Ngọc Tiên Duyên

Chương 24: Thiên y vô phùng




Hứa Văn Hà lạnh giọng nói: “Hừ! Việc của các người thì các người tự rõ!” Vẻ mặt băng giá từ từ nhìn lướt quanh một lượt, vài người tiếp xúc với ánh mắt của ông đều bất giác cúi thấp đầu xuống.

Hừ một tiếng, Hứa Văn Hà tiếp lời: “Bất quá…kẻ chính trực sẽ không làm chuyện ám toán! Nếu hắn dùng thủ đoạn quang minh chính đại để đánh gãy hai chân của con thì ta cũng không còn lời gì để nói…Con yên tâm! Vi sư nhất định sẽ làm chủ cho con!” Nói xong quay người bước những bước dài ra ngoài cửa, đám sư điệt đều theo sau ông cùng đi tới Thạch Hiên Cư.

Hoa Lân vừa mới thu công ngủ được một lúc thì từ viện môn truyền lại những tiếng bước chân huyên náo, Hứa Văn Hà đứng ngoài cửa cao giọng gọi: “Kiều sư huynh…đệ tìm huynh có chút việc muốn thương lượng!”

Hoa Lân lẩm bẩm thóa mạ: “Sư tôn của ta không có nhà, muộn thế này còn đến làm chó gì?”

Hoa Lân uể oải khoác tạm y phục lên người rồi ra ngoài mở cửa, một đám đông liền tiến thẳng vào khiến Hoa Lân cũng cảm thấy hồ đồ. Nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của họ, trong lòng hắn chấn động, lạnh lùng nói: “Thế này là hành động gì? Khám nhà à?”

Hứa Văn Hà thấy khẩu khí của hắn như vậy, rõ ràng là không đặt mình vào mắt, nhưng vẫn cố kìm nén lửa giận nói: “Sư tôn của cậu có nhà không? Ta có chuyện muốn tìm ông ấy.”

Hoa Lân vừa mặc y phục vừa lắc đầu nói: “Sư tôn không có nhà, có chuyện gì thì cứ tìm tôi cũng được.”

Hứa Văn Hà đột nhiên nhìn thấy mép áo trái của hắn bị thủng một lỗ, lạnh giọng nói: “Đừng nghĩ rằng Kiều sư huynh không có nhà thì ta không dám động tới cậu! Cởi y phục ra!”

Hoa Lân sững người!

Hứa Văn Hà chìa miếng vải trong tay trái ra nói: “Nếu miếng vải này không phải bị rách ra từ áo cậu thì ta sẽ xin lỗi cậu ngay bây giờ!”

Tất cả đều sửng sốt, làm gì có cái đạo lý sư thúc phải bồi lễ sư điệt? Nhưng sau khi nhìn thấy miếng vải rách phất phới trong tay Hứa Văn Hà, mọi người liền hiểu ra ngay.

Hoa Lân phản ứng nhanh phi thường, vừa sờ vào lỗ thủng trên áo hắn đã biết rằng đại sự bất diệu, chửi thầm: “Mẹ kiếp! Không ngờ lỗ thủng này là do kẻ khác động tay động chân vào, ta còn tưởng rằng bị tiểu sư thúc làm rách…Thôi xong rồi, âm mưu này rõ là nhắm vào ta mà, hơn nữa kế hoạch lại vô cùng cẩn mật. Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, mình có thể vượt qua được âm mưu này không đây?”

Mọi người đều muốn phá lên cười trước dáng vẻ kẻ cắp không chịu nhận tội của Hoa Lân, thủng thì cũng thủng rồi, còn che lại làm gì? Hoa Lân ơi là Hoa Lân, lần này ngươi chết chắc rồi.

Hoa Lân ung dung cười nói: “Cao minh cao minh, thủ đoạn bất phàm! Không cần phải xem, vạt áo trên tay ông đúng là của tôi. Tới đây…đưa cho tôi đắp vào thử xem, có lẽ hoàn toàn liền lạc đó.”

