Trải qua một phen lăn qua lăn lại ở “U Minh Trận”, mọi người đều đã kiệt lực, mà Tí Hình mới vừa gia nhập đội ngũ lúc này lại đang nhắm mắt vận công, toàn lực kiên trì chịu đựng sự “nung nấu” của mặt trời.
Người trước tiên tỉnh dậy trái lại chính là điện chủ Mê Tiên trấn. Dưới sự ấm áp của mặt trời, nàng dần dần đã đẩy lùi được khí âm hàn trong cơ thể. Lúc này nàng vô lực chống đỡ thân thể mềm mại ngồi dậy, quay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, lại nhìn thấy kế bên nằm ngổn ngang mấy gã nam nhân, trong số đó một tên gia hỏa lãnh khốc đang ngồi, mình trước giờ lại chưa từng gặp qua, còn thấy Hoa Lân thì lại úp mặt xuống đất, hai mắt nhắm chặt, dường như là bị trọng thương, điều này làm cho nàng nhất thời cả kinh, liền gấp rút bò qua đó, lay động thân thể Hoa Lân, ngọc thủ còn cách một lớp quần áo nhưng cảm giác thân thể Hoa Lân nóng bỏng kinh nhân. Trong lòng nàng kinh hãi, lúc đầu còn nghĩ rằng Hoa Lân bị tà xâm thể, tính giúp hắn vận công, nhưng lại phát hiện chân khí trong cơ thể hắn đang vận chuyển với tốc độ chóng mặt, vậy mới biết rằng hắn trong giấc ngủ vẫn đang vận công, chắc hẳn nhiệt độ nóng bên ngoài thân thể cũng là hiện tượng bình thường.
Lúc quay đầu nhìn lại, mới nhìn thấy hai người Đỗ Bôn Lôi và Trịnh Sĩ Trùng đều nằm dài trên mặt đất. Sắc mặt tái nhợt dần dần đã có chút huyết sắc, nhưng hô hấp tương đối nặng nề, xem tình cảnh ít nhất phải trên nửa thời thần mới có thể tỉnh lại.
Thời này khắc này, cũng chỉ có tên gia hỏa không quen biết kia có thể ngồi trên mặt đất vận công tu luyện.
Điện chủ trong lòng hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ người này toàn thân bao bọc một làn âm khí, trước đó chưa từng gặp mặt, thật là không biết Hoa Lân từ đâu quen được người này.
Nàng thấy mọi người không cách nào trong nhất thời tỉnh lại, chỉ biết dời ánh mắt nhìn xem hoàn cảnh chung quanh.
Phóng mắt nhìn ra, nàng tức thời bị cảnh sắc hào tráng phía trước để lại ấn tượng sâu sắc. Nhưng thấy ở phía xa xa sừng sững vô số ngọn núi dốc đứng, chọc thẳng hướng thiên không, như là những cây đinh sắt chổng ngược đầu, mà vị trí nơi của mình là bên bờ một ngọn huyền nhai (vách núi cao và dốc). Con đường phía trước sớm đã cắt đứt, phía dưới đều là vực sâu vạn trượng.
Điện chủ bước chậm rãi đến sát mép, cúi đầu nhìn xuống dưới, không khỏi hít vào một ngụm lương khí, chỉ thấy dưới huyền nhai cao đến trăm trượng, mà quái thạch mọc lên san sát, chỉ nhìn cũng khiến người ta đầu váng mắt hoa. Mặc dù mình học qua ngự kiếm thuật, nhưng bầu trời “Giải Hồn Trận” này có một loại cương khí vô hình áp chế, không chỉ độ cao phi hành bị giới hạn trong vòng mười trượng, mà ngay cả cự li phi hành cũng chịu sự ảnh hưởng lớn. Nhìn lại đám người của mình, chỉ có chầm chậm leo xuống, trong quần thể núi non từ từ mà đi mới được, không có nửa tháng thời gian, e rằng còn chưa ra khỏi.
Nhìn đỉnh núi phía xa xa, thật muốn hóa thành một con chim nhỏ, từ giữa những dãy núi xuyên mây mà qua. Nàng nhìn tới nhìn lui, hai mắt không khỏi thẩn thờ, trong nhất thời nhìn như si dại….
