Ngọc Tiên Duyên

Chương 320: Dị giới minh ước




Hoa Lân có chút đau đầu, chỉ còn có thể im lặng mà nghe ngóng. Nhìn lại bốn phía chỉ thấy trên tế thai hắc ảnh càng ngày càng nhiều, giống như đang đem bốn người bọn hắn vây vào giữa. Nhìn ra xa xa chỉ thấy cả một biển người tấp nập, bốn người bọn hắn giống như sắp bị biển người đó nuốt chửng mất rồi. Đến lúc này hắn mới phát hiện thiếu một người, liền hỏi:

- Này, Hàn Phi Nguyên đã rời đi đâu?

Điện chủ chỉ vào trung ương của tế thai nói:

- Bây giờ mới hỏi sao, chính ta trông thấy Hàn Phi Nguyên đột nhiên tiến vào trong hắc động đó. Nhưng ngươi đó, chẳng chịu để ý gì cả… đều cũng là tại ngươi cả!

Hoa Lân tiến đến trung ương, dùng chân di di trên mặt đất nghi hoặc hỏi:

- Phía dưới căn bản là không có khe hở, tất cả đều là đá đen nguyên khối. Ngươi xác định đúng hắn từ đây đi xuống chứ?

Đỗ Bôn Lôi nhìn quanh một chút rồi gật đầu nói:

- Ta vốn cùng Hàn Phi Nguyên ở một chỗ, không ngờ dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một hắc động. May mà ta kịp lùi lại nhưng tiểu Hàn chậm mất một bước. Thấy hắn bị chìm xuống ta cũng muốn cứu, nhưng xung quanh đột nhiên xuất hiện vô số hắc ảnh đang ép tới làm ta chậm mất một bước. Cũng tại ta không chiếu cố tốt cho hắn. Đến lúc hồi môn làm sao mà ăn nói đây?

Nghe thế Hoa Lân cũng chỉ còn biết mê man nhìn vào tế thai ở dưới chân, đột nhiên toàn thân chấn động, thất thanh nói:

- Nguy rồi, tế thai này vốn là một Chiêu hồn trận! Một khi trận khai, trên mặt đất sẽ xuất hiện một Quỷ Môn Quan. Dường như là thông đạo để đưa âm hồn xuống địa phủ. Chẳng lẽ Tiểu Hàn lại bị đưa đến quỷ giới rồi? Chuyện này…

Đây là chuyện hắn gặp lần đầu trong đời, trong lòng không khỏi có chút thất thố.

Hắn đang kinh hãi, đột nhiên nghe tiếng Điện chủ nói:

- Chu… chu vi ngày càng hẹp, chúng ta bị vây rồi, mau nghĩ biện pháp!

Trịnh Sĩ Trùng và Đỗ Bôn Lôi cũng không khỏi cảm thấy rét lạnh, không tự chủ được vội đưa mắt nhìn quanh, khẩn trương nói:

- Mau… mau nghĩ biện pháp cứu Hàn Phi Nguyên, nếu không chúng ta không chạy thoát được đâu...

Hoa Lân ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy bốn phía nổi lên trận trận hàn vụ, hắc ảnh trên tế thai càng lúc càng nhiều, áp lực ngày càng lớn. Hoa Lân trong tâm cũng khổ sở, không muốn phát sinh ra thêm chuyện nữa…

Mặc dù mình có thể hạ xuất sát cơ, nhưng u hồn xung quanh tịnh không phải đều là loại ma đầu thập ác bất xá, giết đi sợ là trái với Thiên đạo. Hơn nữa bọn Điện chủ, Trịnh Sĩ Trùng và Đỗ Bôn Lôi ba người căn bản là không thể ngăn cản được âm khí dày đặc xung quanh, ngạnh chiến tất sẽ có thương vong thảm trọng. Nghĩ kĩ một lúc, Hoa Lân quyết định tại chỗ bố trí một Phòng ngự trận, tạm thời ngăn cản âm khí xung quanh nhập thể.

Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy dị biến, dưới chân là một mảng trống không, cả tế thai khổng lồ biến mất không còn dấu vết, hình thành một hắc động đen ngòm, hắn kinh hãi nói:

- Không hay, trận pháp đã bị khải động, chúng ta mau chạy!

