Hoa Lân cảm thấy mình đang đứng ở trong một gian phòng có không gian huyền ảo. Xuyên thấu qua quang mạc màu đỏ sậm thì thấy thế giới bên ngoài hiện rõ trước mắt. Vào lúc này đầu óc hắn đột nhiên minh bạch rõ ràng những điều trước đây còn chưa hiểu, thấy mình và Phần Tinh Luân giống như trở thành một thể. Hắn ngẩng đầu lên nhìn mây trắng trên bầu trời, muốn thử bay lên một lần, ý niệm vừa động, Phần Tinh Luân dưới chân đột nhiên gia tốc, “Sưu” một tiếng hướng bầu trời như tia chớp lao đi….
Nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh, Hoa Lân nghiêng ngả mất một lúc. Chờ hắn chật vật đứng vững được thì mới phát hiện Phần Tinh Luân đã dừng lại.
Tại hắn không có ý niệm hạ xuống nên Phần Tinh Luân như một đóa mây trắng an tĩnh trên bầu trời. Hoa Lân cẩn thận ngồi vững thì thào mắng:
- Có lầm không vậy? nếu cứ phi như vậy không phải ngã chết người ta à?
Đang buồn bực thì Hoa Lân linh quang chợt lóe, nghĩ thầm, gian “phòng di động” này thật quá tuyệt vời. Chỉ cần ngồi lên Phần Tinh Luân này lập tức có thể phi hành, loại cảm giác này nhất định rất hào sảng. Hơn nữa từ nay không cần phải lo đến chuyện đường xa lộ liễu nữa, tùy thời có thể tiến vào trong Phần Tinh Luân
Hoa Lân cao hứng vạch ra vô số kế hoạch, nhưng hắn lại quên mất rằng Phần Tinh Luân chính là Trúc cơ pháp bảo; một khi để nó rời khỏi cơ thể không chỉ không thể tu luyện nội công mà còn khiến công lực của hắn giảm đi nhiều. Tạm thời hắn chưa nghĩ đến chuyện này, hưng phấn khống chế Phần Tinh Luân bay trở lại chỗ cũ; chỉ thấy Thu uyển Ly đang đứng trên bờ đá ngửa mặt nhìn lên bầu trời chỉ sợ hắn một đi không trở lại.
Còn Tiểu Bạch thì không một chút khẩn trương nào, vẫn an nhiên tận tình hưởng thụ làn nước biếc.
Thu Uyển Ly thấy Phần Tinh Luân giống như một khối Huyền phù tại không trung, liền nũng nịu nói:
- Sư phụ! Uyển nhi cũng muốn vào trong đó…
Hoa Lân nhất thời lưỡng lự, vừa muốn đưa nàng vào trong tham quan nhưng lại sợ Huyền Băng tủy ở trung tâm quá băng hàn, người bình thường vừa tiến vào mà không lập tức bị đóng thành băng nhân mới lạ! Hắn liền suy nghĩ, có lẽ nên kiến tạo một tòa Phòng ngự trận để phong bế Huyền băng tủy lại, như vậy có thể cam đoan “khách nhân” sẽ tuyệt đối an toàn. Nghĩ là làm, hắn lập tức động thủ, đi lại bắt đầu bố trí…
Hắn phong bế xong Huyền Băng tủy rồi lại nghĩ đến một nan đề khác. Lượng không khí bên trong Phần Tinh luân rất ít không thích hợp làm chỗ trú ngụ cho con người. Chuyện này thật sự khiến cho hắn rất buồn bực, nghĩ thầm nhất định phải thỉnh giáo cao nhân một chút mới được.
Chỉ nghe phía dưới lại truyền đến tiếng Thu Uyển Ly mè nheo:
- Sư phụ! Uyển nhi cũng muốn vào xem, hu hu hu…
Hoa Lân bất đắc dĩ phải ra khỏi Phần Tinh Luân, thu hồi nó vào trong cơ thể rồi đến bên Thu Uyển Ly nhẹ nhàng an ủi:
- Ở trong đó không an toàn, ta phải trở về thỉnh giáo Cầm Oản vận xem nàng ta có cách giải quyết không đã?
