Hoa Lân trong lòng giật mình liền tiếp tục lật giở, chỉ thấy trang sau chủ yếu thuật lại lai lịch của "Phần Tinh Luân", nhưng trong sách lại ghi hai thuyết pháp hoàn toàn bất đồng:
Thứ nhất, nghe đồn Phần Tinh Luân chính là bảo vật sót lại của "Ma đế" Xi Di! Bởi vì Phần Tinh Luân có hắc hỏa chi diễm (ngọn lửa đen), chính là khắc tinh của tất cả ma vương nên Phần Tinh Luân giúp đỡ Xi Di nắm giữ quyền sinh sát của Ma giới.
Nhưng hàng ngàn năm trước trong lúc tiên ma đại chiến, Phần Tinh Luân bất hạnh bị thất lạc, bị một lạc phách "lưu lãng giả” thu được.
Không ngờ rằng người này lại sử dụng tên Phần Tinh Luân để khai sáng một tông phái cường đại, chính là “Phần Âm Tông”.
Thuyết pháp thứ hai cho rằng Phần Tinh Luân chính là chí bảo của "Hỏa diễm thiên tôn" Đẳng Tinh Sí. Nhưng bởi vì Đẳng Tinh Sí luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, về sau không ngờ lại cấu kết với ma đạo, hoàn toàn phản bội lại thiên giới.
Vì vậy, hắn bị chánh đạo truy giết suốt mấy trăm năm. Khi thấy không còn đường trốn thoát, ai ngờ Đẳng Tinh Sí đột nhiên ném Phần Tinh Luân ra để tẩu thoát…
Hoa Lân thấy ghi chép vậy không khỏi gãi đầu phân vân không biết rốt cục tin đồn nào là thật. Suy nghĩ nửa ngày hắn cũng không có được kết quả.
Nhưng hắn vẫn hiểu được một chút, đó là bất kể lời đồn nào là thật, chỉ cần “Phần Tinh Luân” vẫn còn trên người mình thì cả chánh tà song phương đều coi mình là địch.
Cái này gọi là "Thất phu vô tội, hoài bích kì tội" rồi …… (người bình thường thì vô tội, nhưng mang ngọc là có tội)
Nội tâm Hoa Lân rung động không thôi, nghĩ thầm có nên vứt bỏ "Phần Tinh Luân" đi không?
Ý niệm này vừa mới xuất hiện trong đầu, trái tim hắn đột nhiên thấy đau xót. Đây tịnh không phải hắn tham luyến bảo vật, mà là "Phần Tinh Luân" đã gắn bó với hắn vài chục năm, bất kể đi đâu, mưa gió thế nào, nó đã thực sự trở thành một phần quan trọng nhất của mình!
Hoa Lân khống chết tâm tình, lại giở tờ tiếp theo. Chỉ thấy tờ này đại khái giải thích cách sử dụng Phần Tinh Luân cùng với cách tìm kiếm nó.
Đúng vào thời điểm mấu chốt, cách vách đại điện bỗng truyền đến tiếng bước chân, hắn đành phải chậm rãi khép quyển sách lại. Xa xa chợt nghe Thu Uyển Ly nghẹn ngào nói: "Hoa ca ca ……ngươi ở đâu? Hu hu…”
Ngay sau đó lại nghe "Đương" một tiếng, lập tức truyền đến tiếng Tiễn Duyệt kinh hô: "Ai nha? Kiếm của ta……" nguyên lai Tiễn Duyệt đã tiến vào đại điện, chủy thủ trong tay hắn lập tức bị “Hấp tinh thạch” hút mất, khiến hắn sợ tới mức kêu lên sợ hãi liên hồi.
Sau đó, thanh âm lạnh như băng của Hàn Trấn Ly nói: "Hấp tinh thạch thật là lợi hại! …… Các ngươi chờ ở chỗ này!" nói xong nhân ảnh nhoáng lên, Hàn Trấn Ly đột nhiên tiến vào thư phòng.
Hoa Lân chậm rãi xoay người, chỉ thấy trong mắt Hàn Trấn Ly hiện lên một tia thần quang phức tạp, ương ngạnh giương mắt nhìn “Thiên cơ đồ” trong tay mình. Hoa Lân trong lòng máy động, thản nhiên nói: “Người ta thường nói, ai đến trước được trước! Thiên cơ đồ này từ giờ trở đi là của ta! Hắc hắc…”
Hàn Trấn Ly sắc mặt có chút khó coi, trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Này …… được rồi! Nhưng ta muốn xem phương pháp thôi toán của Thiên cơ đồ, có thể cho ta mượn để xem được không?”