Nói chưa dứt, Hoa Lân lập tức đằng không bay lên, tay trái mang theo điện chủ, tay phải chẩn bị nắm lấy cổ tay Đỗ Bôn Lôi kéo theo. Không ngờ Đỗ Bôn Lôi lại bị một hấp lực cường đại kéo xuống. Bên cạnh Trịnh Sĩ Trùng nhanh chóng có phản ứng, lập tức thi triển ngự kiếm thuật, yên ổn đứng giữa không trung. Nhưng ở nơi này cả Ngự kiếm thuật cũng bị hạn chế, hắc động dưới chân vẫn đang không ngừng hấp trụ thân hình hắn, dần kéo hắn xuống.

Hoa Lân cũng kinh hãi không thôi, chính mình cũng cảm thấy vô pháp chống lại hấp lực của hắc động này. Lại thêm thấy Đỗ Bôn Lôi đã sớm biến mất, trong lòng quýnh quáng, liền quát lớn”

- Hắn bị bắt rồi, chúng ta phải xuống xem sao…

Nói xong thân thể trầm xuống, nhằm thẳng hắc động ngự kiếm vọt tới. Tốc độ cực nhanh như thiểm điện, truy theo bóng dáng Đỗ Bôn Lôi. Điện chủ bật ra một tiếng kinh hãi, lập tức theo sát Hoa Lân tiến vào Hắc động.

Đứng giữa không trung, Trịnh Sĩ Trùng thấy cảnh tượng đó, nhìn lại xung quanh cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, đột nhiên thu công, lập tức bị hắc động hút vào. Bốn người vừa tề nhập hắc động, động khẩu lập tức khép lại, ánh sáng tiêu thất, chung quanh chỉ là một màn không gian đen ngòm. Trịnh Sĩ Trùng trong lòng thầm than: “ Sanh nhân tiến nhập Quỷ môn quan, liệu còn có thể quay về nhân gian? Chỉ sợ Hoa thiếu hiệp cũng khó tránh khỏi…”

Lại nói Đỗ Bôn Lôi ở trên miệng Hắc động bị một hấp lực cường đại hút lấy, hắn vội thi triển Ngự kiếm thuật mới phát hiện không thể dụng chiêu.

Chính lúc này trên đầu hồng quang lóe sáng, một cánh tay đột nhiên nắm lấy mình. Ngẩng đầu nhìn lại thì ra Hoa Lân đang cố kéo mình lên. Tuy nhiên tốc độ hạ xuống không giảm chút nào, trong lòng Đỗ Bôn Lôi nổi lên một trận ấm áp. Âm thầm phát thệ nếu còn sống sót thoát ra nhất định suốt đời đi theo làm trợ thủ cho Hoa thiếu hiệp.

Hoa Lân không có thời gian để nghĩ nhiều chuyện như vậy, hắn tay trái đỡ lấy Điện chủ, tay phải lại giúp Đỗ Bôn Lôi lăng không, toàn lực thi triển Ngự Kiếm thuật mong thoát khỏi sự thôn phệ của Hắc động. Dưới chân Hà chiếu kiếm cũng hồng quang bạo phát, giống như cảm ứng được ý chí của chủ nhân, liều mạng bay lên trên. Chỉ nghe bên tai truyền lại một trận tiếng gió “Vù vù..”, tốc độ hạ xuống vẫn đang nhanh như thiểm điện. Hoa Lân thấy tình trạng đó lập tức quát lớn:

- Các ngươi mau bám vào cánh tay ta, toàn lực thi triển ngự kiếm thuật… mau!

Ba người cùng vận công toàn lực thôi thúc ngự kiếm thuật, rốt cục cũng hãm giảm được tốc độ hạ xuống. Nhưng đúng lúc này bên tay chợt nghe tiếng Trịnh Sĩ Trùng kinh hô:

- Mau… mau tránh ra!

Một bóng đen đang rơi xuống đầu ba người đúng là thân ảnh của Trịnh Sĩ Trùng. Đỗ Bôn Lôi tả thủ quơ ra nắm lấy cổ tay của Trịnh Sĩ Trùng. Trùng lực (lực quán tính) cường đại kéo căng bốn người thành một dải kết nối với nhau chỉ bằng cổ tay, tốc độ rơi xuống lại trở nên tấn tốc phi thường. Bốn người liều chết đề thăng công lực kháng cự lại lực hút ngày càng lớn.

Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, tốc độ rơi xuống rốt cục cũng đã giảm đi rất nhiều. Bốn người chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, tinh thần cũng đã đến cực hạn của sức chịu đựng. Nhưng dưới chân lại là hắc động vô hạn thâm duyên (sâu không thấy đáy), rơi xuống cả nửa ngày mà chưa thấy mảy may một hạt đất. Hơn nữa hấp lực quá cường mãnh, căn bản là vô pháp nghịch thế mà lên. Bốn người cứ thế trôi nổi hạ dần xuống… Hoa Lân đột nhiên cúi đầu nhìn xuống kinh hỉ hô lên:

- Tới nơi rồi! các ngươi xem…

Mọi người cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy đáy hắc động là cả một thế giới ám lam sắc, núi cao mờ mịt sông rộng mênh mang,từ xa nhìn lại thật giống như một bức tranh thủy mặc. Như vậy, đây có lẽ đúng là Quỷ giới trong truyền thuyết?

Chỉ trong một sát na thời gian mọi người đã xuyên qua hắc động, hấp lực bên dưới tự nhiên biến mất khiến cho bốn người thân thể một trận hụt hẫng, lơ lửng giữa không trung. Nhưng xung quanh âm khí cực kì hùng hậu, Ngoại trừ Hoa Lân còn bọn địện chủ ba người đều lạnh đến mặt mũi trắng bệch, nhiệt độ thấp tới mức có thể so sánh với thiên niên hàn băng.

Hoa Lân hoan hỉ nói:

- Chúng ta mau xuống xem, dưới đó hình như là một thành thị, nếu vậy thì Hàn Phi Nguyên tịnh không bị ngã chết đâu.

Bọn ba người còn lại lập tức gật đầu, ngự kiếm từ trên không trung dần hạ xuống . Khi còn cách mặt đất khoảng năm mươi trượng mới phát hiện dưới chân là một thao trường cực lớn, tại trung tâm của thao trường là một tế thai khổng lồ. Trên tế thai đó có một hắc ảnh đang đứng trên một vùng đất đỏ tươi như tiên huyết, đang chỉ trỏ.

Điện chủ đột nhiên dừng lại run giọng nói:

- Chúng ta chậm mất rồi… Tiểu Hàn đã bị ngã chết…

Mọi người định thần nhìn lại chỉ thấy trên mặt đất vung vãi huyết nhục, hiển nhiên là thi cốt của Hàn Phi Nguyên. Bị biến thành dạng này chỉ sợ cho dù có thể bảo trụ được nguyên thần cũng không thể hồi hồn được.

Bọn hắn lơ lửng giữa không trung lập tức dẫn khởi sự chú ý của bọn người phía dưới. Lập tức có hai hư ảnh một hắc một bạch tiếng đến cao giọng quát:

- Kẻ đến mau báo danh thủ giám?

- Báo danh thủ giám? Thủ cái gì giám?

Hoa Lân nghi hoặc hỏi.

Bóng trắng bên trái không kiên nhẫn nói:

- Không qua sanh tử giám làm sao đầu thai thành người? Mau đi cùng ta!

Bốn người đưa mắt nhìn nhau đều cảm thấy mờ mịt. Nhưng thấy bóng trắng nọ dường như không có ác ý nên mạnh dạn hạ xuống trung ương của tế thai.

Tế thai này vốn gọi là “Hồi hồn thai”, là nơi tiếp nhận tất cả các vong linh. Có thể gọi ra tất cả các quỷ hồn, làm chúng hiện rõ trong trận, chính là Hàng sanh trận của Quỷ giới.

Bọn Hoa Lân vừa tới lập tức vô số hắc ảnh xung quanh liền chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn họ mà bàn luận, cũng không hiểu là bọn chúng đang nói những chuyện gì?

Hoa Lân mờ mịt theo chân hai vị hắc bạch song sứ, đến trước một bàn bát tiên dừng lại. Chỉ thấy hắc sứ rút ra một cành trúc giám, tay phải cầm bút lông, liếm liếm, ngẩng đầu hỏi”

- Ngươi tên gì? Sanh giờ nào? Tử giờ nào?

Hoa Lân sững sờ đáp:

- Bổn nhân là Hoa lân, sanh năm Đinh Tị, tháng Bính Ngọ, ngày Mậu Ngọ, giờ Đinh Tị. Còn chết lúc nào thì ta chưa biết, hi vọng ngươi tính hộ ta chút!

