Ngọc Tiên Duyên

Chương 329: Thoát thai hoán cốt




Hoa Lân thực sự không muốn ra tay, chỉ cảm thấy đến khí lực để nhấc tay lên cũng không có, toàn thân một mảnh lười nhác, thật sự chỉ muốn tìm một chỗ nào đó ngủ một giấc thật ngon. Đúng lúc đó đao quang kiếm ảnh của địch nhân đồng loạt hướng mình đánh tới, chỉ đành lùi một bước, tay trái giơ lên,quát:

- Minh yên phiêu miểu, lệnh chí đồng quy.....trứ!’ (khói âm mờ mịt... lệnh cùng quay về...)

Minh Vương lệnh vừa xuất, mười hai đạo hắc ảnh phía trước lập tức’Sưu’ một tiếng tức thời xẹt qua một bên. Ngay cả vị thành chủ không tin tà kia rốt cuộc cũng sợ hãi nghiêng người lẩn tránh. Ai ngờ đợi đến nửa buổi, thước ngọc trong tay Hoa Lân cũng không mảy may động tĩnh, dù là nửa tiếng gió cũng không hề có.

Hoa Lân cũng sửng sốt, thấy mười hai hắc vệ trước mắt rốt cuộc cũng đều ’Xoát xoát’ khua đao vọt đến. Đám gia hỏa này rõ ràng mười phần kiêng kị lệnh bài trong tay mình, ngay cả một chiêu hư chiêu cũng khiến bọn chúng sợ đến vãi cả trong quần, liền tức thời’Hắc hắc’ cười nói:

- Thật là xin lỗi nha! Nhưng là ta đã quên ấn trên mặt bảo thạch, cho nên không có công hiệu.

Thành chủ kia và mười hai hắc vệ nộ hỏa thiêu đốt, điên cuồng quát lên một tiếng, đồng loạt giơ kiếm công tới. Hoa Lân bất đắc dĩ lại vội vã lui về một bước, giơ Minh Vương lệnh trong tay lên, quát lớn:

- Minh yên phiêu miểu, lệnh chí đồng quy....trứ!

Hoa Lân giơ Minh Vương lệnh lên nhưng cảm giác thước ngọc trong tay không phản ứng, không khỏi lo lắng hét:

- Trứ...Trứ...

Thậm chí còn khua lên mấy lần. Ông trời dường như bị hắn làm cho cảm động, cuối cùng đã thổi đến một trận gió nhẹ mang theo một phiến lá khô, trên không trung xoay chuyển một vòng mới từ từ bay ra xa. Trừ cái này ra còn không hề có thêm động tĩnh gì nữa.

Mặc dù như vậy nhưng mười hai hắc ảnh phía trước vẫn lại làm thành một đám lộn xộn nghiêng người tránh né. Mặc dù không có nhảy ra,nhưng động tác của họ toàn là tránh né. Ánh mắt chúng nhân đều quay về trên thân mình Hoa Lân, chỉ thấy hắn giơ cao Minh Vương lệnh khiến cho vật trong tay lộ rõ là một cái thước ngọc, nhưng nó vẫn chỉ là một thanh thước ngọc mà thôi.

Hoa Lân khuôn mặt tuấn tú thoáng hồng, không khỏi lúng túng nói

- Thật....thật ngại quá! Nhưng có thể là đã niệm sai khẩu quyết, lần sau không vậy nữa... Lần sau không vậy nữa!

- Ngươi...ngươi lại còn dám đùa bỡn ta?

Thành chủ kia một tiếng bạo phát:

- Giết...!

Ngay lập tức bất chấp có phải là Minh Vương lệnh hay không, nhân kiếm hợp nhất nhằm vào Hoa Lân, còn lại mười hai hắc vệ cũng nộ hỏa thiêu đốt, lần nữa không quản sống chết giơ kiếm loạn xạ bổ đến.

Hoa Lân nhất thời luống cuống tay chân, chỉ có thể đồng thời dùng hai tay, tay phải cầm kiếm quét ngang, bức lui thành chủ ở đối diện, nhưng tay trái là thước ngọc cũng liên tiếp đâm ra hai mươi sáu đóa lục sắc kiếm hoa, cuối cùng đem ‘Minh Vương lệnh’ sử dụng như bảo kiếm, một chiêu ’Thất tinh kiếm quyết’ chém ra sau, chỉ nghe một phen đinh đinh đương đương kêu loạn lên, liên tục che chắn địch nhân đến tập kích. Nếu đơn giản chỉ luận kiếm pháp, tạo nghệ của Hoa Lân có thể nói là đăng phong tạo cực.

Nhưng hôm nay, xung quanh hơn mười đạo hắc ảnh đều là cao thủ Minh giới,thân pháp nhanh như thiểm điện, chiêu số âm ngoan độc ác. Hoa Lân chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thân pháp đối phương đã toàn lực triển khai. Nhìn hắc ảnh bay lượn nhưng xung quanh chỉ thấy được một mảng đao quang kiếm ảnh, đâu còn có thể nhận rõ đâu là vị trí của bọn chúng? Hoa Lân tức thì hãm nhập tình cảnh chống cự mới biết ‘Nhanh như quỷ mị’ bốn chữ này e rằng chính là hình dung thời này cảnh này.

