Uy!
Hoa Lân định vung tay ngăn ba người bọn họ nhưng bỗng ngẫm lại đến chính bản thân mình cũng chưa chắc đã lo nổi nên đành thôi. Đúng lúc đó, thân ảnh Tí Hình rung lên, xoay người đứng chắn ngang trước mặt các nàng rồi thản nhiên nói:
- Hãy khoan, bản toạ có thể dẫn đường cho các ngươi.
Hoa Lân mừng rỡ khôn xiết nhưng vẫn còn đôi chút hoài nghi nên liền hỏi:
- Ngươi đảm trách được ư?
Tí Hình lặng yên trong giây lát rồi mới cất giọng đáp:
- Uhm, đương nhiên điều đó không thành vấn đề nhưng hôm nay nguyên khí của ta còn chưa hồi phục hẳn, cần phải tĩnh toạ thêm hồi lâu nữa.
Hoa Lân gật gù, thầm nghĩ thân thể Tí Hình vốn là âm hồn, thân pháp mau lẹ kì ảo. Tuy hôm nay đã chuyển hoá thành nhục thân nhưng không hề ảnh hưởng đến khả năng phi hành nên liền chấp thuận:
- Vậy thì tốt rồi, chúng ta đợi ngươi nghỉ ngơi xong xuôi rồi lên đường cũng không muộn. Lát nữa mong ngươi chú ý dẫn đường giúp bọn họ vượt qua, về phần mình, ta có thể tự phi hành thoát được.
Tí Hình chẳng hề nhiều lời thêm nữa, lập tức ngồi toạ thiền, nhắm mắt dưỡng tức.
Nào ngờ, Điện chủ vẫn không ưng thuận mà nói:
- Ta đâu cần phải phiền đến ai đưa đón, ta tình nguyện bộ hành qua trận! Các ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta xuống đây.
Hoa Lân ngạc nhiên quá đỗi nhưng lập tức hiểu rõ nguyên do, thân ảnh hắn hoa lên, chắn ngay trước mặt nàng ta rồi dỗ dành:
- Không cần dẫn ngươi qua ư? Ta biết ngươi vẫn giữ lễ giáo truyền thống “nam nữ thụ thụ bất thân”. Nhưng chúng ta đều là người tu hành, lục căn sớm đã thanh tịnh, dứt bỏ được ái tình nam nữ thường tục, ách…
Hoa Lân đang mải mê giảng giải người ta bỗng nhớ bản thân mình từ trước đến giờ bộ dạng vẫn luôn chẳng chút nghiêm chỉnh, bất giác thoáng đỏ mặt, vội tiếp lời:
- Thế này nhé! Chẳng hạn như, ngươi đã biết, chúng ta đều là người tu chân, nếu thực sự ta muốn nhìn xuyên thấu qua xiêm y của ngươi thì cho dù ngươi có vận nhiều lớp xiêm y thế nào đi nữa, ta vẫn có thể…Ách!
- Ngươi…ngươi dám!
Điện chủ hoảng hốt đến độ vội vàng thối lui từng bước từng bước, ngọc thủ đưa lên che miệng.
Hoa Lân vội khoát tay mà nói:
- Ta…ta đương nhiên nào dám thế! Ngươi cứ an tâm!...Chỉ có điều, khi nãy ngươi còn trong cơn hôn mê, ta đã khiêng ngươi đi ra. Như vậy chẳng cần nói ngươi cũng biết đấy, điều đó…đã sớm…sớm…
Điện chủ dậm chân:
- Ngươi…ngươi vừa rồi đã giở trò gì với ta?
Hoa Lân đột nhiên thấy đầu óc quay cuồng, vội xua tay nói:
- Thôi…không bàn chuyện này nữa! Chúng ta phải lấy đại cục làm trọng, vì tương lai của Mê Tiên Trấn các người, để mau chóng xuất trận, ngươi nhẫn nại một chút được không? Coi như ta cầu xin đấy!
Điện chủ giương đôi bờ mi thanh tú, khăng khăng cự tuyệt:
- Người ta đâu có vội xuất trận mà. Dù sao đi nữa chúng ta cũng đã đợi chờ đằng đẵng mấy ngàn năm rồi, có đợi thêm vài tháng nữa thì có sao đâu?
- Ngươi…ngươi dĩ nhiên không vội nhưng người nóng lòng chính là ta đây này!
