Ngọc Tiên Duyên

Chương 166: Ngộ sấm tuyệt cốc




Thật vất vả trở lại động huyệt, Hoa Lân phát hiện hắn mời chỉ đi khỏi có ba canh giờ mà trên tảng đá đã kết thành một tầng hàn băng bàng bạc, dòng chảy dưới đất đã bị hàn khí “Luyện tâm điện” đông kết. Chiếu tốc độ này, không đến một năm cả thông đạo đều sẽ bị hàn băng đông cứng hết. Đương nhiên, lúc này hàn băng đã không còn là uy hiếp đối với hắn nữa, nhưng hắn vẫn quyết định lập tức động thân. Vì vậy, nhìn một lần cuối cùng quanh động huyệt rộng lớn, ánh mắt dừng ở giữa băng sàng. Chỉ thấy trên đó là những tinh thạch trong suốt của tiểu động vật kia, cùng với mảnh vỏ trứng bị vỡ của nó. Hoa Lân tùy tiện thu lấy tất cả và ném vào trong không gian của Phần Tinh Luân.

Sau khi thu thập xong hết thảy, Hoa Lân lại đi đến bên bờ dòng sông ngầm, ngẩng đầu lên nhìn vào dòng nước tối đen phía trên, dứt khoát phóng người lên, mũi chân điểm vài cái vào các mỏm đá, nhanh chóng bay lên trên.

Dòng sông ngầm này là do băng tuyết của “Huyền băng thiên” bị tan chảy mà hình thành nên, bây giờ đang là mùa hè nên dòng chảy cực kỳ xiết. Hoa Lân bay vọt lên theo phương của dòng nước chảy, mắt thấy dù đang ở nơi rất cao nhưng vẫn không thể thấy được ngọn nguồn của dòng nước, không khỏi tự nhủ: “Ai! Quả thực là dục tốc bất đạt. Nếu ta ở lại trong động nghỉ ngơi mấy ngày, tái luyện chế Hà Chiếu Kiếm, nói không chừng có thể ngự kiếm bay lên, đỡ phải chật vật sao?.... a, không tính nữa, để ra ngoài nói sau vậy!”

Hắn tiếp tục ương ngạnh hướng về phía thượng nguồn bí ẩn lao tới, trong bóng tối cũng không biết là bao lâu rồi, dù sao dòng sông ngầm rốt cục cũng nhỏ dần. Qua một đoạn cong, hắn đột nhiên đi tới một thác nước trước mặt. Chỉ thấy trước mặt ẩn hiện một tia sang, Hoa Lân hoan hỉ vô cùng, lập tức nhấp mình vài cái phóng người lên, rốt cục đã tới được đỉnh thác nước.

Chỉ thấy xung quanh là một cái băng động cự đại, phóng mắt nhìn thấy trên đỉnh động có vô số băng lăng (băng nhũ) bén nhọn trong suốt, lúc đi ở trong đó phải cẩn thận phía trên đầu, nếu không để ý có thể xây xước, chảy máu. Lúc này, xa xa có một dải ánh sáng xanh biếc xuyên thấu qua bức tường băng phía sau chiếu đến, hàn quang trong động phản chiếu loé ra, phảng phất như là nhân gian tiên cảnh.

Hoa Lân rất nhanh xuyên qua lớp băng lăng, thân ảnh chợt loé đã tới trước mặt tường băng, tay phải vuốt lên mặt băng bóng loáng. Ánh sáng mong ước ở cách đó không xa, vì vậy thân thể chậm rãi đi ra phía sau bức tường băng, đón chào ánh sán mà hắn chờ đợi đã lâu. Đột nhiên hắn cảm thấy ánh mắt sáng ngời nhưng dưới một chân lại không có gì cả, hoảng sợ phát hiện nửa người mình đã bước ra khỏi bờ của vạn trượng băng nhận (vực băng), vách núi dựng đứng khiến hắn có điểm váng dầu mờ mắt, một đoá mây trắng mềm nhẹ ung dung bay qua bay lại bên hắn, phảng phất như cười nhạo hắn không biết phi hành.

