Bốn người men theo con đường đá phía trước đi tới,phía trước lại xuất hiện một tòa lương đình(chòi nghĩ mát),phải đi xuyên qua mới được.Nhưng lúc này,lại có hai bức thạch tượng ngay ngắn ngồi trong đó.Bọn họ dựa vào bàn đá cuối đầu trầm tư,hình như là đang đánh cờ.Hoa Lân quay người lại nói.
-Các ngươi chờ ta một chút,ta lên đó xem xem!
Hoa Lân nhẹ bước tiến vào lương đình,quả nhiên thấy giữa hai người có một bàn cờ ngọc thạch,trên bàn cờ bày đầy các điểm điểm trắng đen,hiển nhiên song phương đã chơi đến giai đoạn cuối cùng.
Hoa Lân không tự chủ bị thế cờ hấp dẫn,thêm vào đối với sức đánh cờ của mình thập phần tự tin,vì vậy ngưng thần nhìn vào,ai ngờ vừa nhìn một cái như vậy,liền hãm nhập vào trong thế cờ,chỉ thấy bàn cờ này bốn góc đã định,nhưng giữa bàn lại là song long giao triền,rắc rối phức tạp,lại giống tứ khởi.Hoa Lân im lặng trong lòng tính toán,chỉ thấy trước mắt cờ đen đi trước,cờ trắng theo vào nữa,nằm phục cờ đen,cờ trắng...sau khi đánh xuống mấy mươi con,khu vực chính giữa đều bị cờ đen đề không.Nhưng lúc này cờ trắng lại có thể kiếp sát phía trái góc trên,lại có thể quyển thổ trọng lai(trở về lấy lại đất),bàn cờ biến hóa khó lường,tới về sau,Hoa Lân đã không cách nào tính ra được biến hóa tiếp theo,chỉ thấy đầu váng mắt hoa,chân đứng không vững.
Cần biết sức đánh cờ của Hoa Lân,trong ba mươi bước vẫn có thể tính ra,level này đã là cử thế vô song.Nhưng sau ba mươi bước thì năng lực của bản thân tuyệt không theo kịp.Càng nhìn thêm,chỉ thấy một cổ lực lượng kì dị đem bản thân kéo về phía trước,nguyên cả thân người rớt vào trong bàn cờ.Giữa lúc đó,bàn cờ dọc ngang đan xen ở trước mắt phô thiên cái địa hứơng bốn phía vô hạn phóng lớn ra.Hoa Lân hãi nhiên phát hiện trong đó có tồn tại một thế giới,không chỉ có núi đồi mà còn có cả sông ngòi,thêm vào đó là sâm lâm và sa mạc....Nói thì chậm,Hoa Lân mắt thấy là mình rơi vào một mảng thảo nguyên,mũi cũng đã ngửi được hương hoa của thảo mộc.Ai ngờ chính tại lúc này,bên tai đột nhiên truyền lại tiếng hống của Tiểu Bạch,tiếp đó thân thể nhẹ bổng,cả thân hình bị Tiểu Bạch lăng lông nắm lấy,tiếp đó bay lên trên không,”Vù”một tiếng ngạnh sanh sanh kéo trở về hiện thực.
Hoa Lân nguyên thần quy vị,không khỏi lịch bịch lui về mấy bước mới đứng vững.Tí Hình ở phía sau vội vàng kẹp lấy,hỏi:
-Ngươi sao rồi?
Hoa Lân lập tức thanh tỉnh lại,biết rằng bị bàn cờ tính kế,tức thời nộ khí trào dâng,”Tranh”một tiếng rút Hà Chiếu ra,tấn tốc hướng bàn cờ trước mắt chém xuống.Nhưng hắn đột nhiên ý nghĩ vừa động,mũi kiếm hạ xuống,”Xoạt”một tiếng lấy bàn cờ trên bàn lên,đưa tay đón lấy.Trong lòng nghĩ bộ bàn cờ này hủy đi thì đáng tiếc,không bằng lấy về nghiên cứu nghiên cứu.