Nắng gắt như lửa, chiếu trên dãy núi dốc ngược kia, cảnh quan có một nét tráng lệ riêng biệt. Đỗ Bôn Lôi và Trịnh Sĩ Trùng hai người cuối cùng cũng tỉnh lại, chỉ thấy trên người thập phần ấm áp dễ chịu, âm hàn ngày hôm qua sớm đã quét sạch. Bọn hắn vừa tỉnh lại, thì mắt nhìn thấy điện chủ thân hình cô mỹ đứng bên mép huyền nhai, giống như ngọc nữ lâm phong, hai người nhất thời cũng thấy mê đắm.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, Hoa Lân cuối cùng cũng ngủ đầy đủ, vặn người sảng khoái, chống tảng đá chậm rãi ngồi dậy, duỗi tay xoa xoa ngực, cảm thấy vẫn còn hơi khó chịu, nhưng đã không còn là trở ngại quá lớn, ngoảnh đầu nhìn bốn phía, mới phát hiện mọi người đều đã tỉnh lại, bất giác có chút ngại ngùng đứng lên.
Nhưng khi hắn nhận ra Tí Hình vẫn còn đang nhắm mắt vận công, sắc mặt thập phần thống khổ, tâm tình lập tức cảm thấy khoái trá, thầm nói: Ngươi, tên gia hỏa này thì ra cũng đã thụ thương, chẳng trách mới vừa rồi không giúp ta ngăn địch. Vì vậy dời bước đến trước mặt gã, nhỏ giọng cười nói:
-Uy! Ta hỏi nè quỷ đại ca, ngươi đang làm vì vậy? Luyện công đến toàn thân phát run, ngươi cũng xem như là người đầu tiên tự cổ chí kim đó. Ha…. ha…ha…
Tí Hình tuy nói là đang luyện công, nhưng thần trí lại phi thường thanh tỉnh. Nghe Hoa Lân giễu cợt mình, nhưng hắn chỉ có thể câm lặng, như cũ nhắm mắt ngăn cản nóng nực, chỉ là ánh mặt trời đáng chết kia, thực là làm cho người khó mà chịu đựng, hắn lúc này chỉ cảm thấy thân như đang ở trong mười tám tầng địa ngục, nhận hết đau khổ của khảo hình thiêu đốt. Hoa Lân lại đối với mình một mực châm chọc, tức thời cảm thấy trên thế gian này, hoàn toàn không có người nào hiểu được nỗi khổ của mình, không khỏi trong lòng ba động, lại có chút chán nản.
Hoa Lân ngồi xuống ở trước mặt hắn, lại châm chọc nói:
- Sao rồi, ngươi không phải rất giỏi lắm sao? Vậy…. . , ách….
Nhưng thấy sắc mặt hắn có điểm không đúng, đành thôi không nói nữa.
Điện chủ ở mép huyền nhai nghe được tiếng của Hoa Lân, trong lòng mừng rỡ, tức thời quay đầu nhìn lại nói:
- Sao, ngươi tỉnh rồi à?
- Ừm!
Hoa Lân chỉ là đáp lại một tiếng, nhưng lại quay đầu nhìn sắc mặt Hình Tí, chỉ thấy Hình Tí phảng phất như đang chịu đựng sự thống khổ khôn cùng, không khỏi trong lòng mềm nhũn, tức thời cảm thấy tâm tư vạn ngàn, cảm thấy bao nhiêu năm nay mình phiêu bạt tứ phương, chân chính bằng hữu thực sự không có vài người, thì xem như quen biết được một vài người, gặp được một số chuyện, nhưng bọn họ cũng đều là vội vã li biệt, nháy mắt trôi qua, thế là trong lòng thở dài.
Điện chủ thấy Hoa Lân chỉ nhìn người lạ trước mặt, lại đối với mình không lí không đáp. Nàng cảm giác Hoa Lân dường như đối với mình có điểm xa cách, không khỏi cả giận, vì vậy chuyển dến sau lưng Hoa Lân, lạnh lùng hỏi:
- Đây là ai vậy? sao từ trước tới giờ không có gặp qua?
