn nàng không chớp mắt.

Diệp Thanh nhắm mắt, từ từ hồi tưởng lại những kỉ niệm tràn ngập nhu tình cùng Hoa Lân, sắc mặt lại càng thêm đỏ bừng kiều diễm, người nóng râm ran, không nhịn được khẽ “ưm” lên một tiếng.

Trần Vệ thấy Lưu Ngọc Quyền và Lô Thế Thắng vẫn chưa chịu rời đi, liền thấp giọng quát: “Các ngươi chờ lát nữa rồi vào không được à?”

Lưu Ngọc Quyền và Lô Thế Thắng nào còn nhớ tới ước định lúc trước? Cả bọn đều si mê nhìn ngắm Diệp Thanh. Xuyên qua chiếc quần sa trắng tinh đó có thể tượng tượng ra đường cong hoàn mỹ phía dưới, cùng với hơi ấm ngày càng dâng cao trong người nàng, mùi u hương cơ thể bắt đầu tỏa ra, khuôn mặt hồng rực lên một tia đỏ lựng dụ hoặc, vòng eo thon nhỏ khiến người ta hận không được ôm vào lòng.

Trần Vệ trầm mặt, đột nhiên xuất thủ, điểm vào huyệt đạo của Lưu Ngọc Quyền, Lô Thế Thắng, lạnh lùng nói: “Các ngươi đã không chịu phối hợp thì sau này đừng hòng có hy vọng hợp tác nữa!”

Lưu Ngọc Quyền và Lô Thế Thắng vừa định mở miệng nói thì đã lại bị điểm vào thanh đới.

Diệp Thanh tuyệt nhiên không hề nghe thấy bọn họ nói gì vì nàng đã bắt đầu sản sinh ra ảo giác. Không chỉ có vậy, nhiệt lượng toàn thân nàng dần dần tăng cao tới mức mà bất kì cao thủ võ lâm nào cũng không thể phát giác ra được.

Đồng thời những ảo giác đó hiện ra chân thật phi thường, nàng “nhìn thấy” Hoa Lân đang nhẹ nhàng ôm lấy mình, khiến nàng không thể nào tự mình thoát ra khỏi vòng tay đó.

Trần Vệ vội bế Diệp Thanh tới bên giường, thả nàng xuống rồi bắt đầu cởi y phục. Y thực sự sắp bị lửa dục đốt cháy thành than.

…  Trước Sau