Nhưng chính tại lúc này,thần tượng hai bên đột nhiên xuất ra hai làn khói xanh,nhất tề xông tới trên không bàn cờ,Hoa Lân mắt thấy mình so với chúng đã chậm một bước,vì vậy mặc niệm khấu quyết,hét lớn một tiếng,tay trái lăng không bắt lấy,chỉ thấy giới chỉ trên tay tử quang vừa chớp,”Vụt”một tiếng đem bàn cờ thu vào không gian.
Hai hư ảnh xông tới chỗ trống,tề tề rơi xuống đất,đều hướng Hoa Lân nhìn qua.
Hoa Lân lạnh lùng nói:
-Điều này cũng không thể trách ta,là các ngươi dùng bàn cờ tính kế ta trước,cho nên...
Lời chưa nói xong,hai nhân hình đã sớm xuất thủ,một trái một phải đồng thời phách tới.Hoa Lân chỉ thấy trước ngực vừa lạnh,lại bị họ ép tới có chút thở không ra hơi,mới phát hiện chưởng phong của đối phương cực kì quỷ dị,vân vụ xung quanh lại bị chúng hút vào trong chưởng tâm,hình thành hai vòng xoáy đạm thanh sắc,đồng thời hướng mình hai bên công tới.
Lúc này một bên Tí Hình,điện chủ,Đỗ Bôn Lôi ba người cũng lần lượt xuất thủ,bọn họ đã sớm có giao ước nên không cần nhiều lời.
Thì nghe”Bùm”một tiếng vang lớn,hai bên chạm nhau,Hoa Lân bốn người lại bị tề tề chấn lui một bước.Hoa Lân càng là thầm kinh ngạc,cần biết rằng hắn bản thân đã xuất ra Cửu Chuyển Thần Công,đem chưởng phong của địch nhân chấn về hai thành,kiêm bản thân lại có Huyễn Quang Kính làm thuẫn,nhưng không ngờ rằng vẫn bị vòng xoáy kì dị của đối phương chấn lui.
Lúc này đã không kịp nghĩ kĩ,hai đạo nhân hình đột nhiên chia ra,hiển nhiên cũng biết rằng cứng chọi chắc là sẽ không có lợi,vì vậy thân ảnh thấp thoáng,lần lượt hướng bốn người công tới,thân pháp nhanh như quỷ mị.
Hoa Lân căn bản không thấy rõ đối phương như thế nào di động,thì thấy nhân hình phía trước đột nhiên biến mất,tiếp đó bên phải một luồng chưởng phong hung dũng xông tới.Bấc đắc dĩ,chỉ biết giơ kiếm lên đỡ,”Bùm” một tiếng,Hoa Lân toàn thân chấn động,cảm thấy Hà Chiếu có chút cầm không vững,thân kiếm truyền lại một trận lực đạo khó mà hình dung,trong lòng thầm kinh dị,không biết đối phương sao có thể né qua kiếm phong,kích trúng kiếm thân Hà Chiếu.
May mắn là Hoa Lân cũng không phải lãng đắc hư danh,vội vàng phóng thích Cửu Chuyển Thần Công,đem ám đạo của đối phương hóa đi ba thành.ngay lập tức biến chiêu,xoạt xoạt xoạt liền ba kiếm,hướng trên không bên trái đối phương chém xuống,nếu như ước đoán đúng đối phương đi động tới đó,chính là Kiều Truy Phong của Túy Kiếm Tâm Pháp.
Quả nhiên,nhân ảnh hãi nhiên dừng bước,nói biến là biến,đột nhiên hướng góc độ tương phản vọt ra,đồng thời lăng không hướng Hoa Lân vỗ liền ba chưởng.
