Ngọc Tiên Duyên

Chương 294: Kì kế liên hoàn




Hoa Lân dỏng tai nghe hết những câu chuyện xung quanh. Quán càng ngày càng đông, mãi mà không thấy có ai dám lên ngồi cùng bàn với hắn. Thì ra chân trái Hoa Lân đặt lên chiếc ghế bên cạnh, trên bàn lại để thanh kiếm dài, điệu bộ ngỗ ngược đó khiến không ai dám ngồi ghé vào cùng ăn uống!

Tuy nhiên Dị Hương Tửu Lầu đã quá chật chội, Mãi rồi cũng có một nam nhân áo đen đến tửu lầu, phía sau còn hai thương gia. Nhìn thấy chỗ trống ở bàn Hoa Lân, ba người đến trước mặt hắn, cúi đầu thi lễ: “Vị huynh đệ này, không biết…”

Hoa Lân chậm rãi nâng tách trà khẽ thổi, hất hàm: “Muốn ngồi thì ngồi! Chớ có phí lời!”

Nói rồi hắn vờ thiếu cẩn thận, chân phải vấp vào người khách mới tới, loạng choạng chực ngã nhào. Khách rượu bên cạnh đều chửi thầm: gã này chỉ được cái mẽ ngoài, tư thế như là nuốt chửng cả núi sông mà vấp một cái cũng không trụ nổi!

Người khách áo đen cười ha hả, quay lại nói với hai thương gia phía sau: “Các huynh ngồi xuống cả đi, chúng ta bàn chính sự.”

Hoa Lân quay đầu đi hướng khác ra vẻ không thèm biết đến, nhưng tai tập trung nghe ngóng chuyện xung quanh. Nào ngờ, chuyện của ba người mới tới lại vô cùng quan trọng.

Thương gia phía trái nói: “Thù đại hiệp, may mà đại hiệp đã đến. Nếu chậm chút nữa, mẻ nguyên liệu thuốc này sẽ mốc hết. Lần trước vì khẩu lệnh không chuẩn khiến chút nữa bị Thần Ma Cảnh các vị giết sống, lần này không dám đem hàng tới nữa...”

Thương gia bên phải gật đầu: “Đúng đó, đổi khẩu lệnh mà chẳng thông báo gì cho chúng ta cả. Nếu lần này lại phát hiện một kẻ phản bội nữa thì khẩu lệnh… ài... lại không an toàn thì khốn.”

Thương nhân bên trái tiếp lời: “Nghĩ lại thì đệ tử Thần Tông có cả vạn, nếu không có khẩu lệnh ám hiệu thì nguy hiểm lắm. À mà sáng nay các huynh có bắt được kẻ phản bội không?”

Người mặc áo đen lúng túng lắc đầu, chuyển nội dung câu chuyện: “Nguyên liệu thuốc của các vị đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Hiện giờ để ở đâu?”

Vẫn là thương gia bên trái đáp: “Tất thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, đều để ở nhà kho Giáp Loại khu nam. Kho số tám mươi chín, số lượng tương đối lớn. Có lẽ các vị phải cho hai trăm người áp tải mới ổn.”

Người áo đen gật đầu: “Việc này cứ để ta lo. Các vị nhanh ăn cơm đi, không nên nhiều lời nữa!”

Hoa Lân giật mình, không rõ là Thần Ma Cảnh ở chỗ nào, nhưng có lẽ cách tổng đàn Phần Âm Tông không mấy xa. Mình sao lại không dựa gió bẻ măng đến đó nhỉ? Mấy người kia chẳng đã nói rồi ư, lượng nguyên liệu thuốc lần này là rất lớn, ắt phải chất vào nhiều xe. Nếu đúng như vậy, sao không thể nhét thêm một người vào trong đó chứ?

Đã có chủ ý, hắn vờ như đã cơm no rượu say, vuốt mép chầm chậm đứng lên, nói với tiểu nhị: “Này, thanh toán đi…”

Ra khỏi Dị Hương Tửu Lầu, trời đã tối, phố xá rực ánh đèn.

Hoa Lân hỏi người đi đường đến kho hàng khu nam. Loanh quanh một lúc hắn cũng đến được nơi. Trong đêm tối Hoa Lân nhìn thấy một con sông lớn, tại bến thuyền khá nhiều người đang vất vả bốc xếp hàng. Hoa Lân luồn vào dãy nhà kho bên phải, một đại hán to cao tiến đến, quát to: “Này tiểu tử, đến đây làm gì?”

