Ngọc Tiên Duyên

Chương 297: Nửa nạc nửa mỡ




Tên cầm đầu nghe thấy Hoa Lân cũng có một quyển Thiên Cơ Đồ, do dự một lát, đưa tay ra nói:

- Thật không? Đưa ta xem!

Hoa Lân thò tay vào trong ngực áo, lục lọi nửa ngày, cuối cùng cũng lấy Thiên Cơ Đồ ra, nói:

- Thật là không may, chỉ có một nửa. Đáng tiếc phần trước là phần quan trọng nhất đã bị người ta cướp mất rồi. a a…

Tên thủ lĩnh kia cầm lấy Thiên Cơ Đồ, lật xem vài tờ, quả nhiên thấy quyển Thiên Cơ Đồ này thiếu một nửa, nhíu mày một hồi, quăng trả cho Hoa Lân rồi nói:

- Nói như vậy, ngươi cũng là đến để tầm bảo?

Hoa Lân thu hồi Thiên Cơ Đồ, cười nói:

- Cũng có thể coi là như thế

Nho Tử Quân ở bên cạnh một mực quan sát Hoa Lân, lúc này đột nhiên đi đến trước mặt hỏi:

- Ta hình như đã gặp ngươi ở đâu đó rồi thì phải?

Hoa Lân biết không thể gạt được hắn, vì vậy cười khà khà nói:

- Ngươi đúng là xú tiểu tử, nhìn thấy ân nhân cứu mạng mà cũng không quỳ tạ ơn, coi như ta chưa bao giờ cứu ngươi cả!

- A? Ngươi…ngươi chính là Long Tiểu Hoa?

Nho Tử Quân giật mình hiểu ra. Nhưng lập tức nhớ tới chuyện mình lần trước bỏ chạy một mình, trong lòng cảm thấy bất an. Vì vậy quay đầu lại nói với hắc y thủ lĩnh:

- Kim đại ca, ta thấy để hắn đi cùng chúng ta được không? Dù sao…..dù sao ‘Thượng cổ di tích’ hung hiểm vạn phần, thêm một người là thêm một phần lực lượng.

Tên hắc y nhân cầm đầu sau nửa ngày lo lắng, nhíu mày nói:

- Cũng được, nhưng để an toàn, hắn phải nghe theo hiệu lệnh của ta mới được, ngươi thấy thế nào?

Hoa Lân cầm Nguyệt Quang Kiếm lùi lại cười nói:

- Được, nhất ngôn vi định, nếu chúng ta thành công tiến vào ‘Thượng cổ di chỉ’ kia, các người đi tìm Huyễn Quang kính, ta đi tìm Hàng Ma châu. Mọi người ngàn vạn lần không cần tranh nhau. Ai chả biết ở chỗ nhiều bảo vật đấy, bao nhiêu tiên khí chả có.

Bảy hắc y nhân nghe vậy, hai mắt sáng trưng, bởi vì Nho Tử Quân có nói qua với chúng, ở chỗ đấy, bảo vật nhiều không đếm xuể. Mà bây giờ Hoa Lân đã chứng nhận lời nói đấy là thật ”thử ngôn bất hư” (thằng đấy không nói láo)

Hoa Lân cười ha hả, ôm bả vai hắc y nhân hỏi:

- Không biết đại ca họ gì?

- Không giấu gì ngươi ta họ Kim, tự là Cửu Dương.

Nói xong dùng kiếm gạt tay Hoa Lân ra.

Hoa Lân vẻ mặt thành khẩn nói:

- Hạnh hội hạnh hội, từ nay về sau xin được đại chiếu cố nhiều hơn. Hắc hắc hắc…

Kim Cửu Dương lạnh lùng nói:

- Điểm ấy ngươi yên tâm, ta từ trước đến giờ luôn quan tâm đến người khác. Đặc biệt nếu tiểu tử ngươi không nghe lời, ta sẽ cho bọn chúng đặc biệt chiếu cố ngươi.

Nói xong kinh miệt nhìn Hoa Lân, bởi vì trong mắt hắn, Hoa Lân thật sự không giống cao thủ tí nào, làm gì có người tu chân nào có bộ dạng đê tiện như hắn?

Hoa Lân nhún vai, không nói gì cả. Kim Cửu Dương lập tức phất tay nói:

- Đi thôi….

Hoa Lân cũng nhẩy lên Nguyệt Quang kiếm đi theo bọn chúng. Trong lòng thầm nghĩ: Bọn chúng mặc dù đông người nhưng để che dấu thân phận thì rất tốt. So với đi một mình thì an toàn hơn rất nhiều.

Một hàng chín người ngự kiếm bay nhanh, mênh mông phiêu lãng trên con đường tầm bảo.

Mấy người đi liên tục không nghỉ, trải qua mười chín lần truyền tống, sáu trạm kiểm soát của Phần Âm Tông, trong lúc bất tri bất giác đã đi tới hạch tâm phạm vi địa bàn của Phần Âm Tông. Ở đây chỉ còn cách trung tâm “Phiêu Miểu Hà” ba trạm lộ trình nữa mà thôi.

