Hoa Lân trong chốc lát phục hồi tinh thần, đột nhiên nhìn tiểu nam hài nói: "Ta có thể gọi ngươi là Phong nhi không?"
Chu Định Phong nghe vậy, vội vàng gật đầu đạo: "Được chứ, mọi người cũng gọi ta như vậy mà!"
Hoa Lân cười cười, lại hỏi: "Ngươi biết kiếm là cái gì chưa?"
Phong nhi bỉu môi nói: "Dài không quá ba thước, rộng chừng hai thốn, hai cạnh đều rất sắc bén, là một binh khí rất sắc bén!"
Hoa Lân gật đầu nói: "Ngươi nói cũng đúng, nhưng chỉ là về hình hài của thanh kiếm mà thôi. Kiếm! Là tổ tiên của các loại binh khí, luyện tập thì đơn giản, nhưng để tinh thông thì rất khó. Có người cho rằng: dùng kiếm tất làm dĩ tâm quán thông, dĩ thân tùy hình. Nhưng ta không đồng ý. Nhân Kiếm hợp nhất đó mới chính là cảnh giới tối thượng! ……Ta cho rằng, vạn vật cũng có thể là kiếm, cũng là tâm trung vô kiếm, dĩ khí ngự kiếm, ý phát kiếm phát. Một cây tiệt mộc côn nói không chừng có thể dùng làm kiếm! Ngươi có thấy vậy không?"
Phong nhi sửng sốt, bỉu môi không nói gì, hắn nghĩ là Hoa Lân đang tự nói với chính mình.
Hoa Lân thấy thế, thở dài rồi nói: "Như vậy đi, ngươi đi tìm một thanh kiếm đến đây”.
"Nga!" Phong nhi miễn cưỡng chạy ra ngoài, phút chốc cũng đem về một thanh trường kiếm tốt bằng thép, đưa tới trước mặt Hoa Lân rồi nói: "Đại ca ca, kiếm đây. Người xem có dùng được không?"
Hoa Lân nhìn thoáng qua, thất vọng nói: "Ngươi nghĩ rằng đây mới chính là kiếm à? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ đem đến một cây tiệt mộc côn cơ đấy...... Thôi quên đi, ta cũng xem nó như là kiếm. Ngươi đem đến cho ta một tờ giấy!"
Phong nhi giận dỗi nói: "Ngươi muốn dùng làm cái gì?"
Hoa Lân buồn bực đạo: "Không có gì, ta chỉ muốn cho ngươi biết cái gì gọi là"kiếm"!
Phong nhi sửng sốt, đứng bất động tại chỗ, nghĩ rằng Hoa Lông muốn đùa bỡn mình.
Hoa Lân cũng giận, nói: "Nếu ngươi không tin tưởng, bảo ta làm sao có thể dạy cho ngươi?"
Nói xong ho liền hai tiếng, biết được ngực mình đang có vấn đề. Lúc này đây thì Sửu nữ (cô gái xấu xí) đột nhiên từ ngoài chạy vào, đoạt lấy thanh kiếm trong tay Phong nhi rồi hỏi: "Đệ đệ! Ngươi cầm đao kiếm để làm gì? Nếu phụ thân biết sẽ rầy la ta đó”.
Phong nhi làm như vô tội nói: "Thì đại ca ca bảo ta mang tới”.
Sửu nữ chống nạnh đứng bên giường, nhìn Hoa Lân nói: "Uy! Ngươi lại muốn làm gì vậy?"
Hoa Lân thấy nàng mặc dù khoảng mười bảy tuổi, nhưng ngữ khí phảng phất so với mình còn lớn hơn và chục tuổi. Vì vậy cười khổ nói: "Không có gì, chỉ là định dạy đệ đệ ngươi luyện kiếm”.
Sửu nữ nói: "Hắn nếu lỡ bị thương thì làm sao?"
