Ngọc Tiên Duyên

Chương 292: Thủy hẹ linh kiếm




Lần hôn mê này Hoa Lân thấy toàn mây trôi mù lượn, toàn thân chím trong cảm giác vật vờ bất tri giác.

Không biết đã qua bao lâu, một luồng sáng chiếu qua cửa sổ, đập vào mắt Hoa Lân. Hắn chớp chớp mắt, mơ hồ tỉnh dậy. Cảm giác đầu tiên là một mùi hương bay vào mũi, thoang thoảng, mùi hương ngây ngất như quen như lạ...

Hoa Lân giật mình ngồi bật dậy, sờ ngực thấy vết thương đã biến đâu mất. Ngoài cảm giác tê đau không rõ ràng, kỳ dư những dấu vết khác đều biến mát. Nhìn gối chăn trên giường, hắn làu bàu: “Thật đáng chết, hóa ra ta đã ngủ trọn một ngày trên giường Giáng Tuyết, may mà họ không ở nhà!”

Hắn sửa sang quần áo trên người, mở cửa bước phòng ra. Trữ Tiêm Tuyết đang đứng dựa lan can nhìn mặt hồ, vầng dương buổi sáng đỏ rực dưới đáy nước, cảnh trời đất lung linh huyền diệu.

Hoa Lân đến đứng bên cạnh, nhìn theo ánh mắt nàng về phía mặt trời đang lên, nhỏ giọng: “À... lần này thì không biết cám ơn tỉ thế nào đây!”

Trữ Tiêm Tuyết không ngoái đầu lại, hững hờ: “Ngày mới rồi, lưu luyến chuyện hôm qua làm gì! Ân oán gì cũng sẽ qua, người kính ta một, ta đáp người mười. Âu cũng là lẽ đời luân hồi mà thôi...”

Hoa Lân nhìn xéo sang nàng, một làn gió sớm thổi tới mái tóc dập dờn, sợi tơ xanh theo gió bay đến mang theo cả mùi hương ngất ngây. Trong lòng có nhiều tâm sự muốn tỏ bày nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Mãi rồi hắn cũng đánh liều: “Nhân lúc Giáng Tuyết không có ở đây, ta nên đi vậy. Ta có ý định đến Phiêu Diểu Hà, còn tỉ?”

Trữ Tiêm Tuyết gạt những sợi tóc trước trán, nheo mắt: “Vậy thì ngươi đi đi, có điều hãy cẩn thận một chút. Phiêu Diểu Hà bây giờ long xà hỗn tạp, còn ta sẽ đi một chuyến đến Tiên Diên Tinh Hệ, đã tới lúc phục thù...”

Ngữ khí Trữ Tiêm Tuyết chợt lạnh lùng, Hoa Lân thừa cơ từ biệt: “Tỉ cũng bảo trọng, ta đi trước đây…!”

Nói rồi phẩy tay áo lấy phi kiếm, tay ấn mạnh vào lan can vọt lên trời. Giữa không trung, Hoa Lân cúi đầu nhìn xuống, Trữ Tiêm Tuyết đang đưa mắt tiễn biệt. Bóng dáng mỹ nhân cứ nhỏ dần, đến khi không còn nhìn thấy được nữa.

Về đến Thiên Trì Thành, vừa thay đã là giờ thìn ba khắc, bắt đầu mở Truyền Tống Tế Đài khu Bắc. Hoa Lân trả lộ phí, nhập Truyền tống trận bay nhanh về phía Phiêu Diểu Hà.

.. .. ..

Trong sự tưởng tượng của Hoa Lân, địa bàn Phần Âm Tông nhất định là rất tối tăm, hơn nữa lúc nào cũng binh đao tuốt trần. Nào ngờ sự thực lại không hề như vậy, ra khỏi Truyền tống trận hắn chỉ thấy trời cao mây trắng, ánh sáng rực rỡ khắp nơi, không khí vô vàn trong lành.

Điều lạ thứ hai là Truyền tống trận này tuy là ở ngay trong thành nhưng lại không hề thấy sự tra xét gì của Phần Âm Tông cả. Đây quả là một chuyện hết sức lạ kỳ, nhưng càng như thế Hoa Lân càng cảnh giác và cảm thấy không yên tâm. Chính lúc này, có một thương gia đi đến khe khẽ bảo: “Tiểu huynh đệ, có phải lần đầu đến Phiêu Diểu Hà không?”

Hoa Lân giật mình, hỏi lại: “Sao ông biết?”

Nam nhân trung niên đó cười: “Đệ tử của Phần Tinh Tông đâu có ăn mặc thế này? Người anh em trông cứ như là tội phạm trốn tù vậy!

“À, thì ra là thế!” Hoa Nhân không khỏi giật mình.

Nam nhân đó nói tiếp: “Ở Phiêu Diểu Hà này hãy chú ý tới ba chuyện. Một là phải gọi Phần Tinh Tông là Thần Tông, bởi trăm họ nơi đây đều cho rằng có Phần Tinh Tông bảo hộ mới không bị Ma Giới quấy nhiễu. Tất thảy đều sùng bái Hỏa Diệm Thần, là tín đồ trung thành của Phần Tinh Giáo. Nếu ngươi mà nói sai đi thì sẽ gặp họa đấy…”

Mí mắt Hoa Lân hấp háy, lòng nghĩ Phần Tinh Tông quả là rất lợi hại ư? Đưa tất thảy trăm họ vào vòng luẩn quẩn quan niệm tà ác, chả trách Thánh môn lại căm ghét họ đến thế...

Lại nghe nam nhân trung niên nói tiếp: “Hai là ở nơi này, tiểu huynh đệ chớ có xưng mình là người trong Thánh Môn, kẻo lại đầu lìa khỏi cổ. Thứ ba là đệ tử của Thần Tông, trong con mắt của người nơi đây đều là thần minh không ai được xâm phạm. Tiểu huynh đệ không hiểu rõ Phần Tinh Tông, nếu cứ tiếp tục dùng những đồ này e sẽ lôi thôi to đấy!”

Hoa Lân gật đầu cảm kích: “Xin hỏi đại ca tên họ là gì? Tiểu đệ thật vô cùng biết ơn!”

Nam nhân trung niên cười nhẹ: “Nói làm gì chuyện ơn huệ! Ta họ Dư, tên chỉ một chữ Cù. Đường trường thiên lý ai chẳng gặp khó khăn, có thể giúp được gì thì giúp thôi. Phía nam thành có Dị Hương Tửu Lầu, tập trung nhiều thương tộc từ nơi khác đến. Nếu tiẻu huynh đệ muốn trọ lại mà chưa quen phong tục tập quán nơi đây thì đến đó mà học hỏi. Chu lễ tân ở đó vô cùng sốt sắng, chưa chừng còn tìm được cho huynh đệ bạn đồng hành đó.”

Hoa Lân vội vàng cám ơn lần nữa. Nhìn xung quanh, quả nhiên mọi con mắt đều ngó hắn vẻ kinh ngạc, bèn vội vàng thu kiếm lại: “Chắc tiểu đệ phải đi thay trang phục đã. Ăn mặc thế này quả không tiện.”

Dư Cù nhiệt tình thật sự, chỉ tay về phía phố đông nói: “Đúng, phải thay đồ đi. Tiẻu huynh đệ đi lên trước vài phố, phía trái có hiệu quần áo tốt đó!”

Hoa Lân tạm biệt hảo tâm nhân, theo sự chỉ dẫn của người đó quả nhiên tìm thấy một tiệm quần áo “Dị Dung Hành”. Lòng hắn vẫn không thôi băn khoăn, trung niên nhân kia rõ ràng rất thông thuộc nơi đây, vì lẽ gì mà lại nhiệt tình với mình đến thế?

Đang mải mê nghĩ ngợi, chân hắn đã bước tới cửa tiệm. Chủ hiệu vui vẻ ra đón, hỏi: “Quý khách muốn gì?”

Hoa Lân chưa bao giờ thử qua dị dung thuật, nghĩ một lát mới hỏi: “Ta muốn cải trang kiểu có râu, ông có thể làm được không?”

Chủ hiệu vội vàng gật đầu: “Chuyện này thì quá dễ, khách nhân đợi một chút…”

Không lâu sau, lão mang ra hai bộ râu đem, xun xoe: “Cái này do Thiên Ẩn Thuật Sĩ đích thân chế tác, vừa tự nhiên vừa thoáng khí, dán lên mặt bất cứ lúc nào cũng được. Giá hiện tại là năm vạn tinh tệ!”

Hoa Lân gật đầu, lấy ra một viên tinh thạch bích sắc đưa cho chủ hiệu, lại hỏi: “Không cần trả lại. Xin hỏi ở đây có chỗ thay quần áo không?”

Chủ hiệu đón viên tinh thạch, tươi cười: “Có, có... khách quan mời vào trong!”

Dứt lời thì kéo cánh cửa gỗ phía sau để Hoa Lân đi vào. Không lâu sau hắn đã thay xong trang phục, nhìn vào gương chỉ thấy một nam tử oai dũng rậm râu, đến bản thân cũng không nhận ra được nữa. Nghĩ một lát, Hoa Lân bèn gỡ tóc xoa cho rối lên, lập tức trở thành một lãng tử phong trần.

Khi Hoa Lân đi ra, chủ hiệu cứ không ngớt lời trầm trồ: “Chà… trông quý khách quả là lợi hại. Nếu đeo thêm một thanh trường kiếm thì nhất định sẽ chẳng khác nào Thần nhân, tặng cho quý khách thanh kiếm cũ này vậy!”

Nói rồi lấy từ dưới quầy một thanh kiếm gỉ khá dài đưa cho hắn. Hoa Lân ngắm nghía, thanh kiếm cũ đến vỏ cũng đã sắp nát, bèn cười cười: “Khỏi cần đi, ta cũng có kiếm rồi!”

Nhưng nghĩ lại thấy chiếc vỏ kiếm này có thể vừa với thanh Hà Chiếu, hắn lại gật đầu: “Thế cũng được, cám ơn ông chủ. Ta thích cái vỏ kiếm này, còn thanh kiếm thì để lại bán sắt vụn. Hà hà…”

Chủ hiệu có chút tiếc rẻ, cũng đành “soạt” một tiếng, tuốt lưỡi kiếm ra, đưa vỏ kiếm cho Hoa Lân: “Quý khác cầm đi!”

Nhưng Hoa Lân lại có chút giật mình, mắt đăm đăm nhìn vào thanh kiếm cũ. Hắn là người luyện kiếm, nhanh chóng nhìn ra thanh kiếm rỉ sét này cứ rung lên chừng như không thể rời được vỏ kiếm của mình. Lòng Hoa Lân cũng chấn động không kém, nghĩ thầm thanh kiếm có cũ chút ít nhưng lại có linh tính, hay là mình lấy luôn thể?

Thế rồi nói lại với chủ quán: “Được rồi, cả thanh kiếm ta cũng lấy vậy!”

Không ngờ chủ hiệu cũng là người hiểu vật, vừa nhìn biểu hiện của thanh kiếm liền lắc đầu: “Không được! Ta cũng có mắt nhìn, thanh kiếm này hẳn là có linh tính, biết là quý khách sắp đem vỏ kiếm đi, như thế thì ta quả là tàn bạo với của Trời à! Có tội, có tội!”

Hoa Lân lặng người, chần chứ giây lát đành nói: “Thôi được, ông hãy giữ lấy thanh kiếm. Nhớ đối xứ tốt với nó vậy!”

Nói xong quay người đi luôn, không ngờ được vài bước chủ hiệu lại gọi giật giọng: “Đại hiệp đợi chút. Hay là đại hiệp cầm cả đi lại hơn!”

Vốn khi Hoa Lân cầm vỏ kiếm bước đi, thanh kiếm trong tay lão cứ rung lên bần bật khó lòng khống chế. Rốt cuộc chủ hiệu khiếp sợ đến phải rối rít gọi Hoa Lân lại.

Hoa Lân ngoái đầu nhìn, không hiểu: “Làm sao thế?”

Hai tay chủ quán lỏng ra, đột nhiên hào quang tỏa sáng, thanh kiếm cùn “soạt” một tiếng bay đến chui tọt vào vỏ kiếm. Chủ hiệu toát mồ hôi, lắc đầu: “Không cách nào khác được! Linh kiếm chọn chủ, muốn ép cũng không thể!”

“A, linh kiếm chọn chủ?”

Hoa Lân sững sờ, nghĩ đến Thiên cơ đồ ở Tiêu gia, trên đó có nói đến tình huống đặc biệt như thế này, bèn giơ cao thanh trường kiếm trên tay, đắn đo giây lát: “Ta đã có một thanh linh kiếm rồi, thế này là thế nào?”

Chủ hiệu rụt rè: “Thế thì, có phải đại hiệp là người tinh thông kiếm pháp không?”

Hoa Lân gật đầu, chủ hiệu dõng dạc: “Thế thì đúng rồi! Thanh kiếm này là bảo vật thất lạc đã mấy ngàn năm, nó mong đại hiệp sẽ lấy lại hào quang một thời cho nó!”

Hoa Lân nhún vai, chau mày: “Thật thế sao? Muốn ta làm cho nó rạng rỡ như khi xưa?”

Trong lòng Hoa Lân lại nghĩ một cách khác: hay là thanh Hà Chiếu Kiếm của mình có sức hiệu triệu mạnh mẽ nên thanh kiếm này mới bị gọi ra? Cho dù thế nào thì cũng cần nghiên cứu một chút vậy!  Trước Sau