Ngọc Tiên Duyên

Chương 256: Phi kiếm hàn mang




Vốn Hoa Lân cho rằng phải hơn trăm chiêu nữa mới có thể phân thắng bại, ai ngờ thực lực của gã đầu lĩnh Ám huyết hùng hậu khác thường, đột nhiên xuất liền bốn chiêu đẩy Yến Thu Thủy và Ấn Tâm tách khỏi nhau, tình hình đột nhiên trở thành bất diệu...

Gã đầu lĩnh chợt hét lớn: “Thiên Ảnh Tung Hoành!”

Người gã quay về bên trái, tức khắc xuất hiện hàng chục hư ảnh cùng vung kiếm, dũng mãnh lao về phía Yến Thu Thủy và Ấn Tâm. Thiên Ảnh Tung Hoành, ánh kiếm như cầu vồng bao phủ cả một vùng rộng hàng chục trượng, uy lực dù ở bất cứ hướng nào cũng không thể tránh khỏi.

Thấy cảnh đó, hai tay Hoa Lân vung khẽ như toan xuất chiêu ngăn lại, nhưng hắn không ra tay ngay mà nheo mắt nhìn một lượt, cố phát hiện ra thực ảnh của thủ lĩnh Ám huyết, bởi hắn biết chỉ thực ảnh mới thật sự có khả năng giết người, nếu ra tay bừa bãi chỉ khiến cho hai người Yến Thu Thủy hỗn loạn mà thôi.

Đúng lúc đó, Hoa Lân chợt phát hiện Yến Thu Thủy vẫn giấu diếm thực lực. Trong lúc khẩn cấp nàng cuối cùng cũng không giữ nổi, đành vung tay cắm ngập đoản kiếm xuống đất, giận giữ hét lên: “Thiên Cực Xung Quang trận!”

Chỉ nghe một tiếng “ầm” lớn, thân hình mềm mại của Yến Thu Thủy lóe lên một quầng hồng sắc quang mang, một vòng tròn rộng sáu trượng trên mặt đất bỗng bốc lửa phần phật, ngọn Phụng Hoàng chi hỏa mà các ma đầu đều sợ hãi...

Nhưng những bóng đen của thủ lĩnh Ám huyết vẫn lao tới, xen vào giữa những ánh kiếm hỗn loạn, điên cuồng công đến Yến Thu Thủy.

Ấn Tâm tức khắc bước lên đứng chắn trước mặt nàng, “đinh đinh tang tang” đỡ liên tiếp mười ba nhát kiếm. Đó là vì Thiên Cực Xung Quang trận đã đốt cháy hầu hết các hư ảnh, làm cho thực ảnh của thủ lĩnh Ám Huyết phải hiện ra, nếu không thì dựa vào thực lực của Ấn Tâm, e rằng một kiếm cũng không đỡ nổi.

Mắt Hoa Lân nhìn khắp nơi, Phần Tinh Luân trong người hừng hực chỉ chực trào ra. Khi Yến Thu Thủy phát Phụng Hoàng chi hỏa, Phần Tinh Luân cảm ứng trỗi dậy suýt nữa khiến hắn không khống chế nổi. Cố gắng lắm Hoa Lân cũng nén được kích động trong lòng, quan sát tiếp diễn biến. Vốn cho rằng thủ lĩnh Ám Huyết nhất định đã thọ thương phải chạy trốn, không ngờ lại thấy Yến Thu Thủy thở gấp, thân hình loạng choạng nghiêng ngả, còn thủ lĩnh Ám Huyết dường như đã đoán trước một chiêu Thiên Cực Xung Quang của nàng, sớm đã lùi ra ngoài mười trượng.

Từ xa gã cười phá lên điên cuồng: “Nha đầu kia, ngươi mắc bẫy rồi. Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy lợi hại của ta, cho ngươi thấy Ám Ảnh Môn chúng ta đã sớm có cách đối phó với tuyệt chiêu của các ngươi!”

Nói xong, gã rút song kiếm bên mình, nói dằn từng tiếng một:

“Ám… Ảnh… Nhiếp… Tâm… Kiếm!”

Chỉ thấy hai thanh đoản kiếm bỗng rung lên, phát xạ những luồng sáng đen xa cả ngàn trượng, trong cơn mưa lớn trông lại càng dị thường.