Hoa Lân tức giận đến ho khan mấy tiếng, bực mình nói: "Ài, Xem ra... Ngươi có để cho ta nghỉ ngơi một chút không? Khặc khặc khặc ……"
Sửu nữ mặc dù còn muốn trách hắn mấy câu, nhưng thấy sắc mặc Hoa Lân không được tốt, vì vậy kéo Phong nhi đi ra ngoài, vừa đi vừa nhiếc móc Phong nhi, nói: "Ngày hôm qua phụ thân không phải đã dạy cho ngươi pháp thuật rồi ư? Sao lại muốn học cái gì kiếm pháp?…… Hơn nữa, ngươi xem hắn toàn thân bị thương, khí lực cũng không có, như thế nào có thể dạy cho ngươi kiếm pháp? "
Phong nhi phản bác nói: "Nhưng phụ thân đã nói, hơn hai trăm nay hắn là người duy nhất còn sống đến đây, hắn đích là cao thủ tu chân đó!"
Sửu nữ thuận miệng nói: "Nhưng phụ thân cũng nói, người này chỉ hai mươi tuổi, như thế nào cũng không có khả năng là cao thủ!"
Hai người dần dần đi xa, một lúc sau còn không nghe thấy họ nói gì.
Hoa Lân nằm lâu trên giường rất bực mình, thật quá là nhàm chán. Hắn lấy Tầm bảo đồ từ trong Phần Tinh Luân ra xem, tự nhủ: "Ài …… Ta đang ở trong Thần Binh Trận thì bị trọng thương, giờ bọn họ lại nói là cứu ta ra từ 'Trần Phong Trận'. Trần Phong Trận …… Trần Phong Trận nằm ở nơi nào đây? Con Cự long đáng chết đó hình như cũng không nói tới Trần Phong Trận. Chẳng lẽ ta bị lạc đường? Thật là thảm hại!"
Hoa Lân nhìn kỹ lại Tầm bảo đồ, chắc chắn rằng trên đó không có Trần Phong Trận. Có lẽ là hắn đã bị lạc đường. Đợi thương thế lành phải trở lại một lần nữa mới được, nếu không sẽ không tìm lại được Tiểu Bạch đáng thương.
Thu hồi Tầm bảo đồ, Hoa Lân sờ sờ kiểm tra trên người, đột nhiên phát hiện không thấy có Hà Chiếu Kiếm. Mở Phần Tinh Luân ra xem, bên trong cũng không có bóng dáng nó. Trong lòng nhất thời lo lắng, liền vội đứng lên. Nhưng toàn thân một trận đau nhức, vai trái cũng không nhúc nhích được. "Rầm" một tiếng lại ngã xuống giường.
Hít thở mạnh mấy hơi, lúc này mới thấy đỡ hơn. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, một người trung niên đẩy cửa vào. Hoa Lân biết đó là cha của Phong nhi, liền hỏi: "Ta khoẻ rồi, ngươi …… ngươi có thấy thanh kiếm của ta ở đâu không?"
Trung niên nhân trước tiên phát hiện bả vai của Hoa Lân lại rướm máu, vì vậy mở ra băng lại đồng thời nói "Đừng quá lo lắng, thanh kiếm của ngươi giờ điện chủ đang giữ. Đợi ngươi lành hẳn vết thương ta đưa ngươi đi lấy”. Nói xong rắc thuốc rồi băng bó lại vết thương.
Biết được tin tức Hà Chiếu Kiếm rồi, Haa Lân thở nhẹ một hơi, sau đó nói: "Đại ca, cám ơn ngươi đã cứu ta một mạng. Chẳng hay ngươi xưng hô như thế nào?"
Ttrung niên nhân sang sảng cười nói: "Mặc dù ngươi nhằm ta mà đa tạ, nhưng thật ra cứu ngươi tổng cộng có hơn tám người. Bởi vì ta biết y thuật nên tạm thời để ngươi ở đây … Được rồi, ta họ Chu, tự một chữ Hạo. Sau này ngươi cứ gọi ta Chu đại ca là được.”.