Hứa Văn Hà vứt mảnh vải rách đó qua cho Hoa Lân thật, những người đứng bên đều khẩn trương vô cùng, thế chẳng phải là hủy thi diệt tích sao?

Thế nhưng Hoa Lân và Hứa Văn Hà nào phải những kẻ tầm thường.

Chỉ thấy Hoa Lân ấn miếng vải đó vào lỗ thủng, quả nhiên vừa in trùng khớp không lệch một chút nào.

“Ha ha…thú vị, thú vị! Quả nhiên lợi hại!” Hoa Lân cười lớn.

Rất nhiều đệ tử bắt đầu mắng chửi: “Con mẹ ngươi, Hoa Lân, ngươi thật không biết xấu hổ, dùng cả thủ đoạn hạ tam lưu để báo cừu, ngay đến mê hương mà cũng sử dụng nữa.”

“Khạc! Thằng khốn này đúng là bỉ ổi!”

Còn có kẻ nói: “Chẳng trách hắn bảo mọi người phải chú ý đừng để ngã gãy chân, thì ra hắn đã ám chỉ sẵn rồi…Thật vô sỉ!”

“Hắn không phải người!”

Hoa Lân bỗng lạnh người, hóa ra có người bị gãy chân thật, đúng là tai họa từ miệng ra. Hắn suy nghĩ một lúc, đột nhiên gầm lên: “Câm miệng hết cho ta!”

Mọi người bị tiếng thét làm chấn động vang ong ong trong tai, căn phòng liền yên tĩnh trở lại.

Hoa Lân gập người hỏi Hứa Văn Hà: “Hứa sư thúc! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hứa Văn Hà hừ lạnh nói: “Sự thật đã rành rành trước mắt, ngươi còn giả bộ à?”

Hoa Lân đảo mắt nhìn một lượt xung quanh đã đoán được tám chín phần. Trong số những kẻ lập Thất Tuyệt Trận để nhằm vào mình hôm nay chỉ có Liễu Tùng Minh là đệ tử của Hứa Văn Hà, mà Liễu Tùng Minh lại không đến, chứng tỏ kẻ bị gãy chân có lẽ chính là tên tiểu tử xui xẻo này. Nhưng Hoa Lân chỉ có thể giả vờ như không biết, nếu không sẽ đúng là “kẻ cắp không chịu nhận tội” rồi. Hắn trầm tư trong thoáng chốc rồi nói: “Hảo tiểu tử! Quả là lợi hại, tính toán cẩn thận không để lộ chút sơ hở nào.”

Phải công nhận rằng âm mưu này kín đáo phi thường, đầu tiên đối phương dự đoán chính xác hôm nay Kiều Truy Phong sẽ ra ngoài mua rượu, sau đó ngầm xé rách y phục của Hoa Lân rồi lấy trộm miếng vải rách đó. Buổi trưa nay làm Hoa Lân toàn thân bị bẩn, buộc hắn phải về nhà thay áo. Buổi đêm lại hành hung đánh người ta bị thương, còn để lại miếng vải rách nơi bệ cửa sổ, lúc này y phục ban sáng của Hoa Lân nhất định là chưa giặt, hắn lại không có y phục khác để thay nên đành phải mặc bộ đồ rách mà chịu chết.

Hoa Lân thấy tim mình lạnh ngắt, thủ đoạn cao mình như vậy nếu không có thế lực và năng lực thì căn bản không thể làm được, xem ra chỉ có Hạng Tiêu Vân mới có thể đáp ứng được đồng thời cả hai điều kiện này. Nhưng thủ đoạn của Hạng Tiêu Vân đâu thể lợi hại đến vậy? Có lẽ phải còn một tên “quân sư” hoạch định kế sách nữa.  Hứa Văn Hà thấy hắn trầm tư rất lâu, không nhịn được nói: “Ngươi bó tay chịu trói rồi chứ? Hay là phải để ta động thủ đây?”