Xem ra Hoa Lân cũng hiểu được đạo lí không biết thì phải hỏi, đó tuyệt không phải là chuyện mất mặt mũi gì.
Thu Uyển Ly vẫn dang dẩu đôi môi nhỏ nhắn, đang định nói tiếp thì chợt thấy Hoa Lân chấn động, cấp tốc ngẩng đầu, chỉ nghe từ trên không trung truyền đến một âm thanh lạnh lùng nói:
- Tiểu ma đầu! Bây giờ ngươi lại chạy đến đây hả?
Thu Uyển Ly cũng ngẩng đầu lên nhìn trên bầu trời thì thấy một gã nam tử anh tuấn đang đứng giữa không trung, bạch y như tuyết phần phật theo gió tung bay, sau lưng cắm một thanh trường kiếm tinh trí mà lạnh lẽo, khí thế bức nhân khiến cho người ta không thể ngăn được hàn ý trong lòng.
Mí mắt Hoa Lân giần giật vài cái, nghĩ thầm người này làm sao truy được tới đây? Chẳng lẽ là Lam Diễm tiền bối nói cho hắn biết? Không kịp nghĩ nhiều, giương giọng nói lớn:
- Chờ ta một chút, ta còn có vài sự tình cần giao phó!... Sau đó chúng ta sẽ đấu một trận quyết định!
Nhâm Vi tuyệt không nghĩ hắn lại dùng chiêu này với mình, nhướng mày nhìn, đối với thỉnh cầu của hắn không thể không đáp ứng. Trên người sát khí lại càng tỏa ra nồng nặc, vây chặt Hoa Lân một chỗ.
Hoa Lân trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, trong lòng khẩn trương biết rằng lần này thật sự lành ít dữ nhiều, tim đập mạnh, không thèm lí tới sát khí của Nhâm Vi, xoay người nắm lấy hai vai Thu Uyển Ly nhìn sâu vào mắt nàng nói:
- Uyển nhi!... Hoa ca ca nói này, ngày gần tàn thì màn đêm sẽ đến. Ta đi rồi ngươi phải nghe lời Cầm Oản Vận học tập tiên thuật thật tốt, chỉ có khi ngươi tu luyện tới Nguyên Anh cảnh giới, ngươi mới có thể…
Thu Uyển Ly trong mắt nổi lên một trận kinh hoàng lớn tiếng ngắt lời:
- Không… không! Uyển nhi đi cùng với người, Uyển nhi không sợ chết, cho dù người có chết…
Hoa Lân đột nhiên lớn tiếng quát:
- Ngươi nghe ta nói!
Thu Uyển Ly toàn thân run lên, sợ tới mức không kịp nói câu tiếp theo liền vội im bặt, chỉ nghe Hoa Lân nói tiếp:
- …Ngươi nghe ta nói… chỉ khi ngươi tu luyện đến Nguyên Anh cảnh giới chúng ta mới có thể gặp lại nhau. Nhân sinh trăm năm bất quá chỉ như một giấc mộng thôi, chỉ có tiên lộ mênh mang, thiên thu vạn tái… Ngươi nghe rõ không?
Thu Uyển Ly bị hắn áp chế, trong mắt nổi lên một vòng nước ầng ậc, một giọt nước mắt trong suốt rốt cục cũng rơi xuống, lớn tiếng hét lên:
- Không, không! Uyển nhi… không!  Hoa Lân chợt nhắm mắt đưa tay lau giọt lệ đang lăn xuống bờ môi nhỏ nhắn của nàng, Thu Uyển Ly quả nhiên sững sờ thiếu chút nữa quên cả kêu khóc. Trên bầu trời Nhâm Vi quát lớn:
- Uy! Các ngươi đã xong chưa vậy?