Hoa Lân đứng lên, nhưng vẫn cúi đầu nhìn Tí Hình ở dưới đất, nói:
- Hắn là người của Minh Giới, từ nay về sau muốn đi cùng chúng ta!
Vài câu ngắn ngủi, nhưng lại dọa cho điện chủ, Đỗ Bôn Lôi và Trịnh Sĩ Trùng ba người sợ hãi nhảy dựng, đồng thời kinh hô:
- Ah?. . . . . . Âm hồn quỷ giới, sao lại có thể xuất hiện ở nhân gian?
Hoa Lân lắc đầu nói:
- Không, hắn đã luyện thành nhục thân, đang tu luyện Tu La đạo gì gì đó. Ta cũng là nghe người khác nói lại…
- Ách….
Tí Hình mặc dù nghe được người khác bàn luận về mình, nhưng hắn lại thực sự không có dũng khí mở mắt, thế nên càng cảm thấy một trận bi thương, âm thầm thở dài, lòng nghĩ mình xem ra không cách nào kiên trì tiếp tục nữa rồi! Ai…
Hoa Lân nhìn biểu hiện của hắn có chút ba động, đột nhiên giữa lúc đó hiểu được nỗi lòng của hắn, không khỏi trong lòng mềm nhũn, ôn nhu nói:
- Thật sự xin lỗi, Vừa rồi không biết nỗi khổ của ngươi, ngươi bây giờ cảm thấy sao rồi?
Tí Hình cuối cùng đã quyết định chủ ý, đột nhiên mở mắt, lãnh đạm nói:
- Ta không cần ngươi quản!. . . . Ngươi đi đi, ta về sau muốn đi một mình!
Con mắt của hắn vừa mở thì đã dọa cho điện chủ và Đỗ Bôn Lôi, Trịnh Sĩ Tùng ba người nhảy dựng lên, thất thanh kêu:
- Ah! Hắn đã nhập ma rồi, ngươi xem mắt của hắn!
Hoa Lân sững sờ, chỉ thấy hai mắt của Tí Hình một mảng huyết hồng, lại phóng ra hồng quang, quả nhiên giống như là hiện tượng đã nhập ma. Nhưng ý nghĩ này vừa mới lướt qua, Hoa Lân lại cảm thấy không đúng, vì vậy nói lớn:
-Ngươi nhanh nhắm mắt lại, nếu không sẽ mù đó.
Nói xong thì đến che hai mắt Tí Hình lại.
Phản ứng của Tí Hình vẫn rất nhanh, nhấc tay thì đã gạt tay của Hoa Lân ra, lãnh đạm nói:
- Không liên quan gì đến ngươi!
Hoa Lân khổ não, thấy hắn chết vẫn không sửa đổi, không khỏi thầm tức giận, vì vậy đột nhiên xuất thủ, tay phải giương lên điểm nhanh bảy đại huyệt trên ngực Tí Hình.
Tí Hình mặc dù thân trong nghịch cảnh, nhưng một thân sở học quả thật bất phàm, lập tức hữu chưởng trực kích “Phanh Phanh Phanh” cùng Hoa Lân đối liền ba chưởng, động tác của song phương có thể nói là nhanh như thiểm điện.
Chuyện xảy ra bất ngờ, điện chủ và Đỗ Bôn Lôi, Trịnh Sĩ Tùng ba ngươi đều ngạc nhiên, lập tức ”Tranh” một tiếng rút bảo kiếm ra chuẩn bị vây công. Nhưng lúc này Hoa Lân lại đình thủ, một chưởng đã ấn lên huyệt Thiên Trung của Tí Hình, ”Thủy hệ chân khí” băng lãnh mạnh mẽ phong bế kinh mạch toàn thân của hắn.
Nếu chiếu theo tình huống bình thường, Hoa Lân chớ mơ tưởng trong ba chiêu chế trụ được Tí Hình. Nhưng lúc này mặt trời lên cao, Tí Hình chỉ cảm thấy mắt đầy kim quang, căn bản không cách nào nhìn rõ chiêu thức của Hoa Lân, tới lúc hắn muốn thi triển tuyệt chiêu đã sớm bị Hoa Lân nhất chiêu phong bế.