Hoa Lân: “Tôi có thể cùng ông đến Thiên Kiếm các, nhưng tôi muốn bẩm báo với Hạng chưởng môn đích thân xử lý vụ này!”

Một số sư huynh đệ thầm cao hứng: “Để chưởng môn đích thân quản lý việc này thì nhất định sẽ trực tiếp trục xuất Hoa Lân ra khỏi Thiên Sơn kiếm phái.” Bọn chúng liền hò hét ầm ĩ: “Hừ! Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Một số còn hét lớn: “Đánh gãy cái chân chó của nó đi!”

“Đánh cho nó tàn phế luôn!”

Hứa Văn Hà giơ tay ngăn sự kích động của mọi người, lạnh lùng nói: “Thiên Sơn nảy nòi ra một kẻ bại hoại như ngươi quả là mất hết thể diện, mau theo ta tới Thiên Kiếm các!”

Giữa đêm khuya, cả đoàn người ầm ĩ rồng rắn áp tải Hoa Lân lên Thiên Kiếm các, cứ như đang vội đi tới hình đường.

Những dòng suy nghĩ vận chuyển cực nhanh trong đầu Hoa Lân, kỳ thực hắn vừa mới nghĩ một chút đã có được đối sách. Chiều nay chắc chắn là Thượng Quan Linh đã nhìn thấy lỗ thủng trên y phục của hắn, chỉ cần nàng đứng ra làm chứng thì có thể vô sự. Nhưng việc này mà để Thượng Quan Linh làm chứng thì sợ rằng sẽ dẫn đến lời ra tiếng vào…Do đó hắn lại bắt đầu nghĩ biện pháp khác.

Muốn cởi bỏ mối hiềm nghi thì phải chứng minh rằng mình không có mặt tại hiện trường lúc đó. Nhưng hắn ở nhà một mình, chiêu này chắc chắn là không thể thực hiện được. Hắn lại nghĩ tới chuyện đến hiện trường kiểm tra, nhưng hiện trường ban đầu sớm đã bị người ta phá hỏng rồi còn đâu. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có kết quả, chẳng lẽ thật sự chỉ còn cách để Thượng Quan Linh ra chứng minh hắn trong sạch? Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu, hắn bỗng tỉnh ngộ: Nơi đây cũng chẳng phải là công đường chính thức gì, nói không chừng có thể dùng cách khác để thoát tội…

Đoàn người lên tới Thiên Kiếm các ngồi ở tầng hai, trông chừng Hoa Lân như trông tội phạm. Hạng chưởng môn xuất hiện rất nhanh, ông vừa bước lên lầu, tất cả đều gập người hành lễ nói: “Tham kiến chưởng môn sư bá!”

Hoa Lân thong thả đứng dậy nhàn nhã nói: “Sư bá hãy làm chủ cho con với! Có kẻ muốn hãm hại con!”

Hạng Mạc Thiên gật đầu, quay sang nói với Hứa Văn Hà: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hứa Văn Hà nói: “Kỳ thực đây vốn chỉ là một chuyện nhỏ, sư huynh đệ luyện công cũng thường bị gãy tay gãy chân. Theo ý đệ thì cứ cho Hoa Lân tới Bích Phong Nhai suy ngẫm nửa năm là được rồi.”

Hạng Mạc Thiên: “Không cần miễn tội cho nó vội, cứ kể qua sự tình đi đã!”

Hứa Văn Hà: “Đêm nay Liễu Tùng Minh trong lúc ngủ say đã bị người ta hạ mê hương, sau đó hai chân đều bị thiết côn đánh gãy. Vết thương đó rất nghiêm trọng, tuy đệ đã tiếp cốt cố định cho nó nhưng đầu xương bị nứt, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới nửa đời sau này. Trên bệ cửa sổ có lưu lại một dấu chân, còn mắc một vạt áo, đã chứng thực rằng đó là miếng vải trên áo Hoa Lân…Hoa Lân! Ngươi nói xem có đúng thế không?”  Trước Sau