Hắc ảnh nọ không nói gì, chỉ bấm tay rồi lẩm bẩm:

- …Đinh Tị chúc hỏa, Bính Ngọ cũng thuộc hỏa, Mậu Ngọ chính là thổ hỏa, lại là Đinh Tị xuất sanh. Tên là Hoa Lân… A? ngươi là người sống?

Hắn kinh hãi lùi lại từng bước, khủng khiếp nhìn Hoa Lân.

Chỉ thấy Hoa Lân ung dung nói:

- Xin hỏi ngươi xưng hô thế nào? Ta muốn gặp thủ lĩnh của các ngươi!

Hắc ảnh nọ lắp bắp nói:

- Ta là Hắc hồn sứ, ngươi… các ngươi muốn làm gì?

Tên Bạch hồn sứ ở bên ngoài thấy tình trạng đó, rốt cục cũng không giữ được bình tĩnh, chuyển thân bỏ chạy vừa kêu lớn:

- Mau gọi Minh Tướng đến ! Nơi này có sanh nhân xâm nhập, mau gọi Minh tướng…

Các u linh xung quanh đều sững sờ, mất đến nửa ngày mới có phản ứng. Rốt cục cũng có người kêu thất thanh:

- A a a… có sanh nhân tiến nhập địa phủ rồi, mọi người chạy mau!

Chỉ nghe “hô” một tiếng quỷ hồn đang đứng xung quanh lập tức chạy tứ tán, trong nháy mắt đã không còn thấy một mống nào nữa. Hoa Lân thấy Hắc Bạch song sứ cũng chạy mất, khó hiểu nói:

- Đây là chuyện quái gì vậy, sao lại giống như gặp quỷ thế? So với chúng ta còn chạy nhanh hơn a?

Điện chủ nở nụ cười mỉm ”hắc hắc”, nhưng đột nhiên hai hàm răng đánh lập cập, run run nói:  - Lạnh…lạnh quá, chẳng lẽ chúng ta đang ở trong ma môn ah?

Hoa Lân quay đầu nhìn lại thì thấy Trịnh Sĩ Trùng và Đỗ Bôn Lôi cũng đang tái mét mặt mày, toàn thân cứng ngắc. Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, ha ha cười nói:

- Thật không ngờ! Ta còn thắc mắc tại sao bọn chúng lại không nhận ra chúng ta là người sống, nguyên lại bọn ngươi đều không phải là hoạt nhân. Ha ha ha… Các ngươi ngồi xuống vận công, ta sẽ bố trí một phòng ngự trận, tạm thời có thể tránh được âm khí.

Hoa Lân động tay động chân bố trận, trong chốc lát đã bố trí được một Phòng Ngự trận pháp khá tốt. Âm khí ngoại giới quả nhiên đã bị ngăn lại bên ngoài trận. Bọn Điện chủ ba người cũng đã tốt hơn nhiều.

Trận vừa lập xong từ xa xa đột nhiên xuất hiện một đội quân chỉnh tề đang tiến đến. Chân không chạm đất, rất nhanh đã tiến đến bên ngoài Phòng ngự trận. Một trận âm phong thổi qua, hắc sắc quỷ ảnh lập tức từ bốn phía dồn tới vây lấy bọn Hoa Lân bốn người vào giữa.

Giữa đám hắc ảnh, một gã vũ trang khá đầy đủ bước ra, tay cầm trường kích chỉ vào phòng ngự trận quát lớn:

- To gan, con người mà dám tiến nhập Minh giới? có phải là các ngươi sống lâu quá nên thấy phiền hà không?

Hoa Lân rút Hà Chiếu kiếm cầm tay rồi bước ra khỏi Phòng ngự trận, “Tranh” một tiếng phi kiếm cắm thẳng xuống trước mặt. Đối mặt với hàng vạn âm quân hắn cũng không có chút gì úy kị. Hữu chưởng dương lên, đột nhiên xuất ra một ngọn lửa hồng, giương giọng nói lớn:

- Vị tướng quân này, tại hạ có chuyện cần thương lượng!... Bản thân ta đối với Minh giới thập phần kính ngưỡng, tuyệt không có nửa phần ý nghĩ bất kính. Tuy nhiên Hoa mỗ sở hữu Tru ma thần công, lại không muốn lạm sát oan hồn. Hôm nay tiến nhập quý địa hoàn toàn là bị người hãm hại. Ta hi vọng các ngươi có thể truyền đạt lời ta cho thủ lãnh các ngươi?