Hoa Lân giơ ngay thẻ ngọc Phần Âm Tông lên trước mặt gã, quát to hơn: “Đệ tử Thần tông, đến điều tra hàng ở kho tám tám, mau dẫn đường”

Đại hán cao to sững sờ, đâu thể nhìn thẻ ngọc trong tay Hoa Lân là thế nào, chỉ hoảng hốt: “Tiểu… tiểu nhân đáng chết. Đại… đại nhân muốn điều tra kho hàng số tám tám? Nhưng thưa, kho hàng này là…”

Hoa Lân quát to hơn: “Không nói hai lần, mau dẫn đường!”

Đại hán cao to lúc này chẳng khác một cục vôi, cung cúc dẫn Hoa Lân đi vào trong.

Chỉ thấy khắp nơi một màu tối om, hai dãy kho dài dằng dặc. Nếu không có người dẫn lối thì quả thật không thể tìm được kho số tám chín! Không lâu sau đó, đại hán lực lưỡng đến trước một nhà kho, chỉ tay về khung cửa trống không: “Bẩm đại nhân, đây là kho số tám tám, nhưng…”

Hiển nhiên là bên trong không có hàng hóa gì. Hoa Lân thản nhiên chỉ sang nhà kho bên cạnh: “Kia có phải là kho số tám bảy không?”

Đại hán lực lưỡng lắp bắp: “Cũng… cũng không … là kho số tám chín! Ông... à... đại nhân cần tìm kho tám bảy? Là phía trái bên kia!”

Hoa Lân hầm hừ: “Được! Ngươi mở ngay kho tám bảy để ta vào kiểm tra!”

Đại hán nào dám chậm trễ, lập tức mở cửa nhà kho số tám bảy. Hắn đi một vòng, tất nhiên không phát hiện ra gì cả. Sau khi ra rồi, Hoa Lân nói với đại hán: “Ta đi trước, chuyện hôm nay cấm kể lại với ai! Nếu không... coi chừng cái đầu ngươi đấy!”

Nói rồi bay vọt lên, băng qua nóc nhà mất hút. Hán tử ngốc nghếch ngẩn người, lắc lắc đầu: “Làm ta khiếp hồn!” Đoạn bỏ đi thẳng.

Hoa Lân chỉ bay nửa vòng là quay lại, lẻn đến cửa kho số tám chín, cười khì: “Mẹ nó chứ, cẩn thận không thừa!” Nói rồi triển khai thần thuật luồn vào trong.

Đúng là trong kho toàn mùi dược liệu, từng thùng dược liệu chất ngay ngắn, mỗi hàng đều cao quá đầu người, chiếm tới nửa diện tích nhà kho. Hoa Lân tay cầm thanh kiếm cũ, cẩn thận đi khắp nơi, tìm một thùng lớn để giấu mình trong đó. Dần dần hắn cảm thấy mùi máu tanh, nhưng khi cố phân biệt kỹ thì lại bị mùi thuốc át đi. Hoa Lân thi triển cả Thần thuật tìm kiếm nhưng cũng không phát hiện ra tung tích một ai. Không hiểu vì sao hắn vẫn cảm thấy không ổn, bèn “soạt” một tiếng tuốt kiếm khỏi vỏ, hô lớn: “Xem kiếm đây!”

Quả nhiên, một bóng người vọt từ trong thùng hàng ra. “Choang choang choang” một loạt mười tám chiêu kiếm tung về phía Hoa Lân.

Hoa Lân chỉ thủ không công, đoạn lùi ra hô to: “Băng Phong trụy!”

Mấy chữ này là hắn cố ý thử thân phận đối phương. Băng Phong Trụy là Tiên thuật thủy hệ của Thánh Thanh Viện, trong Tu ghân giới ai cũng biết. Mà người ẩn náu tại đây đang bị trong thương, có lẽ là Mạc Thức Tùng tháo chạy buổi sáng. Bởi Hoa Lân nhặt được Ngọc Tiêm của gã nên phán đoán như thế.

Hoa Lân hy vọng gã nhìn thấy Băng Phong Trụy của mình, nhất định sẽ hô: “Là người nhà!” chưa chừng.