Hoa Lân lại là trước ngực vừa lạnh,chỉ thấy vân vụ trong không trung tấn tốc ngưng kết thành nước,hoa thành một mũi băng dùi sắc bén,tấn tốc hướng mình kích xạ tới.Hoa Lân thầm cả kinh,không ngờ rằng đối phương dùng lại là khống thủy đại pháp,lúc này muốn tránh né nhưng lại cảm thấy rất không thỏa đáng,vì điện chủ ba người ở phía sau chính đang cùng một đạo nhân ảnh khổ chiến,nếu như là không quan tâm đến sự sống chết của họ,hậu quả chắc sẽ cực kì nghiêm trọng.Nói thì chậm,ngay lúc đó không dám chần chừ,tức thời vận khởi chân lực,đem Huyễn Quang Kính kết thành một mặt thuẫn bài,định ngạnh sanh sanh đỡ hết tất cả băng dùi kích xạ.trong lòng cũng là sốt ruột bất an,không biết có thể thừa nhận nỗi không.
Nhưng hắn đã quên,trên vai hắn còn có một Tiểu Bạch nữa.Giữa lúc đó,Tiểu Bạch thấy thế bất diệu,lập tức một tiếng nộ hống,băng dùi trước mặt lập tức bị cuốn bay đi,và hướng và phía đối diện cắn trả lại.Gia hỏa kia thấy vậy,không khỏi “Hống”một tiếng hóa thành một đạo khói xanh vô hình,băng dùi từ trong cơ thể chúng thấu xạ mà qua,căn bản vô phương tới chúng.Phương pháp tránh né quỷ dị này cùng quỷ mị không có gì khác nhau.
Hoa Lân thấy vậy,không khỏi trong lòng vừa động...
Lúc này Tí Hình ở phía sau hét lớn một tiếng,tiếp đó truyền lại”Bùm”một tiếng vang lên,Tí Hình đã thi triển Hắc Long Ba,cùng một hư ảnh khác chạm nhau một chưởng.
Một cỗ cường đại trùng kích lực đem mọi người nháo nhào chấn lui một bước.
Công lực của Tí Hình thực bì Hoa Lân cao hơn rất nhiều,nếu không phải vì mắt của hắn thụ thương,công lực không dám toàn thân phát ra,chỉ sợ trùng lực này sẽ càng lớn.
Nói thì chậm,điện chủ nắm bắt thời cơ,kiều khu chỉ lui một bước nhỏ,liền lại đột nhiên hướng phía trước xông lên,một chưởng bổ hướng tượng bên phải.Một cái hư ảnh muốn cản trở,nhưng đã không kịp,liền nghe”Hoa Lạp”một tiếng bạo vang,phía trái tượng bên phải ứng thanh phá nát.Còn hư ảnh kia lập tức run run,liền đó hôi phi yên diệt.
Một hư ảnh khác ánh mắt ngây ngốc,chỉ là ngây ngây nhìn Hoa Lân và Tiểu Bạch ở trên vai hắn,trong nhất thời lại quên xuất thủ.
Điện chủ há lại cho hắn cơ hội?Đưa tay lại là một chưởng,một bức tượng khác cũng ứng thanh bể ra,hư ảnh tức thời cũng run run biến mất không thấy.
Điện chủ yêu kiều cưới nói:
-Các người thấy không!chỉ cần đánh bể bổn vị thần tượng của chúng là đủ rồi,đâu cần cùng chúng chạm cứng.
Mọi người đều thấy có lí.
Trong mắt Hoa Lân lại lướt qua một tia hưng phấn,trong lòng nghĩ đã những hư ảnh này là phiêu diêu vô ảnh,như vậy “Minh Vương Lệnh” của Minh Giới há không phải là đối với bọn họ có hiệu quả?Hắc Hắc.....Nếu như thật đúng như vậy,vậy thì thật đúng là tiết kiệm được nhiều khí lực.Lúc quay đầu nhìn,thì thấy hai bức thạch tượng trong đình tấn tốc phục nguyên,điện chủ sợ chúng hồi phục trở lại,vì vậy một cước đạp xuống,đáng thương cho hai bức thạch tượng còn chưa thành hình,lập tức lại ”Hoa Lạp”một tiếng bể ra lại.Điện chủ Ha Ha cười nói:
-Các ngươi thấy không,biện pháp này thế nào?
