Ngọc Tiên Duyên

Chương 265: Ngư ông chi lợi




Hoa Lân, Trác Vô Ảnh lặng lẽ quay về phục bên bờ Phong Thần Bảng, cách một bãi cỏ dại nhìn lại; chỉ thấy Ám Ảnh chi môn và Thánh Thanh viện vẫn như cũ, đánh nhau bất phân thắng bại, mà bộ hạ của Trác Vô Ảnh đang lui về phía bãi cỏ.

Trong cuộc chiến này thực lực của Ám Ảnh chi môn hơn hẳn đối phương một bậc, đối với cấm cố của Phong Thần Bảng nhờ vào bất tử chi thân mà miệng vết thương lập tức liền da, thực lực thật không thể xem thường.

Nhưng Thánh Thanh viện lại chiếm thượng phong về nhân số, cứ mười hai tên đệ tử kết thành một phòng ngự trận, bên ngoài lại do Nhược Phong, Nhược Uyên, Nhược Minh, Nhược Hạo – bốn gã cao thủ tiền bối hang chữ “Nhược” bố trí chỉ đạo ứng phó, song phương lần này có thể nói là tung hết khả năng, thế cùng lực tận.

Còn Cận Vân ma tôn trong tay cầm một thanh huyết sắc cự kiếm, toàn thân phát tán khí tức màu đỏ sậm một mình nghênh chiến cả Nhược Phong và Nhược Uyên hai người, mười hai tên hắc y nhân thủ vệ dưới tay hắn lao vào hàng ngũ của Thánh Thanh viện đệ tử điên cuồng chém giết, tà khí bức nhân tỏa ra trong từng chiêu thức.

Hoa Lân trong lòng cảm thấy buồn cười, trông thấy tất cả các cao thủ tai Phệ Hồn Cốc này đều biến thành phàm nhân, chiêu thức xuất ra phần nhiều thuần túy chỉ là kiếm pháp mà thôi, chỉ có Cận Vân ma tôn đại chiến với Nhược Phong và Nhược Uyên là còn có đôi chút đặc sắc.

Chỉ thấy Nhược Uyên tay trái xuất ra một chuỗi Hàn Băng châu, mỗi viên lam châu tỏa ra quang mang chí hàn chí cực, mỗi lần bay ra không khí xung quanh tựa như bị đóng băng lại hết, giở tay nhấc chân đều kéo theo từng đạo khí vụ màu trắng. Có thể tưởng tượng nếu không có cấm chế của Phong Thần Bảng thì Hàn Băng Châu của hắn nhất định có thể gọi ra băng chùy cực kì cường đại, nếu cùng hắn so chiêu chỉ trong chốc lát là bị đóng thành khối băng.

Còn Nhược Phong ngoại trừ trong tay cầm một thanh Băng Kiếm trong suốt ra thì không có thêm bất kì một bảo vật gì. Có điều Băng kiếm trong tay hắn cũng thập phần lợi hại, kiếm này giống như không có hình dáng cố định, tựa như làn nước mềm mại lưu chuyển, khi thì hóa thành một thanh trường kiếm, khi thì hình thành một băng chùy. Chỉ cần Nhược Phong chém ra Băng kiếm trong tay lập tức hóa thành một mảnh băng nhận vô cùng sắc bén chém thẳng vào chính diện Cận Vân ma tôn, lực công kích có thể nói là vượt hơn Nhược Uyên một bậc.

Nhưng Hoa Lân cũng phát hiện công lực của Cận Vân ma tôn tuyệt không dưới Hiên Dĩ Thừa, trong tay cầm một thanh huyết sắc trọng kiếm có thể ngăn cản được sự liên thủ tiến công của Nhược Phong và Nhược Uyên. Kiếm xuất kì chiêu đại khai đại hợp, nhuệ khí không ngừng tăng lên, đáng ngạc nhiên là trong chiêu kiếm không có một chút tà khí. Cảnh tượng kì quái này cùng với bọn hắc y nhân hình thành một tràng đối chiến bất khả tư nghị.

