Hoa Lân bay xẹt qua nóc nhà bên đường, rốt cuộc cũng trở lại Tiên Duyên khách điếm. Vừa mới hạ xuống tam cấp thì nghe một tiếng cười trong trẻo cất lên:
- Công chúa, nhanh lên đi mà, sắp bắt đầu rồi….
Một bóng người xinh đẹp màu xanh nhạt lướt đến, Hoa Lân vội vàng né tránh, thiếu chút nữa là bị cô gái kia lao vào lòng rồi.
Yến Thu Thủy phản ứng cũng rất nhanh, lập tức dừng lại. Lúc này giữa hai người chỉ còn không đầy nửa thước khoảng cách. Nàng đứng chống nạnh cả giận nói:
- Uy! Ngươi làm cái gì mà lao từ trên nóc nhà xuống? Chẳng lẽ ngoài đường không đi được hay sao?
- Ách… đi được! Nhưng trên kia mát hơn. (nguyên văn: rộng rãi hơn)
Hoa Lân trả lời ngay tức khắc.
Yến Thu Thủy giơ ngón tay chỉ vào mũi hắn, dứ dứ vài cái nói:
- Nhìn ngươi này, lượn lờ ngoài đường cả ngày, bây giờ bộ dạng lại lấm lét như vậy, có phải lại vừa đi ăn trộm gì về phải không?......nói mau.
nói đến đây lại phát hiện ra quần của Hoa Lân bị rách một miếng to đùng, nàng lại cười lạc lạc vài tiếng:
- …..Sao thế này? Chẳng lẽ bị người tóm được?
Hoa Lân chỉ cảm thấy vô số ánh mắt đang nhìn mình, trong lòng thấy xấu hổ, nghĩ thầm không biết ta đã đắc tội gì với ngươi? .....suy nghĩ một lát, rốt cục cũng minh bạch, nhất định là lần trước làm lơ nàng, cho nên hôm nay mới trả thù mình. Nghĩ vậy hắn liền nói:
- Không tính toán với ngươi…Giai ngon không đấu với gái, ta không đôi co với ngươi nữa!
nói xong đi thẳng đến cầu thang của khách điếm.
Bỗng thấy một vị tiên tử đi từ hướng đối diện tới, hai người đi sát vai, tịnh không liếc mắt nhìn nhau, nhưng đều cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ.
Hoa Lân đi được vài bước lại quay đầu lại nhìn, đã thấy Yến Thu Thủy kéo cô gái kia đi ra khỏi khách điếm. Hắn lẩm bẩm:
- Sao lại thấy nàng có điểm giống Linh nhi được nhỉ? Ai….
Trở lại phòng trọ của mình, thấy phòng Nho Tử Quân đóng cửa im ỉm, hắn đi đến nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, lúc đấy mới phát hiện cửa đã bị khoá trong. Chẳng lẽ hắn tự trị thương?
Trở lại phòng mình, Hoa Lân nằm trên giường, gối đầu lên hai tay nghĩ: hôm nay mấy hắc y nhân đánh lén mình hình như tất cả đều là nữ tử. Nếu các nàng đều là người của “Phần Âm Tông”, thì “Phần Âm Tông” đã nắm được hành tung của mình, nếu đúng là như thế thì nguy to, không chỉ khó mà cứu được Thượng Quan Linh mà chính mình cũng lâm vào hiểm cảnh.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Lân thực sự vô kế khả thi. Cuối cùng đành liều một phen, gặp phải nguy hiểm thì dùng Phần Tinh Luân bỏ trốn, sau đó âm thầm quay lại, chỉ phiền toái hơn một chút thôi.
Nghĩ một lát, Hoa Lân đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ, mơ màng thấy hình ảnh Thượng Quan Linh trước mắt phiêu hốt bất định, còn đọng lại trong đầu hình ảnh một nụ cười mãi không tan biến. Đang mơ mơ màng màng, dường như nghe thấy tiếng đập cửa, Hoa Lân mở mắt ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ thấy ánh đèn đã lên rực rỡ. Hắn đứng dậy mở cửa phòng, lúc này mới biết tiếng đập cửa là từ hành lang bên ngoài truyền đến, có một thanh âm trầm thấp hỏi:
- …..Tiểu nhân là điếm tiểu nhị, khách quan có muốn đổi ga trải giường không?
Hoa Lân lấy ngón tay đẩy lỗ cửa nhòm ra, đang muốn nói chờ, thấy Nho Tử Quân từ phòng bên đi ra lớn tiếng nói:
- …không cần thay đổi
Hoa Lân quay đầu nhìn lại thấy Nho Tử Quân tinh thần hơn rất nhiều liền hỏi:
- Thương thế của ngươi thế nào rồi?
- Không đáng ngại, chỉ là bị thương ngoài da thôi…không lo, Long đại ca trở về khi nào thế ?