"Tám người?" Hoa Lân có chút giật mình.
Chu Hạo cười cười, giải thích: "Đúng vậy. Tổ tìm kiếm chúng ta có tám người.Đang định đi tìm hiểu Tiên trận phía tây nam, Đi qua Trần Phong Trận thì lại gặp ngươi đang nằm ở ven đường, cho nên liền mang ngươi trở về”.Nói xong, đột nhiên cao hứng, liền tiếp: "……Gặp được một ngoại nhân ở đó ngươi biết chúng ta cao hứng như thế nào không? Ba ngàn năm qua, chúng ta đã thấy qua tổng cộng là hơn mười hai người lạ, cho nên vừa thấy ngươi, chúng ta liền lập tức trở về. Chút nữa, điện chủ chúng ta muốn hỏi ngươi một chút sự tình, mong ngươi vui lòng giúp đỡ! "
Hoa Lân cười nói: "Lúc này ta cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi điện chủ các người lúc, không biết lúc nào điện chủ các người tới?"
Lời còn chưa dứt, chợt nghe ngoài cửa có nhiều tiếng bước chân. Chu Hạo cười nói:" Không cần phải chờ, điện chủ đã tới”.
Chu Hạo xoay người mở cửa, chỉ thấy một tuyệt mỹ nữ tử đứng ở ngoài cửa, nàng gật đầu, nâng quần lụa mỏng, chậm rãi tiến đến. Chu Hạo lập tức khom người nói: "Thuộc hạ ra mắt điện chủ ……"
Hoa Lân không nghĩ tới điện chủ là một cô gái, Vì vậy ánh mắt nhìn chằm chằm trên người nàng.
Chỉ thấy nữ tử này có một lại khí chất cao quý, chiếc quần lụa mỏng tỏa ra một màu tím ánh lên toàn thân, mái tóc trước trán quyện lại như lưu hải, da thịt mềm mại trắng tinh như tuyết, đúng là tuyệt sắc giai nhân nhân gian hiếm có. Tuy vè đẹp không bì với Thượng Quan Linh nhưng nét đoan trang phần nào lấn lướt. Người nào nhìn thấy, tâm tình cũng bỗng thấy hoan hỉ.
Hoa Lân rất hiểu… tâm tình phụ nữ nên lớn tiếng tán dương: "Thật đẹp! …… nếu không phải ta đang bị thương, còn tưởng rằng đang ở tiên cảnh!"
Mọi người xung quanh đều hoảng sợ biến sắc. Một nam gã thân hình cao lớn quá: "Lớn mật, sao ngươi dám vô lễ với điện chủ, xem ta ……"
Nữ tử thản nhiên cười, ngoắc tay nói: "Trác hộ pháp, không nên nổi nóng! Hắn đang là khách của chúng ta ……"
Nam tử thân hình cao lớn đành bước lui, cũng không dám phát tác.
Hoa Lân thì lại không có chút nào sợ hãi. Hắn ngay cả Trữ Tiêm Tuyết còn dám đùa giỡn, đương nhiên điện chủ này hắn không để vào mắt. Liền cười nói: "Tiên tử xin mời ngồi, Hoa mỗ đang thương tích nên không hành lễ được, mong thứ lỗi!"
Nữ tử liền nhíu mày nói: " Không sao! …… Thật ra chúng ta cũng thất lễ, vốn nên để công tử nghỉ ngơi dưỡng thương, Nhưng do trong lòng có nhiều thắc mắc nên mới đến. Mong công tử bao dung!"
Hoa Lân thấy nàng nói năng ôn nhu, lễ phép, toát ra được một mị lực khó tả. Nghĩ thầm rằng, khó trách mọi người đều chọn làm điện chủ, xem ra tu vi cũng không thua mình bao nhiêu, hắn lập tức hỏi: "Điện chủ danh tính là Hinh Đình phải không? Quả nhiên tên cũng như người, xinh đẹp, tĩnh lặng như ngọc, chỉ liếc mắc nhìn đã khắc cốt ghi tâm …… Khặc khặc, liền hướng chuyện khác nói:" Thật ra ta cũng muốn gặp điện chủ. Vì ta cũng có rất nhiều điều thắc mắc muốn hỏi”.