Động tác Hoa Lân cực kì nhanh, lập tức xé vạt áo trên người mình, xếp thành một dây vải bố, mạnh mẽ bịt hai mắt Tí Hình lại, lạnh lùng nói:
- Đây cũng là vì tốt cho ngươi, không nghĩ rằng tên gia hỏa ngươi lại không biết tốt xấu. Hừm….
Tí Hình ngước lên cao ngạo, lúc này thật sự muốn cùng Hoa Lân đại chiến một trận. Nhưng toàn thân bị chế ngự không thể động đậy, rốt cuộc rơi vào cảnh bị người ta an bài.
Hoa Lân nhìn Tí Hình ở trên mặt đất, thầm nghĩ làm sao có thể giải quyết đây?
Điện chủ ở sau lưng tức khí nói:
- Hừ! Ta còn tưởng rằng ngươi muốn động thủ với tên gia hỏa này nữa, hại ta giật mình kích động một tràng!
Hoa Lân cười nói:
- Ngươi tưởng hắn thật sự bị nhập ma sao?
Điện chủ quay đầu đi, nhưng vẫn nói:
- Hừ!. . . . tại Mê Tiên trấn của chúng ta đã có người từng nhập ma. Chúng ta tốn mất cửu ngưu nhị hổ mới giết được ma đầu đó! (Ý nói bỏ ra nhiều công sức, mất nhiều nhân mạng)
Hoa Lân giật mình hiểu ra, nhưng lại phát hiện điện chủ dường như đang nổi giận, đến nhìn cũng không nhìn mình một lần, trong lòng có chút kì quái, vì vậy gãi gãi sau ót, có chút nghĩ không minh bạch, không biết mình đã đắc tội nàng ở chỗ nào.
Trịnh Sĩ Trùng ở phía sau tiến lên nói:
-Vậy người này tính sao đây?
Nói xong chỉ Tí Hình ở dưới đất, hướng Hoa Lân hỏi:
Hoa Lân suy nghĩ một hồi, đột nhiên trong lòng vừa động, vui mừng nói:
- Có rồi…ha ha ha. . Tí Hình ah Tí Hình, ngươi xem như đã gặp được đúng người.
Nói xong đưa tay lấy ra “Phần Tinh Luân”, từ bên trong lấy ra một bộ quần áo bó sát thân màu đen, tiếp theo lại lấy ra một cái nón rộng vành, cùng với một cái áo khoác ngoài màu đen, cũng không cần biết Tí Hình có nguyện ý hay không, liền cường hành giúp hắn mặc vào.
Xong xuôi, Hoa Lân lại hắc hắc cười nói:
- Lần này ngươi xem như thật sự may mắn! Bổn thiếu gia trên đường đến đây, đều trong lớp hóa trang thành phôi đản Phần Âm Tông , cho nên trang bị của bọn chúng theo đó cũng đã mua hơn mười bộ. Hắc hắc…vì vậy đã tiện nghi cho ngươi.
Nhưng Tí Hình lại một trận khổ não, bị Hoa Lân hí lộng cả nửa ngày, trong lòng thầm hận nghiến răng. Nhưng ý niệm chuyển đổi nghĩ lại, Hoa Lân này xác thực đối với mình có lòng hảo tâm, vì vậy đoán rằng, hay là tên gia hỏa này đối với mình có mục đích?. . . . .
Đúng rồi, hắn khẳng định là tính lợi dụng mình đi phá “Thần Binh Trận”đáng chết kia.
Hoa Lân không biết hắn đang nghĩ gì, lại sợ Tí Hình không mặc quần áo của mình, vì vậy nói;
- Kì thật bổn thiếu gia biết rằng ngươi không muốn tiếp nhận đồ của người khác, nhưng bộ quần áo này đối với ngươi thật sự là thập phần hữu dụng, Ngươi trước tiên thích ứng vài ngày, thời gian về sau đợi ngươi đã quen với mặt trời thì có thể cởi ra. Đương nhiên ta đối với ngươi tốt như vậy cũng là có tư tâm. Chính là muốn để cho ngươi xuất chút lực, giúp ta phá giải Thiên Thần miếu. Ta không có thù lao gì có thể trả cho ngươi, thì một bộ quần áo như vậy ngươi muốn hay không, vậy tùy vào ngươi!