Nhưng Hoa Lân căn bản không để ý tới hắn đang ở trên trời, hai tay giữ chặt thân thể mềm mại của Thu Uyển Ly, nhẹ nhàng nói:
- Mặc kệ hôm nay ta sống chết thế nào, có hay không thể đào thoát. Ngươi cũng phải tu luyện tiên thuật thật tốt, về sau mới có thể báo thù cho ta, hoặc là cứu ta… Ngươi nghĩ kĩ xem ta nói có đúng không?
Thấy Thu Uyển Ly ngây ngốc nhìn mình, Hoa Lân lại nói tiếp:
- … Ngươi quay lại, lập tức bái Cầm Oản Vận làm sư phụ, chuyện này ta cũng đã thương lượng với nàng ta rồi. Bằng vào bổn sự của nàng ta nhất định có thể giúp ngươi tu luyện tới Nguyên Anh cảnh giới! Hiểu chưa?
Nói xong Hoa Lân để mặc nàng ở đó, xuất ra Hà Chiếu bay lên.
Khi Nhâm vi đang lưỡng lự thì Hoa Lân trộm đưa mắt liếc nhìn Tiểu Bạch đang nô đùa trong đầm nước, nghĩ thầm rằng sự sinh tử đã không rõ, cũng không nên mang theo nó. Nhưng nói cũng kì quái, lần này Tiểu Bạch cử động giống như có chút thất thường, nó tránh sau một tảng đá ở phía xa xa, quay đầu nhìn nhìn Hoa Lân trên bầu trời rồi lại nhìn nhìn về phía Nhâm Vi, rõ ràng đối với Nhâm Vi có chút sợ hãi.
Nhâm Vi sát khí vẫn tập trung trên người Hoa Lân, chậm rãi rút trường kiếm sau lưng, hàn khí nổi lên bức ra tứ phía, không khí phảng phất như bị ngưng kết. Chỉ nghe hắn lạnh lùng nói:
- Lần trước không cẩn thận để ngươi trốn thoát, lần này không có biển lửa trợ giúp, ta muốn xem ngươi làm thế nào mà chạy?
Hoa Lân trong lòng se thắt lại, hắn phi thường rõ ràng rằng, chính mình lần trước có thể may mắn ngang tay với hắn hoàn toàn là do sóng nhiệt nóng cháy của dung nham bình nguyên hỗ trợ. Lần này thì không có chuyện tốt như vậy. Cho nên trong đầu nhanh chóng phác thảo một lộ tuyến trốn chạy. Chuyển vần vô số ý niệm, cuối cùng hắn đặt tất cả hi vọng vào thủ trạc nhỏ bé: Phần Tinh Luân.
Chỉ cần vào trong Phần Tinh Luân thi triển Tốc tinh luân, nói không chừng mình và Nhâm Vi lại có thể biểu diễn một tràng đuổi bắt. Mà Phần Tinh Luân được liệt vào hàng thứ năm trong thập đại tiên khí, cho nên tốc độ sẽ không thua Nhâm Vi.
Nhưng từ khi mình lấy ra Phần Tinh Luân cho đến khi “Không độn” được vào trong đó cũng cần phải mất một ít thời gian, chưa kịp làm thì đã bị Nhâm Vi tóm được rồi. Cho nên hắn rất lấy làm buồn bực…
Dường như Nhâm Vi cũng đoán ra ý đồ của hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười kì quái, sát khí mãnh liệt áp chế toàn thân Hoa Lân. Trường kiếm trong tay từ từ xoay tròn, thân kiếm phảng phất bao phủ một tầng sương trắng, dưới chân hắn thủy đàm trong suốt lập tức sóng gió nổi lên, nhất thời hình thành một luồng khí thật lớn.
Hôm nay thiên thời địa lợi tất cả đều nằm về phía Nhâm Vi. Hắn là Thánh Thanh Viện cao thủ, thủy đàm dưới chân đúng là vũ khí chung cực của hắn, nếu Hoa Lân thi triển liệt diễm, bên dưới hồng thủy lập tức bộc phát. Trong tình huống này Hoa Lân tuyệt không có một chút cơ hội.
Nhâm Vi trong lòng thầm tính toán…  Trước Sau