Mọi người lần lượt tán thưởng,ai ngờ Hoa Lân lại nói:
-Muội trước tiên đợi một chút,để cho chúng phục nguyên xem xem!
Điện chủ sững sờ,nghiêng đầu hỏi:
-Vì sao?
Hoa Lân tay trái vừa chuyển,chưởng tâm đã thêm một cây thước ngọc xanh biếc,chính là"Minh Vương Lệnh”nói:
-Ta muốn thử một chút có hay không tác dụng!
Điện chủ và Đỗ Bôn Lôi đều sững sờ,bọn họ đều không biết đây là vật gì,chỉ có mắt của Tí Hình sáng lên một cái,đại hỉ nói:
-Không sai,đáng thử một lần!
Nói thì chậm,hai bức tượng đá trong đình đã từ từ phục nguyên.Điện chủ mắt trừng trừng nhìn chúng từng chút từng chút thành hình,không khỏi gấp nói:
-Chúng....Chúng sẽ nhanh chóng sống lại,thật là không cần đánh bể chúng sao?
Trong lời nói lại mang theo một tia sợ hãi.Điều này cũng khó trách,những gia hỏa này đều không biết chết,ít nhiều có chút làm nàng sợ hãi.
Hoa Lân thị ý mọi người nhích ra,tự mình lại tiến lên một bước,chờ đợi ảnh tử của thần tượng xuất hiện.
Ai ngờ quá nửa buổi,tượng đá đã sớm khôi phục nguyên trạng,hai cái ảnh tử đáng chết kia cuối cùng lại không xuất hiện.Hoa Lân lại đợi thêm thật lâu,cuối cùng không kiên nhẫn nói:
-Quên đi!Ta nghĩ có thể vì đã từng đánh bại chúng,cho nên chúng sẽ không xuất hiện nữa!
Tí Hình cũng gật đầu:
-Chắc là vậy.Vậy chúng ta lên đường trước,phía trước thế nào cũng gặp thần tượng.Ngươi lại thử nó một chút!
Hoa Lân cười khổ nói:
-Cũng chỉ có thể như vậy thôi!
Điện chủ và Đỗ Bôn Lôi đều hiếu kì nhìn vào ngọc thước trong tay Hoa Lân,trong lòng nghĩ cây thước lục sắc này rốt cuộc có tác dụng gì,chẳng lẽ thật sự có thể đối phó thần tượng?
Mang theo nghi vấn,mọi người bước xuống lương đình.
Hoa Lân vì được một bộ bàn cờ,hiển đắc là cực kì cao hứng,không khỏi huýt lên một tiểu khúc,trong lòng nghĩ bộ cờ này dường như chứa một phiến thiên địa khác,không biết mình có thể tiến vào trong đó hay không.Nếu như có thể,nói không chừng có thể ở bên trong thiết kế một không gian của mình,hoặc là lấy nó để tù cấm tội phạm cũng không tệ.Vừa nghĩ vừa dẫn mọi người tiếp tục lên đường.
Ra khỏi hoa viên,một con đường lớn thông hướng đàng xa.Chỗ đó,một tòa tháp cao khiết bạch trong vân vụ ẩn ẩn phát ra ánh sáng,trong lòng nghĩ chỗ đó chính là cái gọi là điểm cuối cùng rồi.