Hoa Lân trả lời:
- Khoảng hai canh giờ
Nho Tử Quân gật đầu, đang định hỏi điều gì đó lại nghe điếm tiểu nhị lại nói:
- Khách quan, hàng đêm ta phải đến mỗi phòng thay ga trải giường, bằng không sẽ bị chưởng quầy trách phạt, mong khách quan mở cửa.
Nho Tử Quân chậm rãi rút kiếm ra, nhìn qua lỗ nhòm ra ngoài, thấy bên ngoài quả thật là điếm tiểu nhị, trong tay cầm ga trải giường, trông như không có gì bất ổn cả.
Hoa Lân âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm Nho Tử Quân có phải là quá cẩn thận không? Hắn hạ giọng nói:
- Hay là để ta mở cửa, ngươi ở bên cạnh đề phòng.
Nho Tử Quân gật đầu đồng ý.
Hoa Lân mở cửa, gỡ bỏ đặc thù cấm chế, nhìn điếm tiểu nhị ngoài cửa nói:
- Khuya như vậy còn….
Chưa nói hết, hắn lập tức có cảm giác không ổn, tên điếm tiểu nhị này thế nào mà tu vi đạt đến Nguyên Anh trung kỳ? Thân thủ đến cỡ này làm sao lại khuất thân ở đây? ...... Từ bóng tối bên ngoài bỗng nhiên tiến đến hai tên hắc ám tế ti tay cầm chiêu hồn phiên hướng về phía Hoa Lân lầm rầm tụng:
- Ô y tảng….!
Một cơn gió đen thổi qua, hai bóng đen hung mãnh giương nanh múa vuốt tiến đến, há mồm xông thẳng vào mặt Hoa Lân, chúng chính là ác linh bị người điều khiển.
Cùng lúc đó, điếm tiểu nhị hai tay đẩy ra, cầm vải trải giường quét tới, không chỉ che tầm mắt Hoa Lân mà còn che hết hành động của bọn chúng.
Nhưng bọn chúng không nghĩ đến Nho Tử Quân lại nấp cạnh cửa. “Tranh” một tiếng hắn cầm kiếm chém thẳng vào đầu một tên thầy cúng. Tên kia hoảng sợ, đưa chiêu hồn phiên lên ngăn cản, chỉ nghe một tiếng ”Tranh” trong trẻo vang lên. Cây chiêu hồn phiên bị gẫy làm hai. Một đoạn khói đen nhẹ nhàng bay ra khỏi lá cờ. “Hô hô hô…” vô số bóng đen bay loạn thoát ra, tất cả đều là ác linh oán khí ngập trời.
Tên điếm tiểu nhị giả mạo phản ứng rất nhanh, hắn cầm một cây hàn thiết xử (cái chầy sắt) vung lên ngăn kiếm chiêu của Nho Tử Quân. Đồng thời một tên thầy cúng khác nhanh chóng đóng cửa đề phòng người khác nghe thấy
Hai bên động tác đều nhanh như chớp. Hoa Lân lần đầu tiên thấy người có thể điều khiển ác linh, trong lòng biết bọn kia chắc chắn không phải là người hiền lành. Đang muốn đại khai sát giới bỗng phát hiện tất cả phi kiếm của mình đều để trong phòng chứ không mang theo người. Lúc này hai con ác linh đã bổ nhào vào người, bất đắc dĩ chỉ có thể âm thầm khởi động Phần Tinh Luân trong cơ thể, lòng bàn tay đỏ rực lăng không phách tới ác linh.
Hai con ác linh dường như biết lợi hại, nhanh chóng hóa thành hai luồng khói đen, dạt ra xa hai thước. Hoa Lân nhân cơ hội này, hai ngón tay chỉ thẳng hô:
- …Xuất kiếm!
- Tranh tranh tranh….
Ba cây phi kiếm đồng thời từ trong phòng bay đến, bắn thẳng đến trước mặt ác linh. Hoa Lân tay phải giơ ra cầm lấy Hà Chiếu kiếm vào tay.
Cũng lúc đó, trong nháy mắt, Nho Tử Quân chém gẫy chiêu hồn phiên, từ đó phóng ra vô số bóng đen, đảo mắt nhìn khắp phòng đều là ác linh đang gào thét, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Nho Tử Quân cảm giác không khí xung quanh dường như ngưng kết, khí âm hàn rót vào trong cơ thể, cảm thấy thân thể lạnh ngắt, tay chân nhất thời chậm đi vài phần.
Tên điếm tiểu nhị giả mạo chớp lấy cơ hội, “Đương” một tiếng đánh tung trường kiếm của Nho Tử Quân ra, dí một đầu sắc nhọn trên cây hàn thiết xử vào cổ họng hắn quát:
- Mau đưa Thiên Cơ Đồ ra đây, nếu không…
Đúng lúc đó thì một thanh Phân Quang Kiếm đột nhiên bắn tới, “Đương” một tiếng, đẩy tung hàn thiết xử của điếm tiểu nhị., Hoa Lân thân ảnh nhoáng lên xuyên qua tầng tầng bóng đen đi đến trước Nho Tử Quân cầm ngang Hà Chiếu kiếm trong tay nói:
- Các ngươi là người phương nào?
