Hoa Lân vẫn ôm Thượng Quan Linh, ngơ ngác nhìn khung cảnh vô cùng huyên náo dưới khán đài, thực sự cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng bất chấp sự phản đối của khán giả phía dưới, hắn quả quyết đem Thượng Quan Linh ngự kiếm tháo chạy, loáng cái đã mất hút về phía Quan Tinh các.
“Người chiến thắng” không nói không rằng đã cao chạy xa bay khiến khán giả lập tức bùng phát, đua nhau trách vấn. Có kẻ hét: “Sao hắn muốn đi là đi được? Cũng chẳng thèm đánh tiếng gì cả.”
Lại có kẻ la ó kháng nghị: “Quyết không được trao Huyền Thiên kiếm cho hắn! Cái tên quá quắt…”
“Đúng đúng đúng…”
“He he…”
Kỳ thực, mọi người đều cho rằng Hoa Lân là kẻ thắng đậm nhất trong kỳ Thục Sơn kiếm điển, không những giành được bảo kiếm mà còn mỹ nhân về tay, sự thèm muốn đa số thường biến thành đố kị, chỉ biết cảm thán Hoa Lân là người trẻ tuổi nhất, thành danh nhanh nhất từ trước đến nay, quả là hiếm thấy trong thiên hạ!
Các đệ tử Thiên Sơn cũng kinh ngạc đến đờ người, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, bọn họ tuyệt nhiên không ngờ tiểu sư thúc lại có dan díu với Hoa Lân.
Ngày hôm nay, Thiên Sơn kiếm phái cũng đạt tới đỉnh điểm danh vọng. Họ không chỉ bồi dưỡng ra một phản đồ “đệ nhất thiên hạ” mà còn sản sinh một mối tình sư điệt lừng lẫy kim cổ. Dưới ánh mắt sáng quắc của chúng nhân, các đệ tử Thiên Sơn chỉ còn cách lầm lũi tách khỏi đám đông, mau mau chóng chóng thoát ly kiếm điển.
Trên đường xuống núi, Hạng Tiêu Vân hậm hực kêu: “Bọn họ đúng là làm mất mặt Thiên Sơn chúng ta, bảo chúng ta làm sao đối mặt với võ lâm thiên hạ bây giờ?”
Dương Phong Linh phản đối: “Thế thì đã sao nào, sư điệt yêu nhau thôi chứ có gì…Ngày xưa Dư Kinh Hải của Côn Luân với sư điệt ông ấy Doãn U Lam chẳng phải còn thành thân là gì? Cũng đâu có ai cười nhạo họ, ngược lại còn được lưu truyền như một giai thoại!”
Hạng Tiêu Vân nổi giận: “Ngươi im mồm cho ta! Dư Kinh Hải của Côn Luân đường đường là nam nhân, ông ta lấy sư điệt mình đương nhiên không thành vấn đề, đâu có như sư phụ ngươi?”
Dương Phong Linh trước giờ rất khôn khéo, nhưng hôm nay cũng đột nhiên nổi cơn tam bành, quặc lại: “Sư phụ ta làm sao? Chẳng phải cũng là sư điệt yêu nhau sao, cớ gì nam nhân được lấy sư điệt mình, nữ nhân thì không được?”
Hạng Tiêu Vân cứng họng, mãi mới đáp trả: “Nữ nhân phải tuân thủ phụ đạo*!”
Dương Phong Linh: “Hừ!...Không biết xấu hổ, thèm vào nói với ngươi!”
“Ngươi…”
Đệ tử Thiên Sơn xuống núi trong tiếng tranh cãi ỏm tỏi, còn trên Lăng Vân đỉnh khán giả vẫn đang rối rít bàn luận. Cách nghĩ của mọi người cũng gần giống Hạng Tiêu Vân, thế tục là vậy đấy, sư thúc cưới sư điệt dường như là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng nếu nữ sư thúc gả cho sư điệt mình thì thông thường sẽ gây nên sửng sốt. Từ đó có thể thấy một phần nhỏ sự thành kiến của thế tục.