Hoa Lân lớn giọng nói:
- …ta vừa mang trọng trách giải thoát cho các ngươi, vừa phải tìm lại Tiểu Bạch. Dù sao ta cũng không thể đợi thêm được nữa.
Đến đây Điện chủ chẳng còn buông được lời nào, chỉ hằm hằm nhìn Hoa Lân. Đỗ Bôn Lôi cùng Trịnh Sĩ Trùng đứng cạnh đấy thấy vậy không nhịn được liếc mắt sang nhau, đều thầm nhủ, hình như điện chủ đã thực sự thay đổi.
Bốn người đều chìm trong yên lặng, chỉ dõi mắt nhìn nhau, chẳng nói chẳng rằng. May thay Tí Hình đã tỉnh lại, bỗng đứng dậy nói:
- Đã nghỉ ngơi được chút ít rồi, chắc không sao nữa. Chúng ta lên đường thôi!
Hoa Lân tựa như vớ được vị cứu tinh, vội cười nói:
- Ai nha! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi. Như thế này nhé, ngươi đi hai lượt, đưa bọn họ lên tuyệt nhận phía trên. Còn về phần ta, đến chuyến cuối sẽ cùng ngươi sang bên đó.
Tí Hình lẳng lặng gật đầu.
Hoa Lân hướng sang phía Điện chủ, thấy nàng vẫn tỏ ra không ưng lòng, bất đắc dĩ đành nói:
- Vậy thì thế này, vóc người Điện chủ tương đối nhỏ nhắn, hợp với sức ta. Để chút nữa ta sẽ đưa ngươi sang, được không?
Điện chủ lạnh giọng đáp:
- Ta không cần đến ngươi.
Đoạn nàng liền bước tới trước mặt Tí Hình, ngẩng mặt nói:
- Vị đại ca này đưa ta sang trước nhé?
Tí Hình không khỏi kinh ngạc, nào ngờ “mỹ nhân lại tự đưa thân đến tận cửa”, nhưng hắn bản tính trời sinh vốn lãnh khốc nên sắc mặt chẳng lộ chút biến đổi, đáp:
- Như vậy cũng được.
Dứt lời hắn rút ra phi kiếm, đỡ nàng bước lên rồi phóng trời cao, nhằm hướng ngọn núi đằng xa vọt đi.
Hoa Lân chằm chằm nhìn theo bóng bọn họ ngự kiếm bay đi, nhận thấy quỹ đạo phi hành của Tí Hình thập phần vững vàng bởi vậy rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm nói:
- Ý niệm của người này quả nhiên không tầm thường, hẳn sẽ chẳng gặp điều gì bất trắc.
Trịnh Sĩ Trùng đứng sau lưng nghe vậy bèn thấp giọng hỏi:
- Chẳng hay vị bằng hữu vận hắc y kia của ngươi danh tính thế nào?
Hoa Lân vẫn dõi mắt về hướng xa, nhạt giọng đáp:
- Hắn tên gọi là Tí Hình, tu vi cao thâm khó lường. Ta mới chỉ giao thủ cùng hắn một lần. Lúc ấy nếu chẳng phải chân nguyên ta khắc chế được hắn thì chỉ e đến nửa chiêu của hắn cũng không đỡ nổi. Giờ đây đã có thêm hắn tương trợ, cơ hội xuất trận của chúng ta sẽ lớn hơn rất nhiều.
Trịnh Sĩ Trùng nghe xong, gật đầu nói:
- Uhm, kẻ này hành sự nhanh nhẹn lại gọn gẽ, nói ít làm nhiều, thật đúng là một bậc cao nhân.
Thế nhưng Đỗ Bôn Lôi lại cực kì không có thiện cảm với người này, lắc đầu nói:
- Ta chưa bao giờ gặp qua kẻ nào cao ngạo nhường vậy, Hoa đại ca có ý tốt muốn giúp hắn, vậy mà hắn còn dám hoàn thủ ư? Đâu có gì đặc biệt khác người? Hừ.
Hoa Lân ngạc nhiên, bật cười:
- Ai là Hoa đại ca thế? Ha ha ha…nghe không được thuận tai lắm. Về niên kỉ, ta so với ngươi còn nhỏ tuổi hơn nhiều, chi bằng cứ gọi ta là Hoa thiếu hiệp thì hay hơn.