Trả lời Hoa Lân là một đạo phù chú nhẹ nhàng phóng tới, “Phanh” một tiếng, một luồng sương độc lan ra. Tên thầy cúng hắc ám nhân cơ hội này, lầm rầm niệm chú, cây chiêu hồn phiên trong tay xuất hiện một vòng sóng gợn màu đen, vô số bóng đen bị hắn gọi về đứng im giữa không trung. Chỉ thấy tên thầy cúng vung chiêu hồn phiên chỉ vào Hoa Lân, vô số bóng đen từ bốn phương tám hướng bổ nhào đến, cảnh tượng đúng là dọa khiếp người
Nhưng bọn chúng đã chọn nhầm người gây sự, Hoa Lân vốn không ngán ác linh, hắn cười lạnh nói
- Phượng hoàng hỏa…
cây trường kiếm trong tay quét ngang, một mảng kiếm khí đỏ rực phóng ra, hắc ảnh tránh không kịp, bị thiêu cháy mất một mảng lớn. Đúng là khắc tinh của ác linh
Thực ra Phượng hoàng hỏa là bí mật không truyền ra ngoài của Yến nam thế gia, Hoa Lân làm sao mà biết được? Hắn chẳng qua mượn tên chiêu thức người khác che giấu Phần Tinh Luân của mình mà thôi.
Hai tên thầy cúng hắc ám thấy vậy sắc mặt đại biến, thấy chiêu thức như vậy vội vàng rụt về. Lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Lân, chúng đã hoài nghi Hoa Lân là “Phần Âm Tông” đệ tử, lúc này lại thấy hắn dùng hỏa hệ chân nguyên, đương nhiên lại càng bán tín bán nghi.
“Thần kham môn” mặc dù độc bộ Tu chân giới nhưng tuyệt đối không dám đối đầu cùng “Phần Âm Tông”, nếu không, có mười “Thần kham môn” cũng bị tiêu diệt. Tên thầy cúng vội vàng vung tay lên ngăn cản những người khác tấn công, hắn nói:
- Nguyên lai thượng tôn là đệ tử thần tông, chúng ta đã đắc tội, mong ngài tha lỗi!
hắn quay đầu ra phía sau nói với hai tên đi cùng:
- …Chúng ta đi
Tên điếm tiểu nhị giả mạo tuy không cam lòng nhưng thủ lĩnh đã nói bọn chúng chỉ có thể lui ra. Ra đến ngoài thấy bên ngoài vẫn yên tĩnh, hiển nhiên là đánh nhau ở đây không làm ai chú ý cả. Chắc là phòng ngự trận trên tường đã phát huy tác dụng.
Hoa Lân thực sự rất muốn đuổi theo, nhưng phía sau Nho Tử Quân vẫn bị ảnh hưởng âm hàn của ác linh, toàn thân phát run, nếu tiếp tục chắc không chịu nổi. Vì vậy đành phải ở lại.
Hoa Lân quay đầu nhìn Nho Tử Quân hỏi:
- Bọn chúng vì cái gì? Chẳng lẽ là vì thiên cơ đồ?
Nho Tử Quân ngực như bị tắc lại, nói không ra hơi:
- Quyển…quyển sách kia không ở trên người ta. Nếu….nếu Long đại ca muốn, ta có thể đưa ngươi đi lấy!
Hoa Lân phiền muộn nghĩ thầm, té ra ngươi là đi cướp đồ bị người ta đuổi giết. Mà ngươi lại nói cho ta biết để bổn thiếu gia phải bảo vệ ngươi. Ai… định sáng mai rời đi, cuối cùng lại có lợi cho ngươi!…Hoa Lân lại nghĩ, Thiên Cơ Đồ này mình cũng có một quyển. Chẳng lẽ trên đời này còn có quyển thứ hai? Hắn nghi hoặc hỏi:
- Này… ta muốn hỏi một chút, Thiên Cơ Đồ này có phải là Thiên Cơ Đồ của Tiêu gia không?
Nho Tử Quân mặt xám như tro, nghĩ rằng Hoa Lân cũng có lòng đoạt bảo, hắn cứng lưỡi đáp:
- Quyển…quyển sách này, hình như…hình như đúng là của Tiêu gia. Long…Long đại ca có muốn đi cùng ta tầm bảo không?
Ha ha ha ha… đúng không? Đúng là kỳ diệu. Hoa Lân không nghĩ Tu Chân Giới lại nhỏ thế, tại đây không ngờ lại gặp dấu vết tìm bảo vật của Tiêu gia.
Hoa Lân cười to như vậy, dọa cho Nho Tử Quân chết khiếp.  Trước Sau