Nói xong, Hoa Lân tay phải giương lên, giải khai cấm chế cơ thể Tí Hình, xem hắn có phản ứng như thế nào.
Lần này, Tí Hình quả nhiên không cự tuyệt. Trong lòng hắn đang nghĩ: Hừm!Ngươi quả nhiên có dụng tâm khác, muốn ta bán mạng cho ngươi mà thôi. Như vậy cũng tốt, lần này thì ta giúp ngươi một lần, sau này mỗi người một ngã. Vì vậy cung tay nói:
- Vậy được, đa tạ!
Hoa Lân thấy hắn nói chuyện vẫn lãnh khốc như trước, trong lòng có chút không hài lòng. Nhưng biết Tí Hình trước giờ là thế, vì vậy chỉ biết làm như không có gì, nói:
- Ngươi hiện giờ có thể tháo khăn bịt mắt rồi, trên nón rộng vành có hắc sa che rồi, hẳn là sẽ không quá chói mắt.
Tí Hình theo lời tháo khăn bịt mắt xuống, phát giác quả nhiên đã tốt hơn rất nhiều. Mặc dù lúc này bên ngoài vẫn đang phi thường chói mắt, nhiệt độ cũng khá cao, nhưng đã có thể chịu được, vì vậy gật đầu:
- Có thể!. . . Chúng ta lên đường!
Nhưng Điện chủ, Đỗ Bôn Lôi và Trịnh Sĩ Tùng ba người lại cảm giác rằng tên gia hỏa hắc y này không giống như ngươi tốt, nhìn thấy hắn là toàn thân không thoải mái. Nhưng nghe Hoa Lân nói qua, muốn dựa vào hắn phá trận, thầm nghĩ sau này chẳng lẽ còn cần nghe mệnh lệnh cuả hắn hành sự? Vậy thật là làm cho người ta buồn bực mà!
Hoa Lân lại không có nghĩ nhiều như vậy, hắn lững thững đi đến mép huyền nhai, cúi đầu nhìn vực sâu bên dưới, nhỏ giọng hô:
- Oa!. . . Nơi này thật là cao quá! Té xuống đó, chỉ sợ là sẽ biến thành một đống thịt vụn, hắc hắc!
Điện chủ nhất thời lại quên mất là đang giận, cũng dời bước đến mép huyền nhai, nói:
- Xem ra chúng ta chỉ có xuống núi mới được! Loạn thạch khắp nơi trên đất, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, không có nửa tháng thời gian, chỉ sợ rất khó xuyên qua.
Hoa Lân gật gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn đỉnh núi phía xa, dùng mắt ước lượng khoảng cách, trong lòng hơi do dự không quyết, với ngự kiếm thuật của mình có lẽ có thể bay đến ngọn núi đối diện. Nhưng nếu phải mang theo người phi hành, chỉ sợ là có chút khó khăn. Vậy thì làm sao giải quyết đây?
Điện chủ thấy hắn có chủ ý đối với chỗ đỉnh núi phía xa, không khỏi kinh ngạc nói:
- Ngươi muốn làm gì? Đây không phải là chuyện đùa, cương khí trong thiên không lúc nào cũng có thể lấy mạng người đó!
Hoa Lân gật gật đầu, nhưng không có nhiều lời, trong lòng vẫn nghĩ đến chủ ý đó.
Điện chủ thấy vậy, lại giẫm chân nói:
- Ngươi…Ngươi tên này sao lại như vậy? Hừm! Lại nói đạo lí với ngươi, Đỗ Bôn Lôi, Trịnh Sĩ Trùng!Chúng ta đi xuống!
Đỗ Bôn Lôi và Trịnh Sĩ Tùng sững sốt, quay đầu nhìn nhìn Hoa Lân, lại nhìn nhìn điện chủ, cũng không biết nên giải quyết như thế nào, lại thấy Hoa Lân không có thái độ, bọn họ chỉ có thể thở dài (Ai biểu làm chốt làm chi), chuẩn bị làm theo điện chủ.
Mà trong lòng bọn họ cũng cảm thấy chỉ có một đường đi xuống…  Trước Sau