Mọi người men theo đường lớn hướng phía trước bước đi,trong lòng nghĩ lại càng kinh hãi.Đất này toàn là phòng ở vắng lạnh,rõ ràng từng là một tòa thành thị khổng lồ,hoặc là tu tiên môn phái ẩn thể không xuất.Nhưng không biết đã phát sinh chuyện gì,tất cả người đều không thấy đâu,chỉ lưu lại mảng phế khu.Nếu như không phải trên đầu bạch quang soi chiếu,mọi người thật muốn hoài nghi đây là một tòa quỷ thành rồi.  Hoa Lân cuối cùng nhịn không được lòng hiếu kì,đẩy cửa đi vào một căn phòng ở bên đường,chỉ thấy căn phòng này vắng tanh,không có bất kì đồ dùng trong nhà nào,chỉ có trên đất một tấm bồ đoàn,còn ở trên tường phía đối diện treo một cây ngọc kiếm.Ngoài những thứ này ra không còn vật gì khác.
Theo sau tiến vào điện chủ kinh hô nói:
-Chỗ này khẳng định là một căn phòng ở của đệ tử,các ngươi xem bảo kiếm trên tường.
Tí Hình cũng gật đầu:
-Tu tiên môn phái này thật là lớn,chỉ không biết vì sao toàn bộ đều đi sạch rồi!
Đỗ Bôn Lôi oang oang nói:
-Có thể đều phi thăng rồi không?
Hoa Lân gật đầu,bước tới phía đối diện,thu lấy bảo kiếm trên tường,”Tranh”một tiếng rút ra,không khỏi kinh hô nói:
-Hảo kiếm ah!Bao nhiêu năm qua đi rồi,nó còn sắc bén như vậy,hơn nữa linh khí sung túc!
Điện chủ nhíu mày nói:
-Huynh không phải lại tính đem bảo kiếm của người ta lấy đi chứ?
Hoa Lân Hắc Hắc cười cười,“Xoạt xoạt xoạt”trong phòng diễn vài đường kiếm pháp,một trận trận kiếm khí bức tới điện chủ ba người lui về phía sau mấy bước,rồi mới thu kiếm nói:
-Kiếm là hảo kiếm,nhưng với loại phẩm chất bảo kiếm này,ta bản thân cũng có thể luyện ra,lấy nó cũng không hữu dụng.
Nói xong đem kiếm đưa cho Đỗ Bôn Lôi nói:
-Ngươi lấy đi!...Nó thì so với phàm thiết trên tay ngươi tốt hơn nhiều!
Ai ngờ Đỗ Bôn Lôi đối với bảo kiếm lại không hứng thú,nói:
-Ta đã quen dùng trọng kiếm của mình,không thích đồ của người khác.
Nói xong đưa lại cho Hoa Lân.
Bấc đắc dĩ,Hoa Lân chỉ có thể đem kiếm treo trở lại trên tường,nói;
-Vậy đi thôi,kho báu chân chính còn ở phía trước!
Mọi người đều lắc đầu,trong lòng nghĩ tên gia hỏa này dường như là chuyên môn tầm bảo vậy.
Bốn người lại trở vể đường lớn,bảo tháp cao sừng sững phía xa càng lúc càng gần.
Thời gian một bữa cơm sau,mọi người cuối cùng tới gần ngừng lại chỗ đó.
Thấy bạch tháp phía trước thông thể bạch khiết và tán phát một loại ánh sáng thánh khiết.Ở bên dưới bậc thang của nó ,đứng đó tám bức tượng đồng dạng lớn nhỏ.Chúng thấy Hoa Lân bốn người tiến tới,đã sớm nhân ảnh thoáng động,xuất ra tám ảnh tử mờ ảo,xa xa chắn trước đường,rất hiển nhiên, chúng là thủ vệ của tháp này rồi.
Song phương xa xa đối diện,Hoa Lân lại Hắc Hắc cười mấy tiếng,từ từ rút ra”Minh Vương Lệnh”,trong đầu nhẩm lại một lần khẩu quyết,chuẩn bị tùy lúc xuất thủ.
Nói thì chậm,đàng xa tám đạo hư ảnh liền liền hoảng động,trực xông tới,hoa Lân lập tức cao giọng niệm lớn:
-Yên ba hạo đãng,lệnh chí đồng quy!
 Trước Sau