Mưu kế của Hoa Lân quả là cao tay, nhưng đối thủ lại không có ý định dừng lại, “Choang choang choang” liên tiếp chín chiêu nữa, lưỡi kiếm loang loáng không chỉ cắt đứt Băng Phong Trụy mà còn chút nữa đả thương Hoa Lân, tu vu thật không hề tầm thường.

Không hiểu vì sao gã không muốn dừng tay, đánh đến mức cả nhà kho cũng sắp sụp xuống.

Chính lúc này, gã mới nghĩ ra, bỗng lùi lại hai trượng, quát to: “Dừng lại! Ta là người nhà!”  Hoa Lân cũng lùi lại hai trượng, thanh kiếm cũ quay một vòng diệu nghệ rồi tra soạt vào vỏ, nhìn đối phương cười hì hì: “Này, ngươi là Mạc Thức Tùng?”

Gã kia gật đầu lia lịa: “Phải, thế còn ngươi?”

Hoa Lân hàm hồ: “Ta là đệ tử của Nhược Uyên, ngươi làm đến đâu rồi?”

Mạc Thức Tùng trầm ngâm hồi lâu, đoạn nhìn Hoa Lân: “Tốt rồi, ta bị thương nặng, tất cả phải nhờ huynh thôi. Đây là toàn bộ khẩu lệnh của Phần Tinh Tông, cả bản đồ bố trí của chúng. Ngươi hãy giao tận tay cho Nhược Uyên tiền bối, rõ chưa?”

Mí mắt Hoa Lân hấp háy vui sướng, lòng nghĩ đúng là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống. Vận may sao lại cứ trúng vào mình, thực khó mà tin cho được!

Lòng nghĩ như thế nhưng nét mặt thì để lộ chút nào, giọng hắn dõng dạc: “Người anh em yên tâm, ta nhất định tận tay trao lại cho Nhược Uyên sư tôn!’

Mạc Thức Tùng chần chừ giây lát rồi trao vào tay Hoa Lân mảnh Thủ sao bản. Hoa Lân đang chuẩn bị đón lấy, Mạc Thức Tùng bỗng rụt tay lại, hỏi nhanh: “Thánh Thanh Viện chúng ta vốn không có đệ tử để râu, hay huynh dán râu cải trang? Có thể gỡ ra được không?”

Hoa Lân sững người, thấy Mạc Thức Tùng cứ nhìn mình chăm chú. Nhưng hắn nhanh nhẹn nghĩ nhay ra một cách, bèn rứt bộ râu giả ra rồi dán ngay trở lại, đoạn hỏi: “Còn nghi ngờ gì nữa không?”

Mạc Thức Tùng thở mạnh một hơi, trao Thủ sao bản cho Hoa Lân: “Huynh cầm lấy đi!”

Hoa Lân đón lấy, lật bản đồ ra xem thì thấy trên đó vẽ đường đi đến Binh Hồn Giải Thần Trận, còn ghi lại khẩu lệnh và ám hiệu của Xí Dương Điện và Trấn Thiên Điện. Trời đất, toàn là bảo bối đối với hắn cả!

Hoa Lân giơ tấm bản đồ lên, đang định nói đôi câu với Mạc Thức Tùng thì gã đã nói trước: “Lô thuốc này đưa tới Thần Ma Cảnh của Phần Tinh Tông, cách Binh Hồn Giải Thần Trận không xa, huynh đi cùng ta đến đó không?”

Hoa Lân lập tức lắc đầu: “Ta phải về bẩm báo với sư tôn ngay, huynh hãy nấp lại đi. Ta giúp huynh chữa thương, còn mùi máu nữa…”

Mạc Thức Tùng cười, gật đầu: “Đa tạ huynh! Còn chưa biết tên huynh là gì?”

Hoa Lân lắc đầu: “Thật xấu hổ, vốn là thám tử của Tru Tiên Viện, không thể tiết lộ tên tuổi được, sư huynh thông cảm!’

Mạc Thức Tùng nhè nhẹ gật đầu: “Không sao, bởi ta đa nghi quá thôi!”

Hai bên khách sáo một lúc, Hoa Lân giúp Mạc Thức Tùng nấp lại vào thùng hàng, lại giúp tẩy mùi tanh của máu, rồi mới rời khỏi kho.

Đi trên phố, hắn nhìn bầu trời đêm tối đen, cười khoái trá: “Trời cao có mắt! Tuy không cưỡi xe thuận gió nhưng tình cờ lại được những tin tức quan trọng. Hà, hà, hà… Trước Sau