Ngọc Tiên Duyên

Chương 32: Trùng phản trung nguyên




Cổ Duyên cười khổ nói: “Tiểu Lân à, cậu cứ thế này mà hành tẩu giang hồ thì không ổn đâu, danh tiếng của Thiên Sơn rất lớn, cậu không thể cứ tùy tiện là nói mình bị Thiên Sơn…thoát ly khỏi Thiên Sơn! Đôi khi cũng cần phải giả vờ nữa, biết không?”

Hoa Lân cười nói: “Thiên Sơn ta còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ cái Phi Ưng đường gì gì đó à?...Đợi đã, ta bảo này Cổ lão huynh đệ, ông đừng có gọi ta là Tiểu Lân này Tiểu Lân nọ được không? Cứ làm như ta là một tiểu nữ hài không bằng, sau này hãy gọi ta là Lân thiếu là được! Hê hê…Ta thích được gọi như vậy!”

Cổ Duyên lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ tên tiểu tử này da mặt đúng là dày hơn người thường! Có lẽ hắn bị đuổi khỏi Thiên Sơn cũng chính vì quá kiêu ngạo chăng?

Lúc này Tây Môn Vô Ngân mới phát hiện ra Hoa Lân đúng là một chú “nghé con” mới gia nhập giang hồ, điều này thật khó mà hiểu nổi. Tại sao y lại chịu thất bại dưới tay tên tiểu tử này được nhỉ, thật xấu mặt! Bất quá, khi nghĩ đến chuyện nhị đương gia của Phi Ưng đường cũng phải thua, trong lòng y coi như cũng có được chút an ủi.

Sau đó ba người ngồi uống rượu nói chuyện phiếm trên Thúy Hồng lâu, nói đủ chuyện từ trên trời xuống dưới đất, từ nam sang bắc, từ chuyện mỹ nữ đến chuyện võ lâm, cái gì cũng đề cập đến hết. Trong mắt hai người kia, chút lịch duyệt giang hồ của Hoa Lân khá là ấu trĩ, hơn nữa hắn cũng chẳng che giấu, có gì không hiểu là trực tiếp hỏi luôn. Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân đều cảm thấy buồn cười, trả lời mọi câu hỏi của hắn, chẳng khác nào mở một khóa học về giang hồ cho Hoa Lân.

Nói chuyện mới biết thì ra Cổ Duyên là đệ tử đích truyền của Hoa Sơn, gia cảnh thập phần giàu có, nhưng gã trước giờ chỉ thích lấy việc kiếm tiền làm niềm vui, điều này thật sự đã khiến Hoa Lân vô cùng ngạc nhiên.

Gia cảnh của Tây Môn Vô Ngân thì thanh bần hơn nhiều, may là y học trộm được thân thủ không tầm thường, tự nuôi sống bản thân cũng không quá khó khăn. Hiện tại nguyện vọng lớn nhất của y là lấy được một nàng dâu xinh đẹp về để nối dõi tông đường, nên câu chuyện dần chuyển sang đề tài về tứ đại mỹ nữ trong thiên hạ…

Chỉ thấy Tây Môn Vô Ngân nói: “…Hê hê! Các vị có biết nữ tử đẹp nhất là ai không? Đó chính là Thúy ảnh Mộ Dung Tuyết! Lần trước ta có gặp qua, khi đó khăn che mặt của nàng bị một cơn gió nhẹ thổi lên, quả là một trang tuyệt sắc tựa thiên tiên!”

Ngay cả Cổ Duyên vẫn luôn trầm tĩnh cũng lớn tiếng nói: “Xì! Đó là vì ngươi chưa gặp Mẫu đan Hà Thanh Phương thôi, nếu không phải vì đã có chồng thì cô ấy đã đứng đầu tứ đại mỹ nữ rồi!”

Hoa Lân chỉ nghe một phần, tự nói với mình: “Chẳng lẽ còn có người xinh đẹp hơn Thượng Quan Linh và Thanh Thanh sao? Không đâu! Ta thấy đến cả Đổng quý phi còn kém họ một chút!”

Tây Môn Vô Ngân và Cổ Duyên lập tức phản bác: “Thượng Quan Linh và Thanh Thanh là ai? Sao ta chưa từng nghe qua? Cậu đúng là chẳng biết gì cả, thế tổng cộng cậu đã gặp được mấy mỹ nữ rồi?”

Hoa Lân cảm thấy rất xấu hổ, ngượng ngập nói: “Người ta đều nói Thượng Quan Linh là mỹ nữ đẹp nhất võ lâm.”

Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân: “Ha ha…Cậu nhầm rồi!”

Lòng tự tôn của Hoa Lân hơi bị tổn thương, Thượng Quan Linh và hắn đã có quan hệ xác thịt mà. Hắn liền nói lớn: “Tuyệt trần kiếm Thượng Quan Linh! Các người đã từng nghe nói đến chưa?”

Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân bỗng ngừng cười, đồng thanh nói: “Cậu nói Tuyệt trần kiếm? Cô ấy rất ít khi bước chân vào giang hồ, ai mà biết được? Nhưng nhất định là vẫn kém hơn một chút!”

Hoa Lân cảm thấy một sự mất mát trong cõi lòng, hắn lại nghĩ tới Diệp Thanh. Thân ảnh mỹ lệ của nàng lúc ẩn lúc hiện trước mắt, không có Thanh Thanh ở bên, hắn luôn thấy như đã mất đi một thứ gì đó vô cùng vô cùng quan trọng, trái tim gần như sắp tan nát…

Thế nhưng có người còn buồn bực hơn Hoa Lân.

Rất nhiều hồng bài cô nương trên Thúy Nguyệt lâu nãy giờ vẫn đứng phục thị cạnh ba người, họ không ngờ tam đại lão gia này toàn bàn chuyện về nữ nhân mà lại không cần nữ nhân, thử hỏi không buồn bực sao được?...Bọn họ lần lượt đi khỏi đó mà vẫn mong muốn ba người đuổi theo giữ lại. Nếu không phải vì nhìn ra cả ba đều là võ lâm cao thủ thì họ đã sớm bảo quy nô “mời” khách về rồi.

Ba người nói chuyện thẳng một mạch cho tới khi trời sáng.

Mặt trời dần mọc lên ở đằng đông, người của Thúy Hồng lâu thì lại mới bắt đầu đi ngủ. Hoa Lân, Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân không còn cách nào khác đành phải rời bước khỏi đó.

Xuống lầu rồi, Hoa Lân vỗ vỗ vào túi áo cười nói: “Làm hại hai vị cả đêm không được ngủ, tại hạ cảm thấy rất áy náy.”

Cổ Duyên bản tính đến chết vẫn không đổi, lại khuyên: “Ta bảo này Lân thiếu, hai chúng ta mà liên thủ thật sự rất có tiền đồ…”

Tây Môn Vô Ngân cũng nói: “Sư phụ! Người nhận tôi làm đồ đệ chứ?”

Đầu Hoa Lân căng cả ra, hét lớn: “Đi đi, đi đi, ta không để ý đến các người nữa…”

Lúc này ánh mặt trời xiên xiên chiếu trên những mảng tường đất, mọi người đều cảm thấy đất đai nơi nơi đều tràn ngập một màu vàng, phòng ốc màu vàng, ngay cả da dẻ cũng vàng. Trái ngược với màu vàng hiện diện ở khắp nơi, tại tiểu phương bàn thành không có lấy một chút sắc xanh nào, điều này khiến cho tâm lý con người hết sức không thoải mái.

Cổ Duyên đầy cảm khái nói: “Ài…Từ phía tây quay lại Ngọc Môn Quan, bất tri bất giác cũng được một năm rồi. Cảnh vật xanh tươi nơi giang hồ thật khiến cho người ta phải hoài niệm!...Bây giờ ta phải về Giang Lăng, hai người định đi đâu?”

Tây Môn Vô Ngân nói: “Ta vẫn chưa quyết định, đi đâu cũng vậy thôi!”

Hoa Lân ung dung nói: “Chẳng phải đêm qua hai người bảo rằng phong cảnh ở Hoàng Sơn quán tuyệt thiên hạ đó sao? Ta muốn đến đó xem xem!...Sau đó ta sẽ dạo hai vòng quanh giang hồ rồi cuối cùng mới về nhà tiếp tục làm thân phận thiếu gia của mình.”

Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân thật hết cách với hắn, kiểu phú gia công tử lưu lạc giang hồ như hắn luôn có tính cách này, thủy chung không có một mục tiêu xác định.

Cổ Duyên là người từng trải, gã vỗ vai Hoa Lân nói: “Chi bằng thế này đi! Ta cảm thấy chúng ta rất có duyên, cậu giúp ta áp tải hàng hóa được không? Đi tới Giang Lăng là được, ta sẽ trả thù lao cho cậu…Giang Lăng chỉ cách Hoàng Sơn vài trăm dặm, rất thuận đường!”

Hoa Lân gật gật đầu, thầm nghĩ không có Thanh Thanh ở bên thì có người để nói chuyện cũng tốt!

Nguyên lai, Cổ Duyên ngầm cảm thấy Phi Ưng đường chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, gã thân là võ lâm chính phái, nếu đã có thể thì đương nhiên phải giúp đỡ Hoa Lân.

Tây Môn Vô Ngân bỗng dày mặt nói: “Thế hả? Vậy ta cũng áp tải hàng, ngân lượng của ta bị Lân thiếu lấy hết rồi, không có tiền thì đi đâu nửa bước cũng khó.”

Cổ Duyên và Hoa Lân nhìn nhau rồi không nhịn được phải bật cười ha hả.