Hoa Lân lời nói vừa cứng cỏi vừa mềm dẻo, đầu tiên xưng tán đối phương, nhưng ngọn lửa trong tay lại đồng thời uy hiếp khiến đối phương phải úy kị.

Minh Tướng ở phía đối diện do dự một lát, nhìn ngọn lửa trong tay Hoa Lân, đột nhiên lạnh lùng nói:

- Minh giới há có thể nói đến là đến nói đi là đi sao? Đã đến đây rồi, thì cũng không cần đi nữa… Người ngoài xâm nhập, giết!

Tay phải hắn phất lên lập tức đám âm binh xung quanh xông lên, phô thiên cái địa ập đến.

Hoa Lân đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, quát:

- Được!... không để cho các ngươi thấy chút thực lực của bản tôn thì các ngươi chắc còn chưa chịu hòa đàm. …sát!

Hoa Lân rút Hà Chiếu lên, phi kiếm trong tay đột nhiên hồng quang bạo trướng, đằng không mà lên, đưa kiếm hoành tảo (quét ngang) âm binh xung quanh lập tức bị diệt mất một lượng lớn, trong phương viên mười trượng chỉ còn mỗi mặt đất bằng phẳng.

Nhưng quân lệnh nan vi (quân lệnh không thể trái), vô số âm binh vẫn đang ùn ùn kéo tới. Hoa Lân giương cao phi kiếm đột nhiên trong lòng mềm nhũn, thở dài một tiếng thu kiếm đứng tại chỗ nói lớn:

- Hoa mỗ cho dù đứng yên một chỗ các ngươi cũng không giết được ta…

Quả nhiên hắn toàn thân hồng quang bạo phát, giống như đang hình thành một tầng khôi giáp đỏ rực bên ngoài thân thể vậy. Phàm là hư ảnh nào có tiếp xúc liền bị liệt hỏa thiêu đốt đến tro bụi cũng chẳng còn.

Hắn nhàn nhã đứng yên, ngạo ngễ nói:

- … nếu chân chính động thủ, các ngươi nhất định sẽ thương vong thảm trọng, đương nhiên ta cũng vô lực bảo hộ bằng hữu. Cho nên nếu tiếp tục đánh nhau thì kết quả chỉ có thể là lưỡng bại câu thương… Cũng không ngại cho các ngươi biết, ta thân hoài Phần Tinh Luân, một trong thập đại tiên khí. Nếu các ngươi không tự lượng sức mình lập tức dừng tay, ta cũng chỉ có thể hạ sát tâm khiến các ngươi diệt vong. Mong tướng quân suy nghĩ cho kĩ.

Thanh âm Hoa Lân vang vọng truyền đi cực xa, đập vào vách núi, nương theo làn âm phong không ngừng vang vọng.

Phía sau Trịnh Sĩ Trùng kích động nói:

- A? Là Phần Tinh Luân, thì ra hắn thân hoài Phần Tinh Luân? Chẳng trách ta lại có cảm giác thuần phục, không tưởng được thánh vật của Thần tông lại ở trên người hắn.

Phần lớn mọi người chẳng biết Phần Tinh Luân có tác dụng gì nhưng khi nghe đến mấy chữ “Thập đại Tiên khí” thì kinh ngạc đến mắt trợn mồm há. Nghĩ thầm rằng cho dù chỉ là một người bình thường mà sở hữu tiên khí cũng lập tức có thể trở thành cao thủ. Mà Hoa Lân lại sở hữu một trong thập đại tiên khí vậy hắn sẽ là cao thủ cỡ gì?

Quả nhiên từ ngoài xa truyền đến một tiếng rống giận:

- … tất cả mau dừng tay!

Âm binh xung quanh lập tức tản khai, chỉ thấy một hắc ảnh tay cầm thần trượng , tướng mạo vô cùng uy nghiêm, đột nhiên phá không mà tới. Tất cả các âm binh lập tức khom người cung kính:

- Kiến quá Pháp Vương…

Thanh thế cực kì kinh nhân.

Pháp Vương đứng yên ổn giữa không trung, nhìn thẳng vào Hoa Lân, gật đầu nói:

- Tiểu hỏa tử tâm địa không kém, Minh Vương muốn gặp ngươi. Mời theo ta…

Hoa Lân trong lòng mừng rỡ, biết rằng đã có hi vọng, lập tức quay đầu đối diện với bọn điện chủ ba người nói:

- Các ngươi ở đây chờ ta trở về, không được chạy loạn lung tung!  Trước Sau