Nữ tử gương mặt ửng hồng, nhưng lập tức vẻ ôn nhu biến mất, chánh sắc nói: "Được rồi, Tạ trưởng lão của chúng ta muốn hỏi các hạ mấy vấn đề, mong thiếu hiệp chỉ điểm"
Hoa Lân thấy nàng xuống giọng hỏi như vậy, cảm thấy có chút có chút thất vọng, vì vậy nói: "Không quan trọng, muốn hỏi gì cứ hỏi!"
Một lão giả áo xám bước lên, nhìn Hoa Lân chào hỏi rồi nói: "Lão hủ tên là Nguyên Hà. Xin hỏi thiếu hiệp tiến vào trận này một mình, hay là còn nhiều người khác đang thất lạc?"
Hoa Lân nhìn lão đánh giá một phen, thấy trong tay lão cũng cầm bút chuẩn bị ghi chép bởi vậy nghiêm túc nói: "Ài …… , ta thật ra bị người ta truy sát, không may lại bị lạc vào đây. Thật là xấu hổ”.
Lão giả áo xám quay đầu nhìn điện chủ, chỉ thấy tiên tử khẽ gật đầu, vì vậy lại hỏi tiếp: "Nhìn thiếu hiệp bị thương đầy mình, chẳng biết thiếu hiệp đã tiến qua mấy đại trận này?"
Hoa Lân: "Bốn cái!"
"Hoa" một tiếng phát ra, xung quanh lập tức truyền đến một trận kinh hô. Hình như đối với bọn họ, việc xông qua được bốn đại trận cũng tựa nhưi việc thoát ra khỏi được nơi đây.
Hoa Lân thầm nghĩ sự việc có gì khuất tất đâu nên lập tức sửa lời nói: "Điều này, điều này, đích thực mà nói trong đó chỉ có hai trận pháp tương đối hung hiểm! Ha ha ……"
Hắn đang định giải thích tiếp để cho mọi người hiểu rõ thêm kẻo tưởng hắn dối trá, trận chiến vừa rồi vẫn còn đọng rõ ràng trong tâm trí hắn những sự kiện hãi hùng. Đột nhiên xung quanh như lặng đi. Mọi người đều nghĩ thầm rằng chỉ có hai Tiên trận, chính tự mình cũng có thể miễn cưỡng vượt qua được.
Lão giả áo xám do dự chốc lát rồi hỏi: "Thiếu hiệp có thể vui lòng miêu tả rõ ràng một chút không? Người đã xông qua được bốn Tiên trận đó thì thấy có gì đặc thù?"
Hoa Lân hiểu rằng bọn họ muốn dựa vào thông tin của mình để vẽ nên một bản đồ nên kể lại chi tiết: "Trận thứ nhất đi qua dãy tường thành, bên trong có rất nhiều quái thú, chỉ cố gắng liều mình chạy nhanh tới trước thì cũng có thể qua được. Trận thứ hai thì một mảnh mênh mông toàn là thảo nguyên và các gò núi di động, trận pháp này rất kinh khủng... Trận thứ ba là băng thiên tuyết địa, ở trên núi lại có một Cự long màu trắng, nhưng không biết vì sao mà nó không gây hại gì cho ta cả. Trận thứ tư là Thần Binh Trận, bên trong có thiên quân vạn mã, các binh lính đều đúc bằng sắt, trận pháp này lợi hại vô cũng, các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, ta cũng suýt chết mấy lần trong đó. Á …… các ngươi đi qua đó mà không thấy sao?"
Mọi người đều lắc đầu, hiển nhiên chưa bao giờ đi qua nơi đó...  Trước Sau