Thấy hắn càng đánh càng dũng mãnh, Hoa Lân cũng phải kinh hãi, nghĩ thầm rằng mình còn may mắn chưa cùng hắn chính diện giao phong, nếu không cho dù mình có sở hữu Phần Tinh Luân và được Phệ Hồn Cốc phụ trợ chỉ sợ cũng khó có thể thắng được hắn.

Hoa Lân đang tìm kiếm sơ hở của Cận Vân ma tôn thì Trác Vô Ảnh ở bên cạnh không nhịn được nói:

- Bọn này không biết định đánh nhau đến bao giờ nhỉ? Ta xem chừng có đánh đến hừng đông thì cũng khó phân thắng bại lắm…

Hoa Lân cũng sững sờ, lúc này mới phát hiện Thánh Thanh viện đệ tử chỉ chăm chú phòng thủ, cho dù có cơ hội giết địch bọn họ cũng không mạo hiểm tiến lên xuất chiêu. Quan sát nửa ngày cũng không giải thích được, khó hiểu nói:

- Thật kì quái, rốt cuộc họ muốn làm gì? Chẳng lẽ bọn họ còn có hậu viện?... ân? Còn Nhâm Vi đâu? Trong số họ dường như còn thiếu một người… Tiểu Trác! Ngươi có thấy cái tên vừa bị ta đuổi đánh không?

Trác Vô Ảnh mờ mịt lắc đầu nói:

- Ta nãy giờ vẫn ở bên cạnh ngươi mà, làm sao biết được hành tung của hắn?... Chờ chút, để ta gọi người đến hỏi xem.

Nói xong Trác Vô Ảnh liền triệu một tên ác linh tới, phân phó với nó vài câu, quả nhiên ác linh kia lập tức quay người đi. Trong chốc lát ác linh kia phản hồi, Trác Vô Ảnh nhìn Hoa Lân giải thích:

- Tên kia là Nhâm Vi, từng có xung đột với thủ hạ của ta ở phía bắc, trước mắt hắn chỉ có một mình, tịnh không có mang theo hậu viện như ngươi nói!

Hoa Lân kì quái nói:

- Tại sao hắn lại hành động một mình? Chuyện này thật kì lạ, Thánh Thanh viện rốt cục đang muốn làm cái quỷ gì vậy?

Người ta thường nói: thông minh qua nên bị thông minh hại, Hoa lân thật có điểm quá tự tin! Kì thật kế hoạch của Thánh Thanh viện là chỉ cố thủ hòa đến khi trời sáng, khi đó đệ tử bên ngoài cốc có thể đồng loạt tiến vào, sau đó khống chế Phệ Hồn Cốc, thậm chí có thể tháo gỡ Phong Thần Bảng đem về Tiên Diên tinh hệ. Mặc dù hai phương pháp này đều có thể làm lộ bí mật của Trữ Tiêm Tuyết nhưng bọn họ đã không còn sự lựa chọn nào khác!

Sau một lúc nghĩ ngợi Hoa Lân cũng thông suốt được đạo lí này, ở trong vạt cỏ đã gần hai canh giờ, thấy lúc này đã gần canh bốn, trời sắp sáng đến nơi, không nhịn được quay sang Trác Vô Ảnh lo lắng hỏi:

- Ngươi nghĩ có nên mạo hiểm một phen không….

Không ngờ Trác Vô Ảnh còn nóng vội hơn cả hắn, lập tức tiếp lời:

- Được, ta đồng ý!

Hoa Lân lấy làm kinh ngạc, gật đầu nói:

- Tốt lắm! Xem ra chúng ta chỉ còn cách bất chấp tất cả để tiến vào mà thôi!... Ngươi đi bảo bọn môn hạ phối hợp cho tốt, nói bọn chúng tấn công vào mặt sau của Thánh Thanh viện, sau đó phát động chiến thuật biển người (giống chiến thuật ruồi bu quá ) ngăn trở tầm mắt bọn chúng, ta và ngươi thừa cơ tiến vào Phong Thần Bảng!

Trác Vô Ảnh căn bản là không muốn thủ hạ thương vong quá nhiều, hỏi:

- Vừa rồi ta thấy ngươi hình như ngộ ra phương pháp mở Phong Thần Bi, có muốn thử không…?

