Hoa Lân suy tính đoạn nói: “Được rồi! Chúng ta cùng quay về, báo ngay cho Cốc Thanh Phong hay tin!”
Thượng Quan Linh thoáng do dự, Thục Sơn có biến, đi thông báo đích thực cũng là chuyện nên làm. Nàng liền xoay người mở thạch bản trên đỉnh đầu, nhưng đẩy kiểu gì cũng không ra, thậm chí đến cả cơ quan khai mở cũng không tìm thấy. Nàng nôn nóng nói: “Nguy rồi, thông đạo này chỉ có thể mở được từ bên ngoài!”
Hoa Lân nhíu mày, dốc sức bổ mạnh vào thạch bản. Nhưng vượt ngoài ý liệu của hắn, đó không phải một phiến đá thực sự mà là một khối vòng vàng kỳ lạ phi thường, với uy lực của Hà Chiếu kiếm mà vẫn không làm nó xê dịch mảy may. Ngoài ra, các vách tường trong thông đạo đều nổi lên một tầng sóng gợn tỏa ánh sáng rực rỡ, toàn bộ sức mạnh trong một nhát kiếm của Hoa Lân bị hóa giải sạch không còn tăm tích.
Thượng Quan Linh kinh hãi: “Hỏng rồi! Đây là ‘Bát Hợp Lân Quang trận’ của Thục Sơn, chỉ sợ phải tìm cho ra trận nhãn mới xong…”
Hoa Lân không tin có tà, lại liên tiếp chém ra ba kiếm, song chẳng những thạch bản trên đỉnh đầu không chút sứt mẻ mà cả thông đạo cũng chỉ bị một đợt chấn động nhẹ. Hiển nhiên tác dụng của trận pháp này là phân tán điểm chịu lực khắp bề mặt thông đạo, trừ phi có công lực dời núi lấp biển, bằng không đừng hòng phá trận ra ngoài.
Hai người bất giác quay sang nhìn nhau, đột nhiên mặt đất dưới chân rung động, sâu phía dưới loáng thoáng vọng lên tiếng rền vang. Hai người đồng biến sắc, Thượng Quan Linh nói: “Thôi bỏ đi! Nếu đã không ra được thì chúng ta cứ dứt khoát đi tiếp, bắt người phá trận, trong bọn chúng nhất định có đệ tử Thục Sơn, ta tin rằng bọn chúng có thể mở được thông đạo!”
Hoa Lân vốn định phóng thích ngọn lửa cuộn trào trong cơ thể, nhờ Hà Chiếu kiếm để thoát khốn, nhưng lại sợ sẽ dẫn đường cho ma đầu Phần Âm tông tìm đến nên hắn chỉ còn cách gật đầu đồng ý, huống hồ đề nghị của Thượng Quan Linh cũng là một biện pháp hay. Hai người chạy sang một hướng khác của thông đạo…
Băng qua một đoạn địa đạo dài, ngoặt qua ba khúc quanh, trước mặt xuất hiện bậc thang đi xuống dưới, thạch môn dày nặng đã mở sẵn, cơ quan trên tường nát tươm, hiển nhiên là do đám người thần bí phía dưới gây ra.
Phi xuống không hề do dự, Hoa Lân và Thượng Quan vừa tiến vào một thông đạo khác thì trước mắt đột nhiên tối om, tự nhiên nảy sinh cảm giác bị hãm mình trong một vùng không gian âm u. May là hai người đều thân hoài võ công cao tuyệt, nhờ một tia sáng xanh leo lét trên tường, họ vẫn miễn cưỡng có thể nhìn rõ quang cảnh ngoài mười trượng. Cả thông đạo bóng loáng một màu xanh sẫm khiến người ta sởn gai ốc như sa vào quỷ giới.
Hai người giờ mới nhớ nơi đây có tên là “Trấn Yêu tháp”, không khỏi chột dạ lo nghĩ: dưới kia liệu có thực là thế giới của yêu ma không đây?