Hoa Lân áp chế hưng phấn bản thân, dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy tuyết trắng bao phủ không ngừng, tại đỉnh núi đối diện phía xa có một quần thể kiến trúc chính là một cung điện khổng lồ. Tường thành trong suốt phản chiếu ánh mặt trời bắn ra ánh sáng loá mắt. Bảy mươi hai toà băng tháp bày thành một trận hình rất lớn. Hoa Lân lập tức đoán được đỉnh núi đối diện nhất định là địa bàn Thánh Thanh Viện. Nhưng cái khiến hắn kinh ngạc, hoảng sợ chính là ở phía trên trời có một bạch ngọc lầu các (toà lầu bằng bạch ngọc) to lớn. Bảy mươi hai bảo tháp cùng với bạch ngọc lầu các trên bầu trời ẩn hiện tạo thành một mặt nạ tam giác chắc chắn. Hơn nữa bên ngoài còn có một tầng bảo hộ nhàn nhạt bao quanh. Thấy cảnh tượng tráng lệ như ẩn như hiện giữa mây trắng khiến Hoa Lân cả kinh, trợn mắt há hốc mồm.

Đột nhiên, Hoa Lân thấy xa xa trên bầu trời có hơn mười thân ảnh màu trắng bay qua, hắn sợ tới mức lập tức trốn vào trong lớp băng, mồm thì chửi rủa: “Con mẹ nó! Nơi này chẳng lẽ đúng là Thánh Thanh Viện tổng đàn sao? May mà lảo tử đã trốn ra khỏi đường ngầm, nếu không khẳng định là rơi vào rọ của bọn chúng rồi”. Vừa nói hắn vừa gạt lớp băng trượt xuống, rốt cục phút chốc hắn đã tới chân núi. Băng tầng bên người đã chỉ còn rất mỏng, bất đắc dĩ hắn đành phải đi ra.

Phóng mắt nhìn lại, mặc dù đã đi vào trong sơn cốc nhưng xung quanh vẫn thấy có tuyết đọng quanh năm, mà hắn lúc này trên người chỉ có nội y và nội khố mà thôi, đi trên tuyết thế này thật sự mặt mũi có vẻ hơi khó tả. Hoa Lân ngẩng đầu nhìn Thánh Thanh Viện ở đỉnh núi đối diện, nghĩ thầm rằng càng đi xa khỏi nó càng tốt. Vì vậy xoay người chạy về phía đối diện với Huyền Băng Thiên.

Hôm nay hắn dĩ nhiên không thể khống chế được Hà Chiếu Kiếm, đành phải thi triển khinh công “Đạp tuyết vô ngân” một đường chạy như điên xuống núi. Không lâu sau, quay đầu nhìn lại đã không thấy bóng dáng của Thánh Thanh Viện nữa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn chưa dứt hơi thở thì hai đạo thân ảnh màu trắng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, “Sưu sưu!” hai tiếng đã tới chắn trước mặt hắn.

Hoa Lân chợt cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy bọn họ đang chậm rãi thu hồi phi kiếm, đúng là người của Thánh Thanh Viện. Hoa Lân chưa kịp phản ứng, nam tử cao gầy bên trái đã lúc lắc đầu nhìn hắn dò xét, rồi hướng về đồng bạn bên phải nói: “Người này vừa mới tu tới tầng thứ năm Đan Thành Kỳ nên không phải là nhân tài mà chúng ta đang muốn tìm!”

Người bên phải khuôn mặt có vẻ nghiêm trọng, lúc này hắn cũng đang quan sát tu vi của Hoa Lân, nghe đồng bạn nói như vậy cũng gật đầu hướng về Hoa Lân trầm giọng hỏi: “Ngươi là người phương nào, vì sao một mình tới Huyền Băng Thiên này?”

Hoa Lân nhìn không ra tu vi nông sâu của bọn họ, chỉ có thể ẩn ước cảm giác hai vị này có thể lợi hại hơn mình, cúi đầu lại phát hiện thấy quần áo mình đan bạc (tạm bợ), lắp bắp nói: “Ta, ta là đệ…. đệ tử thiên hạ phái, tên là Long Tại Trần! Đặc ý tới nơi này luyện công tu hành, nhưng… chẳng biết hai vị thành tiên hỏi…. hỏi ta có chuyện gì?”

Người bên phải nói: “Ừm… không có việc gì! Ta chỉ là tuỳ tiện hỏi vậy thôi!” nói rồi quay đầu sang đồng đạo bên trái nói: “Chúng ta đi thôi!”. Nói xong, thân ảnh hai người chợt lóe, trong nháy mắt ngự phi kiếm mà đi.

Hoa Lân nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, lúc này mới lau lớp băng đọng trên trán, vừa rồi thật bị bọn họ dọa cho sợ toát mồ hôi. Lần này thoát hiểm thật sự là kinh khủng, nếu không phải quần áo hắn bây giờ đã ở lại “Luyện Tâm Điện”, có lẽ ăn mặc của hắn sẽ khiến cho hai người kia chú ý. Hơn nữa hắn vừa rồi hắn nói vội nhưng hợp tình hợp lý, bởi vì các môn phái quả thật thường xuyên có người đến “Huyền Băng Thiên” để rèn luyện thể phách cho nên hắn mới may mắn thoát được.

Hoa Lân từ lúc đó càng không dám dừng lại thêm một lát nào, một đường hướng về dưới chân núi chạy như điên. Tại đây tuyết trắng mênh mông đúng là băng tuyết thế giới, chỉ có thể thấy bóng người hắn nhanh chóng xẹt qua mặt tuyết.

Hắn thật vất vả hối hả lướt qua sáu toạ băng xuyên, vượt qua năm sơn cốc, trước khi trời tối đã đi được không dưới trăm dặm. Thấy trước mắt vẫn là băng xuyên liên miên không dứt, điều này làm cho hắn dần dần bắt đầu chán ghét loại băng thiên tuyết địa này. Rốt cục hắn lại tới đỉnh một ngọn núi tuyết trắng, kinh hãi phát hiện ra rằng mấy trăm dặm liên tục toàn “Huyền Băng Thiên” tới tận xa cuối tầm mắt. Lúc này mặt trời đã lặn về phía tây, hắn phát hiện ra dưới chân núi tất cả đều là một mảng đen, trực giác hắn nói với chính mình phía dưới nhất định là nguyên thủy sâm lâm (rừng rậm nguyên thuỷ)

Nhưng hắn bất kể thế nào, cứ nương theo ánh sáng phản xạ mỏng manh yếu trên mặt tuyết mà vọt xuống, xẹt qua một mảnh đất trống, tuyết đọng trên đó dần dần tan rã, thực vật xung quanh cũng chậm rãi bắt đầu vươn dậy. Sau nửa canh giờ, hắn rốt cục đi tới chân núi, tiến vào bên trong sâm lâm.

Đi lại trong đêm khuya không phải là tốt, vì vậy Hoa Lân tìm một khoảng đất trống ngồi xuống, mở không gian Phần Tinh Luân lấy Hà Chiếu Kiếm của mình ra. Cử động của hắn chợt làm tiểu động vật đáng yêu kia bừng tỉnh, thừa lúc hắn mở cửa không gian ra, nó liền chạy trốn trong nháy mắt.

Khi nó phát hiện xung quanh đã biến thành rừng rậm u ám thì nó không khỏi lộ ra bộ dạng vừa sợ hãi vừa hưng phấn, một đôi mắt thật to giương lên nhìn xung quanh, đối với sự vật gì cũng đều tò mò phi thường.

Hoa Lân nắm lấy sau cổ nó, đặt ở trước mặt cẩn thận quan sát. Hắn nghĩ tiểu động vật này có điểm quái dị. Phải biết có thể sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt ở “Luyện Tâm Điện”, loại sinh vật này tuyệt không đơn giản. Vì vậy, Hoa Lân nhớ tới đám băng long quanh “Luyện Tâm Điện” nghĩ: “Tiểu tử này không phải là một con rồng con chứ?” cho nên tò mò nhìn nó hỏi: “Này! Ngươi có phải là một tiểu long không?... ừm? Như thế nào lại không có phản ứng vậy?”

Nguyên lai tiểu động vật kia chớp chớp đôi mắt to, ngây ngốc nhìn Hoa Lân, hiển nhiên là nghe không hiểu hắn nói gì.

Hoa Lân nhìn nó không ngừng, thuận miệng nói: “Nhìn ngươi toàn thân đều là bạch sắc, từ nay về sau gọi ngươi là Tiểu Bạch nhé! Thế nào?” Nói là hỏi ý kiến nó nhưng mặc kệ nó có đồng ý hay không vẫn nhìn nó hô lớn: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch!..... A? Như thế nào cũng không có phản ứng! Thật sự là Tiểu Bạch đầu heo!” Nói xong tuỳ tiện ném nó xuống đất.

Tiểu gia hoả kia bị Hoa Lân tuỳ tiện ném lộn xuống, đột nhiên hướng về hắn “Hống! Hống…” gào lên hai tiếng rồi nhấp nháy mắt ngồi xuống trước mặt hắn.

Hoa Lân lúc lắc cái đầu, không hề lí đến nó, cầm Hà Chiếu Kiếm tới bên người bắt đầu xem xét….

Lúc này hắn phát hiện không thể phi hành được, thực sự là khó chịu, vì vậy cẩn thận xem xét Hà Chiếu Kiếm lại một lần. Ngạc nhiên phát hiện Hà Chiếu Kiếm vốn thuộc hoả tính, thế nhưng lúc này biến thành thể chất thủy tính. Việc này khiến hắn thật sự rất kinh ngạc, loại Huyền Băng Tủy này quả nhiên lợi hại.

Hoa Lân đang chuẩn bị thi triển “hoả diễm” để tái luyện Hà Chiếu Kiếm lại đột nhiên nhớ tới mình căn bản không thể chú kiếm, hơn nữa bản thân trước mắt đang bị vây trong địa bàn Thánh Thanh Viện, một khi hồng quang tiết lậu, chính mình có thể bị bắt trở lại vào trong hàn băng, cho nên chỉ có thể thôi. Nhưng Hoa Lân cũng không có nhàn rỗi, đã không thể luyện kiếm, bèn ngồi xuống suy ngẫm. Hôm nay hắn gặp hai gã đệ tử Thánh Thanh Viện, thế mới biết tu vi của mình thực sự quá yếu, làm sao có thể khẩn tốc luyện công để hành tẩu giang hồ đây? Vì vậy nhanh chóng chìm vào không minh trạng thái, nội đan kỳ lạ kia lập tức bắt đầu chuyển động, chung quanh thân thể cũng lập tức hình thành một màn hàn vụ màu trắng.

Tiểu động vật trên mặt đất kia hiển nhiên thập phần thích vụ khí trên người hắn, lặng lẽ nhảy lên vai phải hắn, phi thường hưởng thụ nhắm hai mắt lại, bộ dạng lơ mơ buồn ngủ. Một người một vật ngồi tại bờ rừng rậm, thời gian cũng bất tri bất giác trôi đi. Khi những tia sáng sớm xuyên thấu qua khe hở những ngọn cây chiếu lên trên mặt Hoa Lân thì hắn mới tỉnh lại. Không nói gì, hắn lập tức thu thập tiểu động vật, chuẩn bị ra đi. Hăn muốn đến các thị trấn tìm người nghe ngóng xem tặc oa Phần Tinh Tông ở nơi nào, hắn muốn lập tức giải cứu cho Thượng Quan Linh.

Hầu hết tất cả mọi thứ đều được hắn thu thập, nhưng Tiểu Bạch trên vai hắn hiển nhiên rất thích không khí thanh tân bên ngoài, chết sống không chịu trở lại bên trong không gian Phần Tinh Luân. Bất đắc dĩ, Hoa Lân phải ôm nó bay lên ngọn cây, nương theo các nhánh cây hướng về phía giữa sâm lâm lao tới.

Thật vất vả bò lên trên đỉnh một ngọn núi, Hoa Lân phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy quanh mình thế núi chập chùng, xa xa trên bầu trời có những kim điêu không ngừng bay liệng, dáng vẻ thanh nhàn của kim điêu dường như rất thoải mái.

Hoa Lân lúc này không rõ phương hướng nữa, chỉ lo hướng một phương mà chạy trốn cho thật nhanh. Chạy chưa được bao lâu thì đột nhiên từ trên trời cao một kim điêu cự đại, thậm chí còn to hơn cả người hắn, lao xuống, vươn ưng trảo dài nửa thước nhắm hắn hướng tới. Hoa Lân quái lạ kêu lên: “Ôi trời, sao lại có con chim nào to thế chứ? Đánh được nó đem luộc ăn, khẳng định có thể làm lương thực cho một tháng. Hắc hắc…”

Nói tới nói lui nhưng hắn thực không biết làm sao có thể tổn thương tới kim điêu này bởi loại ác điểu to lớn thế này cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Vì vậy nhẹ nhàng lùi lại hai thước, hữu thủ phát ra chân khí nhu hòa đẩy kim điêu ra xa hai trượng. Nhưng kim điêu này hết lần này tới lần khác chưa từ bỏ ý định, một trảo không trúng lại dang cánh bay lên cao hai trượng rồi lao xuống, hai móng vuốt lòe lòe ô quang hung ác nhằm đầu Hoa Lân hướng tới, động tác linh mẫn phi thường.

Nhưng mà điều khiến Hoa Lân giật mình chính là Tiểu Bạch ở trên vai hắn không có chút gì sợ hãi, đột nhiên không nhịn được “Hống! Hống…” hướng về kim điêu rống lên hai tiếng. Chỉ thấy kim điêu kia không ngờ giật mình kinh hoàng, đột nhiên cấp tốc bay thẳng lên trời, rốt cục cũng buông tha khối thịt béo là Hoa Lân này.

Hoa Lân thực sự kinh ngạc, lúc này mới phát hiện Tiểu Bạch quả nhiên đại hữu môn đạo. Nhưng đi vào trong sâm lâm này càng khiến Hoa Lân ngạc nhiên hơn, bởi vì hắn đi thẳng một đường tới đây cho đến tận bây giờ vẫn không có gặp dã thú nào. Dã thú ở đây rõ ràng so với ở quê nhà hắn phải to gấp vài lần. Hơn nữa, khi hắn vừa mới tiến vào trung tâm khu rừng thì hắn phát hiện ra rằng cây cối ở phía xa xa đột nhiên xáo xác cả lên, chim chóc trên cây đều cắm đầu chạy trối chết. Hoa Lân nghĩ thầm: dựa theo tình cảnh này, phỏng chừng còn có dã thú hung mãnh hơn, nếu mình đến tối mà không thể ra khỏi hắc sâm lâm này, có lẽ sẽ gặp những dã thú khiếp người.

Vì vậy rốt cuộc không dám dừng lại một lát nào, nương theo các ngọn cây liều mạng phi thân thật nhanh, mệt mỏi thì nghỉ tại ngọn cây đại thụ nghỉ ngơi một lát, cứ như vậy chạy trốn, bất tri bất giác hắn đã đi theo hướng đó được ước chừng hai ba trăm dặm.

Lúc này, hắn lại trèo lên trên đỉnh một ngọn núi, trước mắt đột nhiên xuất hiện một sơn cốc trống trải. Chỉ thấy sơn cốc này cực kỳ kỳ lạ, trong đó không hề có cây cối nào, trong sơn cốc toàn bộ chỉ có cỏ dại mọc rậm rạp phủ khắp sơn cốc, thế nhưng không có một chút dấu hiệu lay động của gió nào, nơi này tựa như là một tử vong chi địa.

Hoa Lân thật không hiểu nổi ở giữa sâm lâm rậm rạp này thế nào lại có một thảo nguyên trống trải như vậy, tựa như trung tâm sâm lâm đột nhiên tụt xuống khiến cảm giác đầu tiên của Hoa Lân là nơi này khẳng định là vùng đất nguy hiểm phi thường.  Hoa Lân đứng ở trên đỉnh núi, tầm mắt bao phủ phương viên sáu mươi dặm thảo nguyên, hắn đột nhiên phát hiện trong sơn cốc có mười ba tấm bia đá cự đại, xa xa nhìn lại có vài phần tương tự so với cự thạch trận của Thiên Sơn kiếm phái. Thấy được công trình kiến trúc này ở đây, Hoa Lân rốt cuộc không biết là có cái gì nguy hiểm ở đây không. Nghĩ rằng phía dưới nhất định có người ở, vì vậy hưng phấn thi triển kinh công Thảo Thượng Phi hướng về phía chân núi phi tới.

Ai ngờ vừa mới đi tới bờ sơn cốc, Tiểu Bạch trên vai hắn lại đột nhiên kêu lên loạn bậy, giống như cảnh cáo hắn phía dưới sẽ có nguy hiểm. Nhưng Hoa Lân đã không ngừng thân, cả người lúc này phi giữa không trung, trong nháy mắt đã rơi xuống đám cỏ dại trong sơn cốc.

Trong nháy mắt khi hắn bước vào sơn cốc kia, một sự tình kỳ quái đã xảy ra. Hắn đột nhiên phát hiện công lực toàn thân không cánh mà bay, rốt cuộc không thể đề tụ nổi một tia công lực, thân thể cứ như thế rơi thẳng xuống mặt đất, sợ tới mức hắn chửi bậy lên một trận. Tiểu Bạch kia cũng đồng thời kêu ngao ngao lên bên tai hắn, một người một vật lăn tròn thành một cục.

Cú ngã này khiến Hoa Lân đau không chịu nổi, mồm không cẩn thận đã ngập cả vào bùn đất, rên rỉ vài tiếng, lúc này mới thật vất vả bò dậy. Hoa Lân vỗ vỗ trên đầu, liên tục khạc nhổ bùn đất ra, lúc này mới quát mắng: “Cái quái gì thế này? Thế nào mà lại đột nhiên rơi xuống như vậy?”

Tiểu Bạch ở bên cũng bối rối nhìn chung quanh, đột nhiên liều mạng hướng lên vai hắn nhảy lên, phảng phất như nó cũng cực kỳ sợ hãi vùng đất kỳ lạ này.

Hoa Lân thật không biết nơi này có cái gì đáng sợ, không thể đề tụ được công lực sao? Đây rõ ràng là một loại trận pháp cấm chế, hắn sớm đã gặp nhiều rồi nên không thể trách ai được. Đồng thời, dưới ánh sáng ban ngày này, thảo nguyên này còn cái gì nguy hại nữa không? Hắn hết lần này tới lần khác đều không phục, quyết định sẽ tự mình đi vào tìm hiểu tại sao lại thế này.

Vì vậy ngạo nghễ hướng đến giữa sơn cốc đi tới hơn mười bước, hắn tịnh không có phát hiện ra điều gì khác thường, trong lòng âm thầm buồn cười, nghĩ mình vừa rồi thiếu chút nữa đã bị lừa. Nhưng khi hắn còn đang đắc ý thì hiện tượng quái dị đột nhiên xuất hiện. Chỉ thấy cỏ dại bên người đột nhiên cao lên rất nhiều, bất tri bất giác đã vượt quá đỉnh đầu hắn. Hoa Lân phát hiện các gạch đá dưới chân lần lượt biến đổi, chúng nó mơ hồ như đang y theo một trận pháp nào đó mà bố trí, thế nhưng Hoa Lân hết lần này tới lần khác cảm giác một mảnh tử khí trầm trọng ở xung quanh. Vì vậy trong lòng vừa động liền lấy ngay Hà Chiếu Kiếm bổ ra cỏ dại phía trước. Lúc này hắn thực sự hoảng sợ phát hiện ngay cả không gian Phần Tinh Luân của mình cũng đều không có lối thoát. Hiển nhiên đây là một chỗ bị trớ chú (nguyền rủa), bất cứ hình thức năng lượng nào tới nơi này đều bị hóa giải thành vô hình.

Hoa Lân bất tri bất giác dừng cước bộ, hắn không có bảo kiếm nơi tay, ít nhiều có cảm giác lo sợ, vì vậy nhanh chóng xoay người theo đường cũ phản hồi. Nhưng hắn mới đi được hai mươi bước đã cảm giác có gì đó không đúng, theo lý thuyết hắn có thể lập tức quay trở lại bên bờ sơn cốc, nhưng hắn không thể thấy gì, cỏ dại xung quanh ngược lại càng ngày càng rậm rạp, càng ngày càng mọc cao thêm. Hoa Lân âm thầm lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy cỏ dại đã cao tới hai trượng che khuất mất ánh mặt trời, bốn phía u ám ép tới khiến hắn dường như không thở nổi. Nhưng Hoa Lân từ nhỏ đã gặp bao nhiêu sự kiện linh dị, biết mình phải vượt qua nỗi sợ hãi này mới được, nếu không tương lai lưu lại trong đầu trí nhớ về nỗi sợ hãi này, đối với một người tu chân mà nói, thì rất không ổn. Đương nhiên, Hoa Lân có một cách đối phó với loại trận pháp sản thủ này, chính là phóng hỏa thiêu nguyên (phóng lửa đốt nguồn gốc trận pháp). Cho nên hắn không hề do dự, dứt khoát động thân đi vào sâu bên trong bồn địa.

Bất tri bất giác đã đi được nửa canh giờ, lúc này đã quá trưa, cỏ dại xung quanh cũng càng ngày càng vươn cao, sắc trời cũng bắt đầu phảng phất ảm đạm vô cùng. Mờ mịt không thể nhìn phương hướng, Hoa Lân đột nhiên cảm giác bên trái có một bóng thật lớn, tất cả đều là do giác quan thứ sáu của hắn cảm nhận, nhưng hắn tin tưởng cảm giác của chính mình. Vì vậy hướng đến cái bóng kia trực tiếp đi tới.

Quả nhiên, trước mắt đột nhiên xuất hiện một tấm bia đá cự đại. Khi ở trên đỉnh núi, Hoa Lân đã sớm nhớ tới vị trí những tấm bia đá này, biết đây là một trong mười ba tấm bia đá đó, vì vậy yên tâm đi tới cẩn thận quan sát. Chỉ thấy trên mặt tấm bia đá có khắc mười bốn chữ: “Sinh nhân vật sấm nhiếp hồn cốc, dạ bán tam canh xuất khiếu thời!” (Người sống đột nhập vào nhiếp hồn cốc, canh ba nửa đêm sẽ bị xuất khiếu - câu này tại hạ dịch không tự tin lắm)

Hoa Lân trong lòng cả kinh, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ canh ba lại gặp cái gì nguy hiểm chăng? Vì vậy lại ngẩng đầu lên nhìn trời, phát hiện lúc này đã là buổi chiều, trong lòng không khỏi kinh ngạc lo sợ, vội vàng cả giận tự nói: “Xuất khiếu xuất khiếu cái gì! Ta không phải là chưa thấy quỷ hồn, có cái gì mà sợ chứ?” Vì vậy định tâm lại, đi ra mặt sau tấm bia đá xem có gì cổ quái khống, chỉ thấy mặt sau quả nhiên có khắc mười sáu chữ to “Vạn niên bất hủ, thần dụ bất kinh; trục thiên tuyệt địa, thất giới bất hám!” Hơn nữa, tại phía dưới mười sáu chữ này có vẽ một hình ngôi sao kỳ quái.

Hoa Lân đương nhiên nhìn không ra cái gì khả quan ở đây, hắn chỉ là sợ hãi mình sẽ không tìm được đường ra trước hoàng hôn, cho nên quyết định lập tức rời đi. Vì vậy ngắt một gốc cây cỏ dại buộc lại trên tấm bia đá này, phòng ngừa mình lại quay về chỗ này.

Dựa vào cảm giác, Hoa Lân vội vàng ra đi, tận lực theo hướng thẳng tắp hành tẩu, tuyệt không cho những mảnh đất đá đang thay đổi vị trí dưới chân làm ảnh hưởng tới phán đoán của mình. Thấy đã đi gần một canh giờ, theo lý thuyết thì sẽ sớm tới bờ sơn cốc, nhưng hắn phát hiện thấy mình vẫn bị mịt mùng trong đám cỏ dại.

Đột nhiên, hắn cảm giác bên phải có một cái bóng thật lớn, tim vừa đập liền nhanh chóng hướng đến đó đi tới, đồng thời trong lòng vạn phần khẩn trương, sợ chính mình lại quay lại tấm bia đá đầu tiên đó.

Khi hắn rốt cục thấy có một tấm bia đá hoàn toàn giống tấm bia kia thì trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, bởi vì trên mặt tấm bia đá này quả nhiên cũng có mười bốn chữ “Sinh nhân vật sấm nhiếp hồn cốc, dạ bán tam canh xuất khiếu thời!”

May mắn thay, Hoa Lân tịnh không thấy nút thắt bằng cỏ dại mà mình lưu lại, nếu không tinh thần hắn thật sự muốn hỏng mất.

Lại bước tới tấm bia đá, Hoa Lân muốn nhìn phía sau nó có phải vẫn là mười sáu chữ “vạn niên bất hủ, thần dụ bất kinh; trục thiên tuyệt địa, thất giới bất hám!”. Nhưng hắn vừa mới đi tới, đột nhiên hoảng sợ phát hiện một khung cảnh phi thường khủng bố.

Tại mặt sau tấm bia đá lúc này đang nằm hai mươi sáu thi thể khô héo, bọn họ mỗi người đều tay cầm binh khí nên chắc hẳn là người trong võ lâm. Nhưng lúc này bọn họ trước khi chết đều lộ ra ánh mắt sợ hãi, điều này làm cho Hoa Lân lập tức nhớ tới huyết ma tàn ác…  Trước Sau