Ba người về đến Phong Trần khách sạn nơi Cổ Duyên trọ mới thấy quy mô của khách sạn rất rộng lớn. Vừa bước qua ngách cửa, còn chưa vào hậu viện, chín thiếu niên lưng đeo trường kiếm đã lập tức tới nghênh đón, năm thiếu niên hôm qua xếp bàn cho Hoa Lân cũng có mặt trong số này. Từ bước chân trầm ổn và thế đứng vững vàng của họ, Hoa Lân nhận ra chín thiếu niên này đều có thân thủ bất phàm, không hiểu Cổ Duyên mời được từ đâu nhiều cao thủ như vậy?

Hoa Lân và Tây Môn Vô Ngân sau khi làm quen với từng người mới biết thì ra bọn họ đều là đệ tử Hoa Sơn, chẳng trách kỉ luật lại nghiêm minh đến vậy. Nhưng họ đều nghĩ thầm: “Cổ Duyên đúng là lạm dụng quyền riêng, sai cả mấy vãn bối để làm hộ vệ cho hắn, bề ngoài thì mượn cái cớ đẹp đẽ là rèn luyện kinh nghiệm giang hồ.”

Lúc này Hoa Lân mới để ý thấy đồ áp tải của họ ít đến mức đáng ngạc nhiên, chỉ có ba cái hòm nhỏ, một mình hắn vác là đủ. Hoa Lân xuất thân vương công hào môn, đương nhiên vừa nhìn đã biết bên trong toàn là các loại dị bảo trân châu mã não. Đây đều là những vật phẩm có nhiều ở Tây Vực, con đường tơ lụa cũng được mở ra để phục vụ việc buôn bán này. Nhưng khả năng gặp nguy hiểm trên con đường này quá cao, vừa ra khỏi Ngọc Môn Quan là phải đề cao cảnh giác để có thể sống sót, cũng chỉ có những cao thủ như đệ tử Hoa Sơn mới đủ can đảm đi qua.

Cả đoàn mười người thay ngựa rồi vội vã lên đường, dự định sẽ đi qua Tây Hạ tới Tần Châu, lại qua Hưng Nguyên rồi sẽ đến Giang Lăng. Cả cuộc hành trình dài hơn bốn nghìn dặm, dự tính ít nhất phải mất khoảng ba mươi ngày.

Hôm sau, khi vừa đi qua Cam gia trang, mọi người phát hiện thấy xa xa phía sau có người đang bám theo, cũng không biết là tìm Hoa Lân để tính sổ hay đã nhắm trúng lô hàng này? Nhưng mọi người đều đang nóng lòng nhớ nhà, hơn nữa tự xét võ công cao cường, việc gì phải quan tâm đến chuyện có cường đạo cướp đường hay không?

Cứ như vậy cho đến hơn mười ngày sau, bọn họ đã tới được địa phận Trung Nguyên, không ngờ kẻ luôn bám theo đằng xa vẫn chưa thấy xuất thủ.

Tây Môn Vô Ngân cười nói: “Tên đó đúng là không có mắt, với những kiếm khách giang hồ hành trang gọn nhẹ như chúng ta, có một nghìn tên giặc cũng không dám khinh suất hạ thủ. Nhất định hắn tới vì Lân thiếu!”

Hoa Lân kéo cương ngựa, cười lạnh nói: “Tới tìm ta cũng tốt! Lần sau ta nhất định phải lột sạch y phục của hắn…Hừ!”

“Ha ha ha…” Mọi người đều cười lớn, hơn mười ngày đi cùng nhau, bọn họ đều nhận thấy Hoa Lân rất thú vị, nào giống một nhân vật chính phái?

Trong lúc cười nói, đoàn người đã đi qua một khu rừng, nhìn ra đã có thể trông thấy một thành thị phồn hoa tọa lạc ở đằng xa.

Đây là tòa thành lớn đầu tiên gặp được từ khi vào đến Trung Nguyên, tổng diện tích có đến mấy chục ki lô mét vuông, việc phòng ngự tất nhiên hết sức cẩn mật. Tường thành cao hơn năm trượng khiến người ta nhìn lên phải sinh lòng thành kính, con sông hộ thành rất rộng lớn, phía trên còn có một chiếc cầu treo làm bằng sắt, ngang cổng thành có treo ba chữ lớn “Tần Châu Thành” mạ vàng (nay là thành phố Thiên Thủy). Trước cổng thành ngựa xe tập nập, hành nhân thương lữ chậm rãi tiến vào thành.

Hoa Lân ngẩng đầu, nheo mắt nhìn ba chữ “Tần Châu thành”, hé miệng để lộ ra một nụ cười ấm áp, thầm nghĩ trong lòng: “Dư thúc thúc! Lân nhi đã về rồi, thúc còn ở đây không?”  Trước Sau