Bỗng nhiên khí đen vần vũ đầy trời, biến thành vô số những thanh kiếm màu đen, khí thế khủng bố khiếp người.

Đầu lĩnh Ám huyết thấy thời cơ đã đến, vung mạnh hữu thủ, hàng ngàn thanh kiếm phủ kín trời đất liền ồ ạt xông tới, trùm lên Hoa Lân, Yến Thu Thủy và Ấn Tâm, uy lực khiến người ta phải nghẹn thở.

Yến Thu Thủy ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một trời mưa kiếm lẫn mưa nước dày đặc phủ kín cả không gian. Trong vùng đen khủng bố đó không thể phân biệt được đâu là mưa đâu là kiếm, đừng nói những nguy hiểm chết người tiềm ẩn trong đó.

Đầu lĩnh Ám Huyết đắc ý cười, mắt lóe lên tia lãnh khốc, dường như đã nhìn thấy máu tươi kẻ thù bắn ra tứ phía...

Đúng lúc đó... “keng keng” hai tiếng kim loại vang lên như từ ngoài trời vọng đến, ngay cả tiếng gió rít ù ù cũng không át được vẻ dũng mãnh của âm thanh. Mười mấy thị vệ Ám Huyết đều giật mình nhìn vào, chỉ thấy hai thanh kiếm loé sáng vạch một đường giữa trời, xé tan không trung khiến cho màn mưa dày đặc chợt phân thành hai nửa, kỳ dị đến lạnh người...

Tiếng Hoa Lân hét lớn: “Trúng!”

Quả nhiên “keng” một tiếng chấn động, hai thanh hắc sắc đoản kiếm của đầu lĩnh Ám huyết bị Hoa Lân bắn trúng, nổ tan ngay trên đỉnh đầu Yến Thu Thủy và Ấn Tâm. Hai lần va chạm mà chỉ phát ra một âm thanh, có thể thấy Hoa Lân ra tay chuẩn xác đến mức nào.

Tất cả chúng nhân đều biến sắc, nhìn theo hữu thủ của Hoa Lân phất ra. Ánh hào quang từ tay hắn nhanh chóng vạch ra một áp lực kinh người, khiến nước mưa trong không trung tức khắc ngưng tụ thành một lưỡi đao lớn bằng nước, lao nhanh về phía tên đầu lĩnh Ám huyết. Không chỉ có thế, hai thanh trường kiếm trên không cũng chuyển động, vạch ra hai luồng sáng cũng phi thẳng đến gã ta.

Chiêu tam kiếm hợp nhất này, chiêu thức xem ra có vẻ đơn giản nhưng sự tinh tế trong đó lại khiến tất cả những ai có mặt đương trường đều biến sắc. Bởi vì họ đã nhận ra phi kiếm trong không trung có thể điều chỉnh riêng rẽ, tự động chỉnh hướng bắn về phía địch thủ như hai người cùng ra tay, nhưng tất cả chỉ là do một người điều khiển, không làm người kinh hãi sao?

Tuy nhiên phải biết rằng, hai thanh kiếm này của Hoa Lân chính là Hà Chiếu Kiếm, nguyên thủy chúng là Phi Quỷ Kích đầy linh tính được Hoa Lân chế luyện nên có cảm ứng với nhau. Chỉ cần Hà Chiếu định ra mục tiêu thì chúng sẽ tự động điều chỉnh lao tới không thương tiếc, bí quyết đó người ngoài đương nhiên không thể biết, do đó mà không khỏi kinh hãi.

Đầu lĩnh Ám huyết sợ hãi lắc mình tránh được hai thanh phi kiếm, không ngờ Hà Chiếu trong tay Hoa Lân lại chiếu thẳng vào đầu hắn. Hai thanh phi kiếm công trượt đột nhiên quay mũi lại, một lần nữa xông đến. Biến hóa như thần không những làm cho tên đầu lĩnh sợ đến sắc mặt trắng bệch, còn khiến cho Yến Thu Thủy và Ấn Tâm cũng há miệng kinh ngạc.

Hoa Lân hứng khởi quên bẵng xung quanh, ngự kiếm bay vút lên, từ trong không trung hét lớn: “Ảo Ảnh Song Long kiếm… giết!”

Hai thanh phi kiếm quả nhiên vạch ra hai đường thẳng tắp, lao vào giữa ngực tên đầu lĩnh, chiêu thức lợi hại, tốc độ kinh người làm cho cả kẻ bị tấn công lẫn người quan chiến đều tê liệt.