Trên đường đi, Hoa Lân để ý, đã biết được một chút về bảy hắc y nhân. Tên cầm đầu Kim Cửu Dương chính là đệ tử Phần Âm Tông. Không chỉ có hắn, còn có tên Đỗ Thiên lãnh khốc, tên Mông Đô vạm vỡ, cả gã lùn còi Viên Linh Tinh, tất cả đều là đệ tử Phần Âm Tông. Ngoại trừ ba người đồng hành, mấy tên còn lại đều là người tu chân bổn địa ở “Phiêu Miểu Hà”. Cả đám này ít nhất đều đã luyện tới Nguyên Anh hậu kỳ, đều có thể gọi là cao thủ. Đương nhiên trong đó Kim Cửu Dương tu vi thâm hậu nhất, bởi vì Hoa Lân nhìn không thấu cảnh giới của hắn, cảm giác so với chính mình cao hơn một bậc.

Bạch quang chợt lóe, chín người đi vào một tinh vực tên là “Tĩnh Hà”

Nhìn ngó xung quanh, Hoa Lân phát hiện thấy mình đang đứng trên đầu một vách núi đen xì cao chót vót, phía dưới có một con sông lớn chậm rãi chảy qua. Dõi mắt nhìn ra, chỉ thấy mây mù mênh mông, bờ bên kia mơ hồ không rõ, cảnh tượng núi sông tráng lệ mang lại cảm giác yên tĩnh trong lòng. Hoa Lân chợt nghĩ, mình đi qua một quãng đường dài dằng dặc đến đây chỉ nghĩ đến giết chóc, ân oán, không thể tưởng tượng được Phần Âm Tông lại có một nơi yên bình như thế.

Bảy tên hắc y nhân cũng giống Hoa Lân, nhìn dòng sông ngơ ngẩn xuất thần.

Kim Cửu Dương thở dài cảm thán:

- Đến đây đã vào đến vòng trong của Thần Tông, chỉ cần qua ba lần truyền tống nữa là có thể đi ‘Binh Hồn Giải Thần Trận’. Mọi người phải chú ý, Phía trước nhất định kiểm tra nghiêm mật hơn, ngàn vạn lần không được để lộ ra dấu vết.

nói xong quay lại nhìn Hoa Lân:

- Còn ngươi Long Tiểu Hoa! ...Ta không biết ngươi từ đâu tới, cũng không biết ngươi định tới đây làm gì. Nhưng đã tới đây rồi, ngươi phải hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của ta. Nếu không, không chỉ có ngươi chết mà còn hại cả chúng ta nữa!

Hoa Lân ra vẻ vô tội nhún vai kháng nghị. Chẳng qua Hoa Lân cũng biết Kim Cửu Dương không giống Phần Âm Tông đệ tử, bởi vì bọn họ là một phần khác biệt, khác với những đa số những kẻ hung ác. Có lẽ những người này đúng là không quen nhìn tác phong hàng ngày của Phần Âm Tông nên chuẩn bị tạo phản chăng? Ngoại trừ cách giải thích này, Hoa Lân thật sự không nghĩ ra lý do nào khác.

Nhìn dòng sông rộng lớn, Đỗ Thiên kẻ luôn không thích nói chuyện đột nhiên cảm khái ngâm:

“Ai…Tây phong phúc tẫn sa tràng huyết.

Nhất mạt tiên hồng nhiễm tiền khâm.

Dã bất tri đạo thì tài năng.

Quá thượng an ổn đích nhật tử.”

Hoa Lân nghe được cảm giác tang thương của hắn, nghĩ thầm rằng người này chẳng lẽ là xuất thân là quân nhân? trong lòng đối với hắn không khỏi có cảm giác thân thiết.

Tên lùn còi Viên Linh tinh chợt hỏi:

- Kim đại ca, ngươi nói thất đại Thánh Môn khi nào thì đánh được đến đây? Chẳng biết chúng ta có kịp mở thần tích không?

Kim Cửu Dương lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, ta chỉ hy vọng còn sống trở về là đủ rồi!

xong rồi rút phi kiếm ra nói:

- Đi thôi, đứng ở đây than thở cũng vô dụng, không thể tiến vào Thần Tích cũng là một vấn đề lớn.

Chín người ngự kiếm thành một vệt dài bay nhanh dọc theo vách núi đen. Xa xa chỉ thấy một tòa kỳ phong chắn ở phía trước, ngăn trở đường đi, bất đắc dĩ mọi người đành phải bay lên cao, chuẩn bị vượt qua đỉnh núi.

Lúc này, Hoa Lân ánh mắt sắc bén, chỉ vào đỉnh núi nói:

- Phía trước có người

Mọi người ngưng thần nhìn lại, quả nhiên thấy có ba bóng người đứng trên đỉnh núi, trông xa như hai nữ một nam.