Nhưng lòng hiếu kỳ mãnh liệt đã hấp dẫn họ, tay nắm tay, hai người chạy sâu vào trong thêm vài chục trượng, bỗng thấy lối đi bị chặn lại bởi một “chiếc kính” trong suốt mà u ám…
Chỉ thấy trên mặt kính đó dập dờn từng lớp sóng gợn, rõ ràng là một thông đạo cổ quái có thể đi xuyên qua được. Hai người tỉ mỉ quan sát, trên tường bên trái có viết mấy dòng chữ giải thích rất đặc biệt. Văn tự ở dòng thứ nhất ngoằn ngoèo khó hiểu, nhưng ngay bên dưới là dòng phiên dịch bằng tiếng Hán: “Yêu ma cấm địa, bất đắc nhập nội!”
Dòng khác có viết: “Nơi đây ba nghìn năm trước, sau trận tiên ma đại chiến, Vô Cực Tiên Sĩ dùng kết giới để trấn nhiếp lũ yêu nghiệt còn sót lại, phàm nhân tuyệt không được tiến vào, bằng không tất tử vô nghi!” Dưới đó lại có thêm một hàng chú giải lớn màu đỏ tươi: “Để bảo vệ muôn dân thiên hạ, vạn lần không được mở kết giới! Nếu không, thiên hạ biến sắc…”
Hoa Lân và Thượng Quan Linh đối mặt nhìn nhau, đều nhận ra thần sắc hoảng sợ trong ánh mắt đối phương. Đám người thần bí phía trước kia dám to gan xông thẳng vào kết giới yêu ma, không hiểu chúng định thực hiện mưu đồ gì nữa.
Hoa Lân nghiêm mặt nói: “Ta có một dự cảm mạnh mẽ, kẻ bên trong kia khẳng định là Huyết Ma. Với công lực của chúng ta tuyệt đối không ngăn nổi hắn. Chi bằng chúng ta hãy nghĩ biện pháp báo tin cho Thục Sơn gấp mới được! Đi…lập tức rút lui!”
Thượng Quan Linh vẫn lưu luyến không rời, ngoảnh đầu nhìn tầng kết giới trong suốt đó, sáo ngọc trong tay rón rén thăm dò.
Sáo ngọc chầm chậm xuyên qua tầng kết giới như mặt nước, xung quanh dềnh lên từng đợt sóng chập chờn, quả nhiên không khác gì thủy diện.
Đột nhiên, sáo ngọc bị lôi tuột vào trong khiến Thượng Quan Linh giật mình kinh hô, hấp tấp muốn rút lại. Nhưng nào ngờ, bằng vào công lực của nàng mà cũng không rút ra được, hơn nữa còn dần dần bị lún sâu hơn.
Hoa Lân vội vàng xông lên tóm lấy ngọc thủ của nàng, hợp sức hai người mới miễn cưỡng dừng được thế tiến của sáo ngọc. Chợt từ đầu sáo ngọc truyền lại một trận âm hàn thấu cốt, thân thể hai người đồng thời run lên, sáo ngọc trong tay nhanh chóng thụt vào…
Ngay khi sáo ngọc sắp mất hút trong kết giới, Hoa Lân nổi giận vung Hà Chiếu kiếm đâm tới, một quầng lôi quang lóe qua trên thân kiếm. Mơ hồ nghe thấy một tiếng rú quái dị, sức mạnh trên sáo ngọc thình lình biến mất, Hoa Lân ôm Thượng Quan Linh xoay vòng mới hóa giải được lực đẩy đột ngột về sau.
Thượng Quan Linh kinh sợ thốt: “Vừa rồi thứ gì đã kéo sáo ngọc của ta?”