Phi kiếm của Hoa Lân đâm xuyên qua ngực đối phương, một tiếng “phập” vang lên, Ấn Tâm đứng bên cạnh bất giác hét lớn: “Hay!”

Nhưng chữ “hay” của hắn đã phát ra quá sớm. Đầu lĩnh Ám Huyết bỗng dừng lại, máu đen từ trong ngực túa ra, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, mắt lóe một tia hàn quang, trầm giọng: “Đừng quên ta là người không thể chết!”

Hoa Lân chuyển mình thu kiếm, mở to mắt nhìn, quả nhiên thấy vết đâm trước ngực gã nhanh chóng liền lại, đúng là một người bất tử!

Ấn Tâm sợ hãi: “Tại... tại sao lại thế được?”

Yến Thu Thủy dường như đã sớm biết chuyện này, thở dài: “Đáng tiếc, nếu nhát kiếm đó do tiểu thư ta chính tay đâm ra thì hắn nhất định phải chết!” Ý trong lời nói là kiếm pháp của Hoa Lân không có hiệu quả diệt ma.

Đầu lĩnh Ám huyết trừng mắt nhìn Hoa Lân, gằn giọng: “Xú tiểu tử, xem ngươi còn có bản lĩnh gì khác không, nộp mạng đi!” Nói chưa xong bóng người đã vút lên, một bàn tay đen khổng lồ chợt xuất hiện giữa trời, chụp thẳng xuống đỉnh đầu Hoa Lân.

Thật không ngờ, Hoa Lân trước tình cảnh đó lại không có ý tránh né. Yến Thu Thủy và Ấn Tâm kinh hãi kêu lớn, khôgn hẹn mà cùng xông ra, xuất chiêu chặn lại.

Hoa Lân lúc đó mới chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên một luồng sáng kỳ lạ, thậm chí khóe miệng còn nở một nụ cười...

Đầu lĩnh Ám huyết liền cảm thấy bất thường, nhưng đã không kịp thu tay về nữa, chỉ còn cách gia tăng tốc độ. Bàn tay đen đột nhiên nhanh hơn, móng tay sắc nhọn dài thêm hai thốn, móc thẳng vào mắt Hoa Lân.

Đúng vào lúc đó, gã mới sợ hãi phát hiện ra nước mưa phía trước Hoa Lân đã ngưng tụ lại biến thành một bức tường nước, chính là Khống Thủy Đại pháp của Tu Chân Giới, mật tịch bí truyền của Thánh Thanh viện.

Đầu lĩnh Ám huyết thấy bất lợi toan thu chiêu, nhưng nước mưa phía trước Hoa Lân đã đông kết thành băng, bàn tay màu đen của gã nháy mắt bị giam cứng trong đó. Chỉ nghe Hoa Lân cười lạnh lùng: “Ai nói ta không giết được ngươi? Chết đi!”

Lời vừa dứt, hào quang trong tay đã bùng ra xuyên thẳng vào người địch thủ.

Hoa Lân cho rằng một chiêu này nhất định có thể giết chết tên ma đầu, ai ngờ đầu lĩnh Ám huyết đã tự cắt đứt cánh tay, nhanh chóng bay ngược về phía sau...

Hà Chiếu kiếm “keng” một tiếng, để lại trên bụng đối phương một vệt máu sâu, thậm chí cả nội tạng cũng lộn ra ngoài... Nhưng gã đầu lĩnh vẫn không chết, nhanh chóng lùi lại hơn năm trượng, tay trái nắm lấy đầu cánh tay phải đã cụt, các cơ trên mặt giật giật từng cơn, chừng như vẫn toan phản công lại Hoa Lân...

Không ngờ nước mưa giữa hai người lại một lần nữa ngưng kết, nháy mắt biến thành những mũi dao sắc nhọn, chỉ nghe thấy Hoa Lân hét lớn: “Băng Phong Trụy!”

Hàng ngàn mũi dao bằng băng ào ào lao tới, dù cho ai có tấm thân bất tử, nếu bị thủng như tổ ong thì sắt thép cũng phải chết.

Gã đầu lĩnh Ám huyết vội vã vung ra một luồng khí đen chống trả, đồng thời cả người lùi tiếp về phía sau. Chỉ nghe “vù vù” hoàng loạt như tiếng tên bay, phút chốc người gã đã trở thành con nhím...