Thượng Quan Truy Vân thân là trọng tài không có lời gì để nói trước mối tình của con gái, đành để Cốc Thanh Phong lên đài: “Mọi người yên lặng! Mọi người yên lặng!”
Tiếng thảo luận bên dưới sau cùng cũng dịu bớt. Cốc Thanh Phong nghiêm nghị nói: “Thục Sơn kiếm điển đã đến hồi kết thúc, về vấn đề Huyền Thiên kiếm thuộc về ai, đương nhiên vẫn giao cho Hoa chưởng môn của Tiên Kiếm phái bảo quản!...Còn chuyện nhà của Thiên Sơn kiếm phái, mọi người đừng quan tâm thêm nữa, dẫu sao hiện giờ người ta cũng không phải là quan hệ sư điệt, về tình về lý chúng ta đều không tiện can dự…”
Dưới đài lập tức nhốn nháo bàn luận, Cốc Thanh Phong bỗng tăng âm lượng, rung động khiến chúng nhân tai đau âm ỉ. “Được rồi! Sau đây Toàn Chân giáo Mạnh tiền bối sẽ tiếp tục giảng giải tu chân bí điển, ai không muốn nghe có thể rời khỏi đây…”
Dưới đài quả nhiên trật tự hẳn, giữa tu chân và buôn chuyện phiếm, hiển nhiên là tu chân quan trọng hơn…
Mạnh Lôi đứng sau đài ngớ người, gãi đầu gãi tai càm ràm: “Sao lại đến lượt mình rồi?”
…
Hoa Lân bồng Thượng Quan Linh về Quan Tinh các, lên phòng khách tầng hai, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đệm. Thấy vết thương trên vai trái nàng đã ngưng chảy máu, Hoa Lân mới an tâm. Hắn hối hả đi tìm kim sang dược rồi khẽ mở vạt áo nàng ra xem, máu tươi đã đóng bết vào y phục, Thượng Quan Linh không nhịn được bật rên một tiếng.
Hoa Lân xót lắm, hỏi: “Không…không sao chứ?”
Con mắt cong cong của nàng chỉ nhìn hắn, không lời đáp.
Hoa Lân liền an ủi vỗ về, rồi nhớ ra cần phải phụ nàng tẩy rửa thân thể, thế là hắn đích thân xuống lầu đun một nồi nước nóng, chạy lên chạy xuống, tất bật tối mắt tối mũi. Mãi sau, hắn mới bưng được một chậu nước nóng vào phòng khách, ngồi xuống cạnh nàng cười nói: “Linh nhi! Ta nhớ hồi ta còn nhỏ, dường như từng được nàng giúp cởi bỏ quần áo, có chuyện này không?”
Thượng Quan Linh nằm trên giường, theo dõi hắn chạy qua chạy lại vì mình, niềm hạnh phúc vô bờ khiến nàng ngất ngây. Được hỏi, nàng cười nhu mì: “Đúng vậy, khi ấy hình như chàng bị mắc bệnh nặng gì đó!”
Hoa Lân đã chứng thực được hồi ức thời ấu thơ, mừng rỡ hỏi: “Thích khách đêm đó đúng thật là nàng ư?”
Thượng Quan Linh bực tức trề môi: “Hả? Chàng…Bây giờ chàng mới biết?” Câu này tỏ rõ ý nuối tiếc vì đã thất thân với hắn vào cái đêm trên đỉnh núi đó.
Hoa Lân vội vàng giải thích: “A! Nàng đâu có nhắc đến chuyện đó với ta…”
Thượng Quan Linh: “Chàng chàng…Hừ!”
Hoa Lân cười ngô nghê dùng khăn bông nhúng ít nước nóng, nhè nhẹ làm tan máu bầm trên ngực nàng, âu yếm nói: “Thế cũng tốt, cuối cùng hôm nay đã đến lượt ta cởi quần áo giúp nàng. Hi hi…” Nói xong hắn vạch lớp áo mềm mại của nàng ra để chuẩn bị thay thuốc.
Thượng Quan Linh nổi nóng: “Chàng…chàng bắt nạt người ta!”
Hoa Lân thấy nàng không vẻ gì là giận thật, bèn cười ha ha nói: “Đây gọi là nhân quả tuần hoàn, biết không? Nào, nhấc tay lên…” Vừa nói hắn vừa cởi cúc áo của nàng, trút bỏ áo khoác, lộ ra chiếc áo con mượt mà bó sát người, làn da trắng bóc nõn nà khiến người ta không nén nổi sinh lòng yêu thương say đắm…
Mặc dù Thượng Quan Linh từ lâu đã thành người của hắn, nhưng mỗi lần cùng hắn hành phòng đều vào ban đêm, giữa ban ngày ban mặt thoát y trước mặt hắn như hôm nay thì là lần đầu, bất giác xấu hổ nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ rần rần đầy gợi cảm.
Hoa Lân mất bao công sức mới tháo được nửa bên trái của chiếc áo con, hở ra bầu ngực vun đầy trơn bóng như ngọc. Hắn ra sức đè nén tà niệm, giúp nàng rửa sạch vết máu, đắp thuốc tử tế, khi xong xuôi thì đã mệt đến mức mồ hôi mồ kê đầy đầu. Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói của Diệp Thanh: “Lân ca ca, có cần muội giúp không?”
Hoa Lân sực nhớ ra đã bỏ rơi Diệp Thanh một mình trên Lăng Vân đỉnh, lòng áy náy khôn nguôi, vội đáp: “Không cần không cần, xong rồi mà!”
Thượng Quan Linh cầm y phục định mặc, nhưng thân trái bị tê dại chút đỉnh, hiển nhiên là do vết thương bởi kiếm khí của Hoa Lân, quýnh quáng nói: “Ta…người ta muốn mặc vào!”
Hoa Lân luống cuống mặc quần áo cho nàng, nhưng không cẩn thận chạm phải vết thương, Thượng Quan Linh kêu “a” một tiếng làm hắn càng thêm lúng túng.
Diệp Thanh đứng ngoài bật cười khúc khích, đẩy cửa bước vào một cách tự nhiên. Thượng Quan linh hoảng loạn vớ chăn che thân, giận dữ bảo: “Cô vào đây làm gì?”
Diệp Thanh đến bên giường, cúi đầu nhìn nàng, lớn tiếng: “Công tử nhà tôi là tấm thân ngàn vàng, bảo công tử hầu hạ cô ấy à? Đừng hòng…”
Thượng Quan Linh nhìn nhìn Diệp Thanh, rồi quay sang làm nũng với chàng “công tử”: “Hoa Lân! Hừm …”
Hoa Lân bắt đầu toát mồ hôi trán, liền giở giọng ngon ngọt với Diệp Thanh: “Ta đã băng bó cho Linh nhi ổn cả rồi, muội ra ngoài trước đi, nha?”
Diệp Thanh thấy quanh phòng bừa bãi bông băng, khăn bông thấm máu, nước nôi tung toé, bèn cười khẽ hỏi: “Công tử có chắc là chăm sóc được không?”
Hoa Lân xoay người Diệp Thanh, đẩy lưng nàng mời ra tận ngoài cửa, dõng dạc tuyên bố: “Đương nhiên là có thể…”
Diệp Thanh bị đẩy ra ngoài hành lang rồi vẫn quay lại cười trêu: “Muội sợ huynh càng chữa, thương thế của cô ta càng nặng thôi. Hi hi…”
Hoa Lân bó tay chịu thua, dịu giọng nói: “Muội đến Thanh Long biệt uyển lấy hộ y phục của cô ấy qua đây, được chứ?”
Diệp Thanh lườm hắn một cái, rất không tình nguyện nện bước xuống cầu thang…
Hoa Lân thở phào nhẹ nhõm, về cạnh Thượng Quan Linh thì bị đôi mắt ngời sáng của nàng săm soi khắp người, hắn gượng gạo hỏi: “Sao thế? Ta băng bó có được không?”
Thượng Quan Linh phát bực: “Không chết được…”
Hoa Lân ngượng ngập, chỉ biết gãi đầu gãi tai cho qua chuyện….
…
Chú thích: *phụ đạo: tiêu chuẩn đạo đức của phụ nữ  Trước Sau