Hoa Lân cười nói:

- Ngươi cũng xem thường ta quá rồi?... hắc hắc!

nói xong thương lượng với Trác Vô Ảnh một lát, rồi tập trung tất cả các ác linh của hắn lại. An bài ổn thỏa mọi chuyện thì cũng đã đến canh năm. Chỉ thấy các đệ tử của Ám Ảnh chi môn và Thánh Thanh viện đánh nhau cũng đã đến lúc mệt mỏi, Hoa Lân thấy thời cơ đến, dứt khoát đi ra khỏi bụi cỏ quát lớn:

- Cận đại ca… Ta đến giúp huynh! Các huynh đệ, sát…

Hoa Lân tay phải vung lên, mặt sau vô số ác linh điên cuồng lao ra. Nhưng bọn chúng lại không phân biệt được đều coi cả hai phe là địch nhân, thấy người là đánh, căn bản là không để Cận Vân ma tôn vào trong mắt. Hoa Lân cùng Trác Vô Ảnh đi thẳng tới chỗ dặt cấm chế Phong Thần Bảng. Dưới áp lực mạnh mẽ của lũ ác linh, Thánh Thanh viện đệ tử bị công kích cả hai mặt, nhất thời trận cước đại loạn.

Đệ tử Ám Ảnh chi môn cùng Cận Vân ma tôn trong lòng vui mừng, nghĩ rằng đã có thể công phá phòng ngự của Thánh Thanh viện, không ngờ vô số ác linh đột nhiên bỏ Thánh Thanh viện quay lại động thủ. Ba phương đánh nhau loạn xạ, khắp nơi đều là đao quang kiếm ảnh, lúc này Hoa Lân đã thuận lợi tiến sát vào trong cấm chế.

Thánh Thanh viện thấy không ổn lập tức tập hợp một nửa nhân thủ đuổi giết Hoa Lân, lúc này mới phát hiện bên cạnh Hoa Lân còn có một bóng người màu trắng, chính là Trác Vô Ảnh dẫn theo hơn hai mươi tên ác linh theo sát Hoa Lân.

Ba Phương đánh nhau thành một trường hỗn loạn, Hoa Lân cũng biết Hắc Linh môn không thể kéo dài thời gian, liền lập tức niệm lớn:

- “giới động thiên địa kinh, phong thần mạc bất xuất……”

Trong thời khắc mấu chốt đột nhiên nghe thấy “Tranh…” một tiếng kiếm ngân vang, một đạo hồng quang phá tan tầng tầng ngăn trở chém thẳng vào bên phải Hoa Lân. Nhưng hắn giống như không thấy không động, ngón tay nhanh chóng xẹt qua tấm bia đá trấn giữ Ngũ Hành trận. Đột nhiên cả tấm bia đá phát ra ánh sáng màu trắng chói mắt, thời gian giống như dừng lại, Hoa Lân cảm thấy hai má đau nhức giống như chính mình vừa trúng phải một kiếm trong nháy mắt vậy, Phong Thần Bảng cuối cùng cũng bị khải động Bị một luồng ánh sáng trắng chói lóa đập thẳng vào mặt khiến Hoa Lân tối tăm mặt mũi, chỉ cảm thấy một trận trời xoay đất chuyển, thời gian và không gian giống như bị đảo lộn hết cả. Trong đầu trống rỗng, vạn vật giống như ngừng lại…

Sau một lúc thất thần hắn đã tiến vào Phong Thần Bi, nhưng vẫn bảo trì tư thế đó, cảm giác giống như vừa trải qua cả một thế kỉ vậy. Chỉ nghe một giọng nói thanh tao ngân vang giống như từ trên trời truyền xuống:  - Các ngươi cuối cùng cũng đã đến?

Các ngươi? Hoa Lân lập tức cảm thấy ngoài mình còn có mấy người nữa, trong lòng chấn động vội quay lại nhìn, chỉ thấy Trác Vô Ảnh đang đứng ở bên phải mình, bộ dáng cực kì cung kính, cả người hơi khom, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Ngoài ra còn có một tên ác linh cũng đang tiến đến. Lá gan của nó cũng không nhỏ, chính là vì không hiểu sự kì diệu của không gian cấm chế này, giống như là tiến vào một thế giới khác.