Lúc này tên đầu lĩnh mới hiểu ra, một khi trời mưa và địch thủ dùng Khống thủy đại pháp xuất kỳ chiêu, dù có tấm thân bất tử thì mình cũng chỉ có con đường chết. Nghĩ đến đó, gã lập tức biến thành một luồng khói đen nhanh chóng chuồn đi, từ xa hét lại: “Chạy!”

Chỉ nghe tiếng Hoa Lân cười ha hả: “Chưa chết mà, không dám đùa nữa hử?”

Trên mặt đất vẫn còn đám ma đầu của Ám ảnh môn, nhưng không thấy tên cầm Xuyên Vân Kích. Tên này tinh thông hơn thuộc hạ, đã nhanh chóng tháo chạy từ trước rồi.

Quả nhiên Ấn Tâm và Yến Thu Thủy lập tức hét lớn: “Diệt ma vệ đạo!” Trong chốc lát đám ma đầu đã bị họ giết sạch.

Hoa Lân thu lại phi kiếm, trong lòng nghĩ thầm: “Chờ khi Hà Chiếu luyện thành sáu ảo ảnh, thiếu gia hẳn có thể một mình đi khắp thiên hạ, lại thêm lửa của Phần Tinh Luân, đừng nói là thủ lĩnh Ám huyết, có là Ma tôn thì thiếu gia cũng đánh cho vỡ đầu. Xem ra việc luyện kiếm là không thể chậm trễ, đó mới là phương pháp tốt nhất nâng cao thực lực...”

Cách nghĩ thì đúng đấy, có điều hắn không biết... cứ muốn luyện kiếm là có thể luyện được sao? Nếu không có chân nguyên thâm hậu, tinh thần mạnh mẽ, e chỉ càng khó khăn hơn.

Khi Hoa Lân tĩnh trí quay lại, Yến Thu Thủy và Ấn Tâm đã giết sạch lũ ma đầu, đang nhìn hắn vẻ dò xét. Do Hoa Lân đã giấu Hỏa Hệ Chân Nguyên nên không bị lộ thân phận, Ấn Tâm không ngờ hắn là gã tội phạm chạy trốn khỏi Thánh môn.

Yến Thu Thủy lại không có ý gì, chỉ nhìn Hoa Lân bằng ánh mắt sáng rực: “Đa tạ huynh!”

Nhan ra sự chân thành trong ánh mắt nàng, lòng Hoa Lân bất giác cũng cảm động, không kìm được nụ cười ngây ngô. Trong lòng hắn nghĩ, cô nàng cũng là người tu chân hệ hoả, bởi vậy với ta cũng cùng một loại, đáng để tin tưởng. Đây là lần thứ hai Hoa Lân kết luận về thân phận của nàng.

Chỉ nghe thấy Yến Thu Thủy cười sảng khoái: “Huynh còn phải đi đến Kiếm Cương Tông không?”

Hoa Lân thấy trong câu nói có ý, cũng trả lời: “Đi, còn cô?”

Yến Thu Thủy nhìn Hoa Lân, khẽ gạt đầu: “Muội cũng đi.”

Ấn Tâm chợt nói to: “Nếu hai người đều đi thì ta đành phải dẫn đường một chuyến. Dù thế nào thì Kiếm Cương Tông cũng là sư môn một nửa của ta, để ta một lần được làm chủ đi! À đúng rồi, hai người đến Tật Phong Đỉnh có việc gì?”

Hoa Lân tự nhủ: “Có Ấn Tâm đi cùng, tìm Tinh tiêu nhất định dễ dàng hơn!” Bèn trả lời ngay: “Không có việc gì! Ta chỉ cảm thấy Ám Ảnh Môn không đơn giản như vậy, đã cướp được Kinh Thần Cung rồi vì sao chúng không chạy hết, vẫn lưu lại một số nhân thủ dọc đường?”

Yến Thu Thủy lặng người, Ấn Tâm trầm ngâm: “Đám ma đầu lưu lại này có lẽ để ngăn chúng ta đuổi theo, đặng cho chúng thuận lợi mang Kinh Thần Cung đi. Được, chúng ta khởi hành, ta cũng muốn lên Tật Phong Đỉnh xem thế nào!”

“Vậy ư?” Hoa Lân cúi đầu ngẫm nghĩ.  Trước Sau