Hai bên ngày càng tiến lại gần nhau, chỉ thấy bên sườn núi có một cô gái áo trắng đứng thẳng người nhìn ngắm biển mây phương xa. Gió núi thổi tung bay tà áo trắng như tuyết, dáng ngọc thùy mị, nhìn xa tựa như phù dung xuất thủy mang theo tiên khí siêu phàm thoát tục. Bên cạnh là một cô gái yểu điệu mặc đồ màu xanh biếc, không cần nhìn kỹ cũng biết các nàng nhất định đẹp như thiên tiên giáng trần.

Phía sau các nàng là một gã mặc đồ tím, hai tay duỗi thẳng, thân như thiết thương, dáng trông thâm trầm, trên đầu đội kim quan, phảng phất như đang đứng giám thị hai tuyệt sắc thiếu nữ.  Hoa Lân nhất thời kích động, không kìm được hô to lên:

- Linh nhi!

Ngự kiếm dưới chân đột ngột gia tốc, nhắm hướng các nàng bay tới. Nhưng được nửa đường thì ngừng lại, bởi vì lý trí chính mình mách bảo, Thượng Quan Linh không có khả năng xuất hiện ở chỗ này. Mặc dù cô gái này trông rất giống Thượng Quan Linh nhưng khí chất có ẩn ước chút khác biệt. Mà bóng người áo xanh bên cạnh kia chính là người mình quen biết, chính là Yến Thu Thủy, đúng là âm hồn bất tán.

Hoa Lân hấp tấp làm Kim Cửu Dương mấy người chấn động. Định tránh né nhưng đã không kịp nữa rồi. Bất đắc dĩ Kim Cửu Dương chỉ có thể tiến lên bên cạnh Hoa Lân trừng mắt tức giận nhìn hắn.

Hoa Lân ra vẻ không biết gì, vội vàng quay lại kêu:

- Uy…Kim đại ca! Chúng ta tiếp tục đi thôi, ta nhận nhầm người!

Kim Cửu Dương thở dài, bay thẳng đến sườn núi, đến trước bạch y thiếu nữ cung kính cúi người nói:

- Đệ tử Kim Cửu Dương ra mắt thánh nữ!

ngay sau đó quay sang gã áo tím khom lưng nói:

- Ra…ra mắt thần binh vệ!

Hoa Lân thầm kêu không xong, Nho Tử Quân cũng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không thể tin được lại gặp phải đại ma đầu ở đây.

Chỉ thấy bạch y nữ tử xua tay nói:

- Không cần đa lễ, ta lúc này chỉ là hân thưởng phong cảnh. Ngươi có việc quan trọng thì cứ đi đi.

Kim Cửu Dương trong lòng vui vẻ đang muốn cáo lui, thế nào tên “Thần Binh Vệ” bên cạnh đột nhiên hỏi:

- Các ngươi thuộc phân điện nào? Vì sao đến đây?

Kim Cửu Dương nhất thời chấn động, cũng không còn đường lui, nói:

- Dạ….thuộc hạ là chấp sự đệ tử thuộc Vệ Tinh Điện, phụng mệnh thủ tọa áp giải phản đồ về tổng bộ, kinh động đến Thần Vệ, mong được thứ tội.

- Ah? ...Thế hả?

Tử y nam tử đảo ánh mắt nhìn khắp mọi người rồi cuối cùng dừng ở Hoa Lân, hỏi:

- Ngươi tên gì? Hiện nhậm chức ở đâu?

Hoa Lân cố gắng trấn tĩnh trả lời:

- Ta là Long Chấn Thiên, nhậm chức tại Sí Dương Điện. Đây là yêu bài!

nói xong đang muốn đưa yêu bài ra, đã thấy trong mắt gã áo tím hiện lên một tia hàn quang, tiếp theo là một trận sát khí khó có thể phát hiện tràn tới.

Hoa Lân chấn động, thực sự không rõ mình lộ liễu ở đâu, đang muốn rút kiếm chạy, bỗng nghe thấy Yến Thu Thủy cười duyên nói:

- Ta biết vị Long Chấn Thiên này, trước kia là mật thám tại Trấn Thiên Điện, sau lại bị Hiên Dĩ Thừa mượn dùng. Hi hi hi…có đúng vậy không? Công chúa?

Nàng quay đầu về phía bạch y nữ tử chờ đợi, muốn nàng chứng nhận giúp.

Bạch y nữ tử dường như giật mình, lúc này sửng sốt, vội vàng gật đầu nói:

- A? ……..đúng rồi hình như trước kia ta có gặp hắn môt lần rồi.

nàng ta nói những lần này vô cùng có lý, chỉ nói là hình như đã gặp rồi, nhưng không nói là gặp ở đâu, như vậy cũng không phải là dối trá.

Hoa Lân toàn thân xuất ra mồ hôi lạnh, tay sờ sờ trên bộ râu giả, nghĩ thầm chẳng lẽ Yến Thu Thủy lại biết rõ chuyện của mình? Ả đàn bà này quả thật lợi hại, nhưng ả vì cái gì mà phải giúp đỡ mình? Làm vậy có ích lợi gì với ả?  Trước Sau