Hoa Lân hơi nhếch mép cười một cách kỳ quái, gật đầu nói: "Đương nhiên là có thể! Nhưng ta chỉ có thể cho ngươi mượn đọc nửa canh giờ, nếu ngươi mượn không trả, có phải là ta sẽ chịu một tổn thất lớn không?… Thế nào? Ngươi có thể cam đoan sẽ trả lại ta sau nửa canh giờ không?”
Hàn Trấn Ly nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ, lãnh đạm nói: "Được! …… Ta lấy nhân cách đảm bảo, sau nửa canh giờ sẽ trả lại cho ngươi!"
Hoa Lân gật gật đầu, thuận tay thảy luôn "Thiên cơ đồ" về phía gã.
Hàn Trấn Ly thấy ngạc nhiên, vội vàng giơ tay tiếp lấy.Hắn không nghĩ làm việc với Hoa Lân lại đơn giản như thế, trong lòng hơi có chút cảm giác khác thường.
Chỉ nghe Hoa Lân lại nói: "Ngươi cứ từ từ mà xem, ta đi ra ngoài gọi bằng hữu!" nói xong, hắn đi sang phía bên phải Hàn Trấn Ly ra ngoài.
Đối mặt với bảo vật như thế, nếu nói không động tâm, cơ hồ là không thể. Hai người giống như đang âm thầm so chiêu, lặng lẽ thử thăm dò đối phương.
Đứng ở góc độ của Hàn Trấn Ly: nếu Hoa Lân không đem "Thiên cơ đồ" cho hắn mượn xem, nói không chừng hắn sẽ lập tức động thủ cướp đoạt, việc này thật sự không thể trách Hàn Trấn Ly tâm ngoan thủ lạt (độc ác và tàn nhẫn) được.
Cũng như vậy, đứng ở góc độ của Hoa Lân: hắn cũng cố ý thử thăm dò Hàn Trấn Ly. Hơn nữa, hắn đi sát bên cạnh binh khí của Hàn Trấn Ly, muốn dụ gã vội vàng ra tay.
Chỉ cần Hàn Trấn Ly động thủ, ai sẽ phải chết? Điều này không cần phải suy nghĩ nhiều. Thu Uyển Ly nhất định sẽ phi thường hài lòng với kết quả này ……
Thật đáng tiếc, Hàn Trấn Ly tịnh không hề ra tay đánh lén, điều này làm cho Hoa Lân cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn vừa ra khỏi thư phòng, Thu Uyển Ly đã nhào tới, nức nở: "Hoa ca ca! hu hu hu …… bọn họ luôn ngăn trở Uyển nhi ……"
Hoa Lân thấy ánh mắt Thu Uyển Ly mang theo một vòng lệ ngân, hiển nhiên đã coi mình trở thành thân nhân duy nhất của nàng, vốn định nhắc nhở nàng nên gọi mình là sư phụ mới đúng, nhưng rốt cục không đành lòng, đành phải nói:
"Ai! Tính ra …… Ta đi luyện một thanh hảo kiếm cho ngươi, không có binh khí trong tay, làm sao có thể ngăn cản tà ma oai đạo được?"
Nói xong, hắn nắm lấy Thu Uyển Ly đi về phía "Đại thiết cầu" của phòng luyện kiếm.
Chỉ thấy Tiễn Duyệt đầu đầy mồ hôi, đang cố hết sức rút thanh trủy thủ trên mặt "Hấp tinh thạch", vừa mới rút ra được khoảng một thước, lại nghe "Đương" một tiếng, trủy thủ trong tay lại bị Hấp tinh thạch hút trở về.
Tiễn Duyệt vốn đã bị thương, chỉ kéo vài lần rốt cục đã thoát lực, lớn tiếng mắng: " Quỷ quái thật! Rốt cục đây là cái quái gì vậy?”
Thu Uyển Ly đang kéo tay Hoa Lân, thấy tình huống này, đột nhiên phá lên mỉm cười trong nước mắt nói: "Hoa ca ca …… at, sư phụ! Đây là cái gì vậy? Thật nhiều kiếm a!”
Hoa Lân rút tay ra, muốn thoát khỏi tay ngọc của nàng, ai ngờ nàng bướng bỉnh không chịu buông ra, đành buồn bực nói: "Cái này ta cũng không dám xác định là cái gì, có lẽ là hấp tinh thạch chăng? Phải tìm chuyên gia xem xét mới được”
Vừa lúc Hàn Trấn Ly đang cầm “Thiên cơ đồ" từ thư phòng đi đến, đứng ở sau lưng nói: “Đây chắc chắn là đính cấp hấp tinh thạch! Nếu không tại sao lại có hấp lực mạnh đến vậy?... Ngươi lấy được ở đâu vậy? Chẳng lẽ chính ngươi lại không biết sao?
Hoa Lân tới bên thiết cầu, tùy tiện rút một thanh phi quỷ kích từ trên "Hấp tinh thạch", lắc đầu nói: “Ta tịnh không biết rõ đây là hòn đá gì. Ta chỉ biết thiếu chút nữa nó đã hút mất bảo kiếm của ta, cho nên ta đã đào nó lên. Hắc hắc…
Tiễn Duyệt nghi hoặc hỏi: "Tảng đá lớn như vậy ngươi đào được ở đâu? Điều này thật sự là kỳ quái ……"
Hoa Lân không nói gì ……
Đột nhiên, "Phi quỷ kích" trong tay hắn giãy dụa vài cái, Hàn Trấn Ly lập tức nhắc nhở: "Để ý ……" lời còn chưa dứt, đã thấy trên tay Hoa Lân hồng quang chợt lóe phi quỷ kích nhất thời toát ra một làn khói nhẹ, thân kiếm lập tức tối sầm xuống.
Hiện tượng này dọa cho Hàn Trấn Ly phải nhảy dựng lên, lời vừa định nói đã nuốt ngay lại.
Hoa Lân trầm tư một lát, đột nhiên đưa ra một quyết định trọng yếu. Hắn quay đầu nhìn Hàn Trấn Ly nói: "Hàn đại hiệp, ta phát hiện thấy ngươi phi thường trọng thị 'Thiên cơ đồ’, hay là như vậy, chúng ta chia nó ra làm hai phần, ngươi và ta mỗi người lấy một phần… Ngươi thấy thế nào?"
Trong mắt Hàn Trấn Ly lập tức hiện lên thần thái vui sướng, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói: "Rất tốt! …… chỉ tiếc là phải phá tiên thư này ra!"
Hoa Lân cười cười, tiếp nhận Thiên cơ đồ từ trong tay hắn, quả nhiên chia quyển sách ra làm hai, phần "Chú kiếm chi pháp" và "Tiên khí tường giải" tự để lại cho mình, đương nhiên để lại một bộ phận của Thiên cơ đồ cho hắn
Tiễn Duyệt một mực đứng bên cạnh chú ý, trong mắt lộ ra ánh mắt ghen tị. Hoa Lân cười ha ha nói: "Tiễn huynh đệ, bổn Thiên cơ đồ này đối với ngươi cơ bản không có tác dụng. Không bằng như thế này? Tất cả bảo kiếm trên hấp tinh thạch ta tặng cả cho ngươi, với phẩm chất của những phi kiếm này, ít nhất có thể bán được trăm vạn tiễn tài… Ngươi thấy thế nào?”
Tiễn Duyệt mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng ở đây căn bản không có phần để hắn nói chuyện, cho nên đành phải yên lặng gật gật đầu.
Hoa Lân thấy thế âm thầm thở dài, nghĩ thầm rằng dù sao mình cũng phải luyện cho Thu Uyển Ly một thanh thần binh, tiện thể cũng luyện chế cho Tiễn Duyệt một thanh để cho hắn khỏi buồn bực quay về.  Vì vậy, hắn tùy tiện lấy một thanh phi quỷ kích, hướng về Tiễn Duyệt và Hàn Trấn Ly nói: "Mời các ngươi lui về phía sau năm trượng, ta phải giúp Tiễn huynh đệ và Uyển nhi chế luyện cho mỗi người một thanh bảo kiếm…”
Hàn Trấn Ly giật mình hỏi: "Ngươi cứ như vậy mà luyện kiếm ư? Chẳng lẽ không cần chú kiếm lô sao?"
Hoa Lân cười nói: "Chỉ là bảo kiếm bình thường thôi mà! Ta miễn cưỡng có thể cố một chút, mời các ngươi lui ra phía sau!"
Tiễn Duyệt và Hàn Trấn Ly đều lui ra phía sau năm trượng, Thu Uyển Ly bĩu môi hỏi: "Uyển nhi cũng phải lui ra phía sau sao?"
Hoa Lân ôn nhu nói: "Ngươi là đồ đệ của ta, hôm nay cho ngươi kiến thức một chút bổn sự của sư tôn. Nhưng ngươi phải đứng sát bên phải ta, không được tiến lên, biết chưa?”
“Dạ ……”
Thu Uyển Ly đứng sát bên phải hắn, chỉ thấy hữu chưởng Hoa Lân đột nhiên mọc lên một ngọn lửa, "Phi quỷ kích" trong tay lập tức trở nên đỏ bừng, nóng cháy
sóng nhiệt mãnh liệt đánh tới, Hàn Trấn Ly và Tiễn Duyệt hoảng sợ biến sắc, lui nhanh ra phía sau thêm ba trượng.
Tuy nhiên Thu Uyển Ly ở bên người Hoa Lân lại chịu ảnh hưởng không lớn, bởi vì Hoa Lân đã phân ra một bộ phận phòng hộ tầng của mình để bảo vệ cho Thu Uyển Ly. Đây là lần đầu tiên hắn dùng phòng hộ tầng để bảo vệ người khác, không ngờ lại đạt hiệu quả khiến hắn trong lòng hoan hỉ mãi không thôi…
Phút chốc, bảo kiếm trong tay Hoa Lân đã treo ở giữa không trung, trong nháy mắt hóa thành mảnh sắt nóng chảy, nhiệt độ chung quanh vẫn đang tăng lên, ngay cả Hàn Trấn Ly và Tiễn Duyệt ở cách xa ngoài tám trượng vẫn cảm thấy khó chịu.
Lần này Hoa Lân luyện kiếm chỉ là bất đắc dĩ. Thí nghiệm phẩm đầu tiên này hắn định đưa cho Tiễn Duyệt, cho nên chủ yếu là tinh luyện.
Nhưng bảo kiếm giữa không trung càng ngày càng ngắn, càng ngày càng hẹp. Thân kiếm ba thước không ngờ bị co rút lại thành còn khoảng một thước. Hoa Lân vội vàng rút thêm hai thanh "Phi quỷ kích” ném tiếp vào trong hỏa diễm.
Lần này hỏa quang đột nhiên tăng mạnh, ba dòng thiết thủy nhanh chóng hòa thành một, chỉ chốc lát đã thấy thành hình một thanh trường kiếm nhưng thể tích vẫn đang nhanh chóng thu nhỏ lại.
Cuối cùng thể tích cũng chỉ khoảng hai thước.
Hoa Lân giận dữ lại rút ra thêm ba thanh "Phi quỷ kích" ném vào, lúc này rốt cục vừa đủ, trường kiếm thu nhỏ lại khoảng ba thước thì hắn cảm giác khó có thể thu nhỏ thêm.
Hắn lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm giữa không trung thành hình một thanh kiếm, sau đó tùy thủ lăng không đem xuống, ha ha cười nói: "Con mẹ nó! Tinh thiết này thật sự đáng thất vọng, phải dùng bảy thanh trường kiếm mới có thể hợp thành một thanh. Thật sự làm ta mệt chết đi…”
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thu Uyển Ly xoe tròn cái miệng nhỏ nhắn, giật mình nhìn chính mình. Còn Tiễn Duyệt và Hàn Trấn Ly hai người sớm đã nói không ra lời, đều cả kinh trừng mắt, há hốc mồm.
Hoa Lân cười cười, ý niệm vừa động, hữu thủ đột nhiên thi triển khống thủy đại pháp, trường kiếm run lên, vừa mới thành hình bảo kiếm "Xích" một tiếng bị một dòng hơi nước làm lạnh đi rất nhanh.
Hắn nâng bảo kiếm trong tay lên, tùy chém về phía "Đại thiết cầu". Chỉ nghe "Tranh" một tiếng, hơn mười thanh Phi quỷ kích trên mặt "Hấp tinh thạch" lập tức đứt lìa, không ngờ cắt sắt như cắt bùn.
Hoa Lân tùy thủ ném thanh kiếm cho Tiễn Duyệt ở phía sau nói: "Thanh kiếm này là của ngươi, cẩn thận với nó đấy! …… còn nữa, các ngươi chớ đi tới, ta phải tái luyện một thanh cho Uyển nhi của ta…”
Tiễn Duyệt thấy bảo kiếm đâm đầu bay tới, ngay cả hấp tinh thạch cũng "ngăn cản" không được, hắn làm sao dám đón đỡ, sợ tới mức lập tức né sang bên. Chỉ nghe "Tranh" một tiếng, thanh kiếm kia đã cắm vững chãi trước mặt, dĩ nhiên cũng xuyên thủng vào lớp nham thạch chừng một thước, cỗ thần binh lợi khí này quả danh bất hư truyền.
Ngày nay, thanh kiếm này được đặt tên là “Thất diệp kiếm” chính là do thần binh thoát dĩnh mà ra, thất diệp giả là do bảy thanh kiếm hợp lại thành một.
Tiễn Duyệt thấy kiếm này, lập tức lộ ra vẻ mặt mừng vui vô cùng ……  Trước Sau