Hoa Lân hiểu được cảm thấy buồn cười, mới phát hiện hai má nổi lên một cơn đau nhức, cảm giác có một dòng chất lỏng đang chảy xuống, vội đưa tay phải ra lau thì thấy một tay đầy là máu, khiến hắn sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán.

Chẳng biết là vì cái gì, lần đầu tiên Hoa Lân đột nhiên lo lắng dung mạo của hắn bị người ta hủy hoại, lo lắng hình tượng của mình đối với Trữ Tiêm Tuyết bị phá vỡ, cho nên trong lòng nổi lên một cảm giác tự ti mãnh liệt. Vì vậy kinh hoảng đưa tay chà vết máu tươi trên mặt, ai ngờ càng lau càng ra nhiều, khiến cả mặt đầy những máu.

Ngoài xa chợt có một âm thanh u oán vọng đến hỏi:

- Ngươi làm sao vậy? Tại sao lại chảy nhiều máu thế kia?

Hoa Lân nghe thế liền tỉnh táo lại, thở dài một hơi nói:

- Ai… còn không phải là vì ngươi! Vừa rồi ta mới liều mạng với người ta ở bên ngoài!

Hoa Lân khẽ nâng vạt áo lau qua một chút vết thương trên mặt, lộ ra ánh mắt sáng ngời nhìn lại phia Trữ Tiêm Tuyết ở ngoài xa.

Ai ngờ Trữ Tiêm Tuyết không trả lời. Nàng ta bị giam giữ mấy ngàn năm đột nhiên nghe Hoa Lân thổ lộ tâm tình, không khỏi sinh ra một loại cảm giác kì dị không nói thành lời, không biết làm sao cho phải đành trầm mặc nhìn hắn.

Hoa Lân nổi lên một trận thất vọng, hiểu ra nàng đối với mình tịnh không có tình cảm đặc biệt, liền thu liễm tinh thần, nhanh chóng tiến đến “Phạm chung” (chuông nhốt tù phạm) ở ngoài xa.

Trác Vô Ảnh vẫn cúi đầu, cước bộ chậm rãi đi theo Hoa Lân tiến lên. Chỉ thấy “Phạm chung” xa xa ngày càng gần, Hoa Lân đột nhiên tăng cước bộ, không nói gì, tay phải đột nhiên bắt ấn quyết, lập tức từ Phần Tinh Luân lấy ra Luyện Hồn Đỉnh. Chỉ thấy Thực Cốt Huyết đã bị đóng băng thành một khối, hắn đi đến trước mặt Trữ Tiêm Tuyết , ngẩng đầu hỏi:

- Hảo tỷ tỷ, ta phải bôi Thực Cốt Huyết lên chỗ nào của “Phạm chung”?

Nở một nụ cười duyên, Trữ Tiêm Tuyết sẵng giọng hỏi:

- Ngươi gọi ta là gì?

Hoa Lân nhìn vào ánh mắt trong suốt như nước ấy, cười nói:

- Đương nhiên là gọi tỷ tỷ rồi, không lẽ gọi khác?... chẳng lẽ gọi ngươi là tiền bối? hay là cô nương?

Loạn… Trữ Tiêm Tuyết cũng bị hắn làm cho hồ đồ, thân thể mềm mại không ngừng rung lên, trong con ngươi lóe lên một loại ánh mắt thật động lòng người.

Hoa Lân âm thầm cố gắng trấn định tinh thần đang nổi loạn, khắc sâu hình ảnh đẹp đẽ của nàng vào trong trí óc. Nhưng khi hắn nhìn lại thì thấy thân thể hoàn mĩ của Trữ Tiêm Tuyết khẽ động, da thịt sáng ngời ẩn hiện. Tâm tư vốn bình thản như mặt nước nhất thời nổi sóng. Chỉ thấy trong con ngươi Trữ Tiêm Tuyết hàm chứa một loại nghiêm trang không chút ý cười, điều này làm cho Hoa Lân nổi lên một trận đầu choáng mắt mờ, không khỏi thắc mắc trong tim nàng có mình hay không ?  Trước Sau