Hoa Lân đương nhiên không biết phải trả lời nàng thế nào, cương quyết ôm eo nàng quay lại hướng cũ. Rốt cuộc Thượng Quan Linh cũng ngừng phản kháng, hai người vừa về đến chỗ thạch bản ở lối vào thì nghe thấy tiếng ầm ầm vang dội từ thông đạo sau lưng, “rào!” một tiếng, tựa như một thứ gì đó vỡ vụn, xem ra có người đã phá tung kết giới kia.
Hoa Lân và Thượng Quan Linh sắc mặt đại biến, tuy chưa nhìn thấy thân ảnh đối phương, nhưng khí tức hùng mạnh của lũ yêu nghiệt đã tràn ngập cả thông đạo, hô hấp bị dồn nén trở nên gấp gáp hơn. Mặc dù hai người không biết yêu vật đang đuổi đến từ phía sau là thứ gì, nhưng họ tuyệt đối minh bạch rằng mình không thể chống chọi được sự công kích của chúng, bởi chỉ riêng sức ép của yêu khí đã khiến họ hít thở khó khăn, từ đó có thể thấy đối phương mạnh đến mức nào.
Thế nhưng, hiện giờ thạch bản trên đỉnh đầu vẫn chưa mở được, sau lưng lại có đội quân yêu ma cường đại đang ập đến, hai người bị kẹp ở giữa, không còn chỗ trú thân.
Thượng Quan Linh hoảng loạn tìm kiếm vị trí của trận nhãn, song thông đạo này không có chỗ nào lồi lõm, hiển nhiên không thể mở bằng cơ quan bình thường. Trong nháy mắt, luồng yêu khí khổng lồ cuồn cuộn tràn tới, có lẽ “bọn chúng” chỉ cần vòng qua một ngã rẽ nữa là sẽ giáp lá cà với hai người họ. Tạm thời không bàn đến chuyện Huyết Ma có mặt trong số đó hay không, chỉ mình lũ yêu vật này hai người e là đã không đủ sức chống cự.
Vào lúc nước sôi lửa bỏng này, Hoa Lân không còn che giấu được nữa, tay đã ngưng tụ ngọn lửa đỏ sẫm, hét lớn: “Linh nhi…ra sau ta!”
Thượng Quan Linh thấy hắn toàn thân rực đỏ, Hà Chiếu kiếm biến thành một màu đỏ chói trong suốt, phảng phất như sắp hóa thành nước thép. Trong tâm trạng ngạc nhiên, nàng chỉ biết vâng lời đi ra sau lưng hắn.
Đúng lúc này, từ ngã rẽ trong thông đạo phía sau phun ra một bầu hắc khí đậm đặc, cùng với đó là một đám yêu ma quỷ hồn đông nghịt. Có ác quỷ dữ tợn, có cương thi nanh ác, còn cả u linh không đầu và một số yêu vật kỳ hình quái trạng, kẻ dẫn đầu chính là “Huyết Ma” Lưu Thế Kiệt.
Hoa Lân đã vận dụng ngọn lửa ẩn trong cơ thể, Hà Chiếu kiếm hồng quang vạn trượng, lửa cháy bừng bừng, dốc sức chặt vào thạch bản…
Nhận ra Hoa Lân, Huyết Ma cũng ngây người, ánh mắt dời đến Thượng Quan Linh bên cạnh hắn, khóe môi y nhếch lên nét cười dâm đãng. Đột nhiên khuôn mặt y biến sắc, phát hiện ra Hoa Lân định đào tẩu, thân ảnh Huyết Ma nhòe đi, một bóng trắng mắt thường khó nhận ra tức tốc bổ nhào tới.
Cùng lúc, kiếm quang của Hoa Lân lóe lên, “coong!” một tiếng đánh văng thạch bản trên đỉnh đầu, cả thông đạo rung động kịch liệt. Ngọn lửa trong tay Hoa Lân dư thế không giảm, cắt phủ đầu Huyết Ma, nhiệt độ trong thông đạo bỗng chốc nóng rực vô bỉ, thi thