Ngọc Tiên Duyên

Chương 289: Thất túc thiếu niên




Từ trước đến giờ Hoa Lân vốn không chút hiểu biết về ‘cơ quan học’, vậy mà cái hành lang nhẵn thín đáng ghét này lại không có lấy một chỗ nào gờ lên cả. Những viên thuỷ tinh trên tường cũng bị hắn cạy mất ba, nhưng vẫn không thể tìm được đường ra. Trong cơn giận dữ, Hoa Lân bất chấp việc bại lộ hành tung, vận công ngưng tụ hoả diệm trong Phần Tinh luân, Hà Chiếu kiếm trong tay lập tức bốc cháy ngùn ngụt, tạo thành một thanh kiếm rực cháy khổng lồ. Hoa Lân hai tay cầm kiếm giơ lên, tập trung sức lực, hét lớn một tiếng: “.....Mở!”

Một luồng kiếm quang khổng lồ bổ thẳng vào bức tường trước mặt, chỉ nghe ‘keng’ một tiếng, tia lửa bắn ra tứ phía, lửa bùng cháy, một luồng phản lực cực mạnh bật ngược trở lại khiến Hoa Lân phải lùi liền mấy bước. Bức tường trước mặt cuối cùng đã bị nhát kiếm của hắn tạo ra một rãnh sâu, tuy nhiên cũng chỉ là một vết kiếm mà thôi, bức tường đá vẫn không mảy may xê dịch.

Qua sức mạnh vừa rồi của nhát kiếm, Hoa Lân rồi cũng hiểu ra độ dày của bức tường tuyệt đối phải trên tầm năm trượng, bằng không với sức mạnh của Phần Tinh luân, dù có là vách thép dày hai trượng cũng bị xé toang nữa là. Cuối cùng Hoa Lân đưa ra một kết luận, quả thực độ dày của thành cửa đá này là vô cùng đáng sợ!

Hoa Lân ủ dột cúi đầu, tay sách Hà Chiếu kiếm lẳng lặng quay trở lại. Trong đầu nghĩ, chi bằng quay về ‘ngọt nhạt dỗ dành’ GIáng Tuyết, mất thêm chút thời gian nữa có lẽ còn có hy vọng.

Nhưng Hoa Lân tuyệt nhiên không biết rằng, một kiếm vừa rồi của mình đã kinh động đến đám thủ vệ phía trên, toàn bộ phân điện của Tiên Lăng cung đã rối loạn, ngay tức thì các cửa ra vào đều bị đóng chặt. Chỉ bởi Giáng Tuyết vẫn còn ở trong, nên họ đều không dám tự ý xông vào, sợ mang đến nguy hiểm cho nàng ta. Hơn nữa, cách đó không lâu, họ cũng đã nhận được mệnh lệnh của tổng bộ ‘Tiên Lăng cung’, nói đã phái người đến hiệp sức đề phòng, vì thế họ chỉ còn cách chờ đợi chỉ thị của thượng cấp mà thôi.

Hoa Lân trở về đến phòng giam, chỉ thấy Giáng Tuyết vẫn nằm nghiêng trên sàn, nhìn có vẻ như đang ngủ thiếp đi vậy.

Hoa Lân đi đến bên cạnh nàng, khẽ gọi: “Này!.....Cô đã ngủ rồi sao?”

Hoa Lân thò tay định lật người nàng ta lại, đột nhiên cảm thấy không ổn, nhanh như cắt nhảy tụt về sau.

Quả nhiên, trong tay Giáng Tuyết bất ngờ có thêm một thanh trường kiếm, ‘keng.....’ một tiếng đâm thẳng vào bụng Hoa Lân, may mà Hoa Lân phản xạ nhanh, song vẫn bị nàng ta đâm sượt qua, mũi kiếm rớm máu.

Giáng Tuyết cắn chặt môi, hai mắt rực lên vẻ căm hận, người kiếm hợp nhất tiếp tục lao lên, ‘Chát. chát ....chát..........’ Lại ba kiếm nữa. Không để chiêu thức lặp lại, Giáng Tuyết bất thình lình xoay tít người, vặn tay đánh ngược một kiếm về sau, một luồng kiếm quang văng xẹt về phía đầu gối Hoa Lân, chiêu kiếm vừa nhanh vừa chuẩn xác.

Hoa Lân lập tức đằng không vút lên, sát sạt tránh qua bốn kiếm liên tiếp của đối phương, trường kiếm trong tay phang ngang một cái, tấn công trực diện vào cổ tay Giáng Tuyết.

Tốc độ hai bên đều nhanh như chớp giật, chỉ trong nháy mắt đã tung ra hơn chục kiếm về phía nhau. Nửa thân trái Hoa Lân vốn vẫn bị tê dại, vì thế buộc phải thi triển tiếp hai thanh ‘Phân Quang kiếm’, từ dưới nhìn lên, Hoa Lân tam kiếm kì phát, kiếm pháp phiêu diêu, quả thực khiến người ta nhìn mà hoa mắt.

Nếu luận về công lực, Giáng Tuyết không hề thua kém Hoa Lân, chỉ cần Hoa Lân không thi triển hoả diệm của Phần Tinh luân, nàng ta cũng có thể gắng gượng duy trì thế cân bằng với đối thủ. Thế là hai người liên tục nhào lộn phi thân quanh thạch thất, kiếm khí rộ lên khắp nơi, bất phân thắng bại.......

Cả hai đang giằng co giao đấu, chợt cửa thạch thất xuất hiện mấy bóng người, một tiếng cười giòn vang như chuông bạc vang lên: “Này........Hai người đang làm gì vậy?...........” Và rồi tiếng cười ấy lại bất chợt lịm hẳn.

“Nguy rồi......” Hoa Lân mặt thất sắc, hốt hoảng lùi về sau năm bước, hoành kiếm phòng bị.

Giáng Tuyết cũng lùi sau hai bước, ngoảnh đầu nhìn về phía cửa.

Cả hai đều không khỏi ngây người.

Người vừa rồi lên tiếng lại chính là Trữ Tiêm Tuyết, Hoa Lân và trông thấy bóng dáng của nàng ta, trong lòng mừng rỡ khôn xiết, thốt lên: “Hảo tỉ tỉ! Cuối cùng thì tỉ cũng đã đến........”

Nhưng Trữ Tiêm Tuyết lại không hề đáp lại Hoa Lân, mà chỉ thần người ra nhìn dưới chân Giáng Tuyết, hai lông mày khẽ chau lại, có vẻ như đã nhìn thấy cái gì đó khiến nàng ta không vui thì phải.

Mọi người hướng theo ánh mắt nàng ta nhìn đi, chỉ thấy trên mặt đất lả tả mấy mảnh váy áo, trên chiếc áo lót vẫn còn dính mấy vết máu.

Giáng Tuyết loạng choạng, thiếu chút đứng không nổi, sắc mặt thì đỏ bừng lên. Vốn dĩ nàng ta định sau khi khống chế được Hoa Lân rồi sẽ thu dọn tàn cục trên đất, nào ngờ không những chưa khống chế được Hoa Lân, mà còn bị người khác xông vào trông thấy. Xấu hổ hết mức, chẳng còn cách nào khác, nàng ta ôm mặt oà lên khóc chạy ra ngoài.

Trữ Tiêm Tuyết sửng sốt nhìn về phía Hoa Lân, thất vọng nói: “Ngươi.....Ngươi đã làm gì với cô ấy?”

Đối mặt với chất vấn của Trữ Tiêm Tuyết, Hoa Lân ngây người ra, luống cuống cắn đầu ngón tay, mắt mở tròn xoe nhìn Trữ Tiêm Tuyết ấp úng: “Không.....Không có gì! Vừa....vừa rồi giao đấu, cô ấy đã bị thương, tôi muốn cô ấy băng bó rồi hãy đánh tiếp.” Nói đoạn, Hoa Lân lập tức lảng qua chuyện khác: “Sao tỉ lại đến vậy?.......Sao lại đến nhanh như vậy?”

Trữ Tiêm Tuyết tức giận thở dồn dập, quay lại nói với ba tiểu cô nương bên cạnh: “Chuyện hôm nay, các người không được nói với bất kì ai, biết không? Nếu không ta sẽ biến các người thành vật bồi táng đó. .......Mau ra ngoài cả đi! Ta còn có lời muốn nói với tên khốn kiếp này.”

Ba tiểu cô nương nghe vậy hốt hoảng lui ra ngoài.   Trữ Tiêm Tuyết lạng người một cái, ‘bốp’ một tiếng, cho Hoa Lân một cái tát khiến Hoa Lân choáng váng mặt mũi, ôm mặt tức giận: “Sao tỉ đánh ta?”

Ngẩng đầu lên chỉ thấy Trữ Tiêm Tuyết đang chằm chằm nhìn mình đầy vẻ khinh bỉ.....

Trữ Tiêm Tuyết giọng run rẩy: “Ngươi....Ngươi luôn miệng nói nào là đạo đức nhân nghĩa, muốn ta không lạm sát vô cớ. Vậy còn bản thân ngươi? Ngươi xem ngươi đã làm gì nào?” Rồi chỉ tay về hướng Giáng Tuyết bỏ chạy, lớn tiếng chỉ trích: “Ngươi biết không? Cô ấy là cháu gái của cung chủ Tiên Lăng cung, có phải ngươi muốn khai chiến với Tiên Lăng cung không?.......Ngươi.....ngươi có phải muốn đối địch với ta?” Trữ Tiêm Tuyết càng nói càng tức giận: “Ta thật hối hận, hối hạn từ ‘Tiên Lăng tinh vực’ xa xôi vội đến cứu ngươi.........Hưm!” Nói đoạn quay người bỏ đi, không thèm để ý đến Hoa Lân nữa.

Trong thạch thất chỉ còn lại một mình Hoa Lân ngây ra đứng im tại trận, nghĩ bụng giờ mình phải làm sao đây? Lần đầu tiên phạm vào dâm giới đã gây ra một trận đại thịnh nộ rồi, có phải trò đùa này đã quá đáng quá! Cái cô Giáng Tuyết này cũng thật là, sao lại là cháu gái của cung chủ Tiên Lăng cung chứ? Hây.....

Thực ra, có rất nhiều dấu hiệu đều nói rõ thân phận của Giáng Tuyết có chút đặc biệt, nhưng Hoa Lân không hề chú ý tới mà thôi.

Thứ nhất: Lần đầu tiên Hoa Lân gặp nàng ta, nàng ta đứng ngay bên cạnh Cầm Quán Vận quan chiến chứ không hề tham gia.

Thứ hai, màu sắc váy áo của nàng ta khác biệt so với các đệ tử khác. Cần biết rằng, nếu một môn phái nào đó đã thống nhất sắc phục, thì nếu không phải thân phận đặc biệt, nàng ta hoàn toàn không thể nào cố tình để tạo cho mình một vẻ đặc biệt riêng được.

Thứ ba, lần trước Hoa Lân giao đấu một chưởng với nàng ta, Giáng Tuyết đã lập tức hỏi: “Ngươi đã dùng pháp thuật gì?” Rõ ràng, nàng ta có sự am hiểu nhất định đối với ‘Thiên cực cửu chuyển thần công’. Chiêu tuyệt học này là độc môn tâm pháp của Trữ Tiêm Tuyết, người bình thường sao có thể biết được?

Nhưng, nhưng chi tiết nhỏ nhặt ấy không thể xem là quá rõ ràng, cộng thêm nàng ta cố tình che giấu thân phận của mình, nên người bình thường hoàn toàn không thể nào ngờ được. Tuy Hoa Lân thông minh tuyệt đỉnh, nhưng hắn ta cũng chỉ gặp Giáng Tuyết có mấy lần, lại chỉ là nhận ra nhờ vào vẻ bề ngoài, làm sao có thể hiểu hết được những điểm này?

Điều khiến hắn khó chịu nhất là hôm nay lại bị chính Trữ Tiêm Tuyết bắt gặp tại trận, nghĩ bụng lần này thế là xong, hình ảnh của mình e là đã trở thành không đáng một xu giá trị trong mắt nàng ấy rồi. Đó mới là điều quan trọng nhất

Còn về phần liệu có phải đối đầu với Tiên Lăng cung hay không, rồi vấn đề mình là ‘chính hay tà’ cũng đều không quan trọng nữa rồi.

Hoa Lân thần người ra một hồi, cuối cùng lại nhớ tới mấy câu cuối cùng trong ‘bất dâm kinh’: “........Nếu không giữ trong sạch, tất sẽ sa vào địa ngục!” Xem ra mình đã hết cách thành tiên được rồi, sau khi chết chắc chắn sẽ rơi xuống địa ngục. Nghĩ một hồi, Hoa Lân bất chợt phá lên cười: “Mặc kệ!....Mình vốn dĩ đã không có hy vọng thành tiên rồi. Chẳng phải Trữ Tiêm Tuyết đã nói mình thủy hoả đồng luyện, căn bản không thể nào vượt qua được Niết Bàn kì. Xem ra sau này có thể chuyên tâm yêu thương Thanh Thanh và Linh Nhi của mình rồi.....Hì hì!”  Trước Sau