Ấy vậy Đỗ Bôn Lôi lại cuống quít lắc đầu nói:
- Ngày hôm đó, khi ta rơi xuống hắc động, ngươi đã chẳng chút đắn đo nhảy xuống cứu ta. Từ lúc ấy ta đã tâm niệm rằng: mạng ta là do ngươi cứu về, sau này nhất định lấy ngươi làm gương sáng noi theo. Hơn nữa, chẳng những võ công ngươi trác tuyệt mà còn lấy trượng nghĩa hành hiệp làm đầu, ta đã quyết định rồi, về sau vạn sự nhất nhất đều tuân theo lời ngươi.
- A?
Hoa Lân mồ hôi tuôn ra đầy mặt:
- Ài, ngươi càng nói càng viển vông, ngôn từ lại lạc đề mất rồi. Thật ra gã Tí Hình này đâu phải hạng người xấu xa. Ngày đó cùng ta giao thủ, hắn không hề nhân lúc đối phương nguy nan mà hạ thủ. Có thể nói rằng, võ công quả nhiên hơn người chỉ có điều hơi cao ngạo mà thôi. Ngươi ngàn vạn lần chớ nên để bụng, huống chi về sau chưa biết chừng chúng ta còn cần nhờ đến bản lãnh của hắn để xuất trận đó!
Đỗ Bôn Lôi đành đáp:
- Nếu Hoa đại ca đã nói vậy, ta chỉ còn cách tuân lời.
- “Ách”. Hoa Lân nào nói thêm được gì.
Thoáng chốc, một bóng đen từ ngọn núi đối diện xa xa bay tới. Đó chính là Tí Hình.
Hoa Lân thấp giọng nói:
- Trịnh đại ca, lát nữa ngươi cứ theo hắn sang trước, chúng ta cứ chậm rãi tiến từng bước một.
Trịnh Sĩ Trùng lập tức gật đầu. Bây giờ hắn cùng Đỗ Bôn Lôi có thể nói là rắp rắp nghe theo Hoa Lân. Qua những lần vào sinh ra tử vừa rồi, bọn hắn đã đặt trọn niềm tin nơi Hoa Lân.
Đoàn người cứ thế mà đi, phi hành rồi nghỉ, nghỉ rồi phi hành, trải qua hơn ba canh giờ mới đi được ngoài trăm dặm đường. Mặc dù “Cự Thạch Trận” này cụ thể hung hiểm thế nào chưa rõ nhưng tiến vào từ trên không cũng đủ làm cho người ta rùng mình kinh sợ.
Đặt an toàn lên hàng đầu, đoàn người dừng chân tại một tuyệt nhai cao chót vót, định đợi Tí Hình khôi phục lại ý niệm rồi mới tiếp tục lên đường. Hoa Lân một mình đứng trên vách đá dựng đứng, lơ đãng nhìn về ngọn núi đằng xa trong lòng hoài niệm về “Thiên Sơn kiếm tông”. Còn nhớ ngọn Thiên Nhận Phong nằm trên Thiên Sơn, sao ngọn cô phong đó lại giống mình đến vậy. Nghĩ tới Thiên Nhận Phong rồi bồi hồi nhớ tới Thượng Quan Linh, hôm nay chẳng biết người ấy trôi dạt nơi phương nào, ài…
- Hoa thiếu hiệp!
Giọng Trịnh Sĩ Trùng từ sau lưng truyền lại. Hoa Lân bỗng từ làn suy nghĩ miên man choàng tỉnh, quay đầu lại hỏi:
- Chuyện gì thế?
Trịnh Sĩ Trùng vọt đến bên cạnh, chỉ về hướng đông nam mà nói:
- Ngươi quan sát ngọn núi bên kia đi, bên vách hình như có khắc kí hiệu kì quái. Phải chăng đã từng có người ghé chân nơi này?
Hoa Lân ngạc nhiên thốt:
- A? Thật ư? Mau dẫn ta đi xem.
Hai người tiến sang mặt đông, nhìn sang ngọn núi đối diện. Chỉ thấy, vách đá bên kia quả nhiên có khắc một kí hiệu. Từ đằng xa nhìn lại, dường như đó là ba vệt kẻ ngang đơn thuần, nhưng đến khi nhìn kĩ thì lại như đồ án họa lớp lớp sóng bạc nơi biển khơi. Hoa Lân mày kiếm dựng ngược, giọng thất thanh:
- Không xong rồi, đó chính là kí hiệu của Thánh Thanh Viện!