Mặc dù rõ ràng biết rằng mình có thể khắc chế đối phương, nhưng lúc này bị bọn chúng ép đến tay rối chân loạn, điều này làm cho Hoa Lân ngấm ngầm sinh ra độc ác, không cần để ý đến thương thế, hét lớn một tiếng:

- Liệt Diễm Trảm!

cường hoành ngưng tụ Phần Tinh Chi Hỏa trong cơ thể, Hà Chiếu Kiếm trong tay đột nhiên hồng quang bạo trướng, chém ngang kiếm lay động bốn phía. Đa số hắc ảnh kinh ngạc hoảng sợ, nhao nhao nhảy lên né tránh, chỉ cảm thấy một ngọn lửa đỏ rực dữ dội từ dưới chân cuồn cuộn mà đến, rốt cuộc đốt bọn chúng đau đớn không ngờ.

Hoa Lân lúc này nhàn rỗi,lại lần nữa giơ Minh Vương lệnh lên,hét lớn:

- Minh ba vô hình, lệnh chí đồng quy!....thu!

Lần này khẩu quyết của Hoa Lân vẫn cứ tiếp tục sai. Nhưng thước ngọc trong tay hắn đột nhiên khuếch tán ra từng vòng từng vòng lục sắc ba văn, trong sát na thước ngọc kia đột nhiên hình thành một cái hắc động khổng lồ. Chỉ vì lục sắc ở giữa quá dày đặc cho nên làm cho người ta cảm giác trước mắt tối sầm. Tiếp theo đó cuồng phong nổi lên, cát bụi mù trời, một cổ hấp xả lực cường đại tự nhiên xuất hiện, không khí xung quanh cuồn cuộn hướng về phía tay Hoa Lân tụ lại, phảng phất muốn đem tất cả mọi vật toàn bộ hấp nạp vào.

Trong lòng Hoa Lân âm thầm kinh ngạc, cảm giác thước ngọc trong tay dường như là ngay cả chính mình cũng muốn thôn phệ, thật sự muốn lập tức buông tay. Nhưng ý niệm này vừa mới lướt qua lại không ngờ rằng lồng ngực tưng tức, chân khí trong thể nội cuối cùng lại khô kiệt trước một bước. Do không có chân khí thôi động,’Minh Vương lệnh’ kia tức thời tiêu mất động lực, lục quang chớp chớp...

....Xung quanh lại khôi phục sự yên lặng.

Thân ảnh Hoa Lân loạng choạng, vội vàng chống trường kiếm hổn hển hít sâu vài hơi, ngước đầu nhìn bốn phía, nhưng phát hiện thành chủ kia cùng mười hai hắc vệ đều đã biến mất.Trong lòng có chút khó hiểu, trong lòng gian nan tự hỏi:

- Tí...Tí Hình,bọn họ đi đâu rồi?

Lúc này,Tí Hình toàn thân đang tản mát ra một đoàn thanh khí, đem phương viên xung quanh phạm vi trong vòng một trượng khống chế, hiển nhiên vừa lúc nãy cũng đang vận công đề kháng lại hấp lực của Minh Vương lệnh. Thật ra hắn cũng là làm chuyện dư thừa, ’Minh Vương lệnh’ này mặc dù hấp lực cường đại nhưng chỉ phát ra đối với tất cả âm hồn, đối với hắn tịnh không có quá nhiều uy hiếp, chỉ vì hắn đã luyện thành nhục thể thì cho dù bị Hoa Lân hút mười lần cũng sẽ không thật sự bị ‘Minh Vương lệnh’ hút vào..

Đương nhiên rồi,nếu như Hoa Lân đổi qua một chiêu, dùng Minh Vương lệnh thi triển ‘Hắc Long quyển’, vậy thì hắn sẽ phải đặc biệt cẩn thận. Chỉ vì hai loại tiên thuật của Minh Vương lệnh kia nguyên lý trong đó hoàn toàn khác biệt. Một loại là hấp thu, nhưng một loại khác lại là thích phóng,cái thứ nhất là kim châm phát ra đối với âm hồn, hấp thu mọi thứ năng lượng mờ ảo. Nhưng cái sau là hình thành hắc sắc long quyển phong, có thể xưng là một suất thông sát, đối với bất kì kẻ nào cũng đều hữu hiệu.

Thấy Hoa Lân đang ngây ngốc tự hỏi tung tích địch nhân của mình, Tí Hình liền chỉ chỉ thước ngọc trong tay hắn, nói:  - Vừa rồi lúc ngươi thi triển sưu hồn lệnh, bọn chúng vẫn nghĩ rằng ngươi còn đang bỡn cợt bọn chúng nên đều lao vào đánh ngươi. Bởi vì tốc độ thực sự quá nhanh, ta cũng không có nhìn thấy rõ ràng, chỉ cảm thấy nhân ảnh chớp lóe thì bọn chúng đã không thấy tung ảnh. Ta nghĩ có lẽ là bị ngươi thu rồi....Ai....ai!

Tì Hình này luôn không thích nói chuyện, lần này hao phí nhiều từ ngữ như vậy, thực là sự việc động trời.

Hoa Lân cúi đầu nhìn thước ngọc trong tay, thở ra một hơi. Nhưng phát hiện nguyên bổn thước ngọc lục sắc óng ánh lúc này lại thêm một tia lam quang nhàn nhạt. Mặc dù có chút kì quái nhưng Hoa Lân không kịp ngẫm nghĩ, thân thể lại loạng choạng, cảm giác thật sự rất mệt mỏi, tiếp đó vô lực nói:

- Chúng ta xuất trận nhanh một chút đi, thật là muốn tìm một chỗ hảo hảo phơi nắng.Ai...

Lại nói đến điện chủ Mê Tiên trấn cùng Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi ba người đã sớm hơi thở đình trệ mong manh. Bây giờ chỉ dựa vào một hơi chân khí bảo vệ đan điền. Nếu không phải là tu chân giả, chỉ e bọn họ đã sớm đi minh giới báo danh rồi.

Hoa Lân cố gắng kiềm chế mệt mỏi xâm nhập, kiên cường vác bọn họ nhanh chóng thoát ra khỏi ’U Minh trận’. Một khắc bước vào ‘Cự Thạch trận’, hắn chỉ cảm thấy mặt trời sáng lạn, không khí ấm áp thư thái cả người. Kỳ thực, hắn cũng không còn khí lực để mà đi xem thêm nữa, mang điện chủ và Đỗ Bôn Lôi trong tay bỏ nằm dưới đất, bản thân cũng ngã xuống mặt đất, nằm bò trên đất ngủ say....

Lần ngủ này, ngủ liên tục đến thiên hôn địa ám. Ánh sáng mặt trời ấm áp khiến hắn lâu thật lâu không muốn tỉnh lại.....

Hoa Lân tạm thời quên đi sự lợi hại của Giải Thần trận, cũng quên luôn con đường khó khăn phía trước, chỉ cảm thấy ‘Cự Thạch trận’ chính là thiên đường của hắn Nhưng mà Hình Tí lại hoàn toàn ngược lại! Hắn vừa đến ‘Cự Thạch trận’, chỉ cảm thấy mặt trời nơi đây quá chói mắt. Đám nham thạch mỹ lệ kia, còn sông núi tráng lệ kia nữa, trong mắt hắn lại biến thành khó chịu thế. Nhưng ngây ngốc chỉ trong nửa khắc, hắn lại cảm thấy thế giới này tàn khốc như vậy, ánh sáng mãnh liệt làm nước mắt trong mắt hắn không ngừng chảy ra, khiến cho hắn cơ hồ không mở mắt ra được. Hắn thật sự rất muốn thối lui về U Minh trận, chỉ cảm thấy chổ đó mới là thiên đường của mình.

Tại U Minh giới đã tu luyện vô số ngày ngày đêm đêm làm cho hắn đã sớm quen thuộc thế giới hôi lam sắc đó (xanh xám), nhiệt độ ở chỗ này làm cho hắn cực kì không thích hợp. Nhưng nếu như là lúc này lui lại thì ý vị tu vi của mình thối lui mấy trăm năm, điều này làm cho hắn thập phần bất an.

Một khắc, hai khắc....

Một canh giờ, hai canh giờ....

Thời gian nơi đây quả thực chỉ cần dùng giây để mà tính toán thì Tí Hình cũng đã thấy ngày dài như năm.

May mắn là hắn có một niềm tin luôn luôn hỗ trợ hắn. Đó chính là Minh Giới mấy ngàn vạn năm qua, mình là ngươi đầu tiên dám phơi nắng tại nhân gian.

Để có thể vĩnh viễn phơi nắng, mình phải tiếp tục kiên trì, nếu mà lui một chút, ngày sau mình còn dám lần nữa đối mặt với mặt trời hay không cũng sẽ là vấn đề. Nếu không, có cái bóng ma tâm lí này, đối với sự tu luyện ngày sau không thể nghi ngờ là sự đả kích phi thường trầm trọng. Đồng thời, bản thân nếu muốn chân chính luyện thành tu la chi thể thì cần phải trải qua khảo nghiệm này. Nêu không, bản thân chỉ có thể xem như là một vị thần chỉ có thể đi chơi đêm.

Thế sự chính là không công bình như thế. Hoa Lân, điện chủ, Đỗ Bôn Lôi và Trịnh Sĩ Trùng đều được ngủ ngon, bọn họ...không nghĩ rằng kế bên đang có một người đang chịu đựng sự dày vò khôn cùng.

Đó chính là nhân sinh. Ngươi nếu như muốn cuộc sống thêm đặc sắc thì phải đổi lại một điều gì đó. Hướng lĩnh vực không biết tiến tới, nhưng đồng thời ngươi có thể phải đối mặt với một thế giới càng lãnh khốc hơn. Để có thể tiếp tục sinh tồn, ngươi phải dụng thêm nhiều tinh lực, cộng thêm thật nhiều tâm huyết mới có thể xây dựng tương lai của bản thân!  Trước Sau