Trịnh Sĩ Trùng kinh hãi hô lên:
- A? Là Thánh Thanh Viện thực ư? Chúng ta có phải…
Trong lời nói toát lên vẻ hưng phấn, bất quá hắn lập tức tỉnh ngộ lại, nhớ rằng Hoa Lân chẳng ưa gì Thánh Thanh Viện nên liền nín lặng.
Sau thoáng chốc tư lự, Hoa Lân thấp giọng nói:
- Ân oán giữa ta với Thánh Thanh Viện ắt hẳn không liên quan đến việc của các ngươi. Nếu ta đoán chẳng nhầm thì kí hiệu kia mới được khắc gần đây. Hơn nữa rất có thể đó chính là do Nhược Phong - kẻ đang truy sát ta, đích thân lưu lại. Đồ hoạ này dường như chỉ về hướng đông, hẳn đây đúng là ám hiệu liên lạc của bọn chúng. Hắc hắc, xem ra đám người kia cũng bị thất tán rồi. Uhm…Để ta tính toán lại đã, các ngươi nên lần theo dấu vết bọn chúng mà thoát ra ngoài hay nên tiếp tục đi theo ta thì cách nào tốt hơn đây?
Trịnh Sĩ Trùng giật thót mình, cuống cuồng nói:
- Hoa thiếu hiệp, Trịnh mỗ ta kiên quyết đã theo ngươi thì theo tới cùng, bởi vậy đã là kẻ địch của ngươi thì cũng là kẻ địch chung của chúng ta. Xá chi Thánh Thanh Viện?
Hoa Lân vội lắc đầu đáp:
- Không nên nói vậy…Tu vi của gã Thánh Thanh Viện này cao siêu hơn ta rất nhiều, đương nhiên cơ hội vượt trận thành công cũng nhỉnh hơn chút ít so với ta…Hơn thế nữa, nếu giao đấu lúc này, chúng ta thực sự chưa phải là đối thủ của chúng. Thêm vào đó Thánh Thanh Viện đường đường là danh môn chính phái, ắt chẳng bỏ mặc các ngươi đâu!
Trịnh Sĩ Trùng chau mày, nhất thời không nghĩ ra được lý lẽ nào để phản bác. Ngược lại, Đỗ Bôn Lôi đứng đằng sau nghe thấy hai người kia thương nghị, liền bước nhanh tới nói:
-Ta đây căn bản đâu có gì phải quá lo lắng. Ta chỉ cần biết khi vào trận đã có Hoa đại ca làm chỗ dựa vững chắc. Thánh Thanh Viện là cái quái gì cơ chứ, đến quỷ thần còn chẳng dám chắc bọn chúng đủ khả năng thoát khỏi trận không nữa. Chính vì vậy, ta tuyệt đối ủng hộ Hoa đại ca.
Hoa Lân gãi gãi gáy, miệng lắp bắp:
- Ngươi nói vậy cũng có phần đúng, có điều nếu không may đụng đầu bọn chúng, sợ rằng chỉ còn biết khoanh tay chịu trói mà thôi.
Trong khi đang bàn luận, Tí Hình đã nghỉ ngơi xong, thu công đứng dậy. Hắn trút bỏ trường bào, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang nắng chói chang rồi ể oải nói:
- Ta đã ổn rồi, đi thôi!
Đỗ Bôn Lôi ghét nhất bị gã này ra lệnh nhưng thấy Hoa Lân hoàn toàn tuân theo nên chỉ còn biết im lặng. Đoàn người tiếp tục phi hành tiến về phía trước, qua gần hai canh giờ, cuối cùng cũng đến được bên rìa của Cự Thạch Trận.
Vuợt qua kết giới, thoáng chốc không gian chợt lay động liên hồi. Mọi người đều thầm nghĩ: hình thái của tiên trận tiếp theo sẽ như thế nào đây. Nào ngờ, khi đưa mắt quan sát trận đồ, chỉ thấy một màn trắng xoá mù mịt, đưa tay lên còn không thấy rõ năm đầu ngón tay, cảnh vật ngoài ba trượng trở nên mờ ảo.
Hoa Lân kinh ngạc hô lên:
- Oa! Sương mù dày đặc quá!
Hắn nào hay từ cổ chí kim, chính nơi thế giới mịt mù khói sương này đã vùi thây biết bao bậc anh hùng hảo hán.
Đây chính là đại trận kinh thiên: TUYỆT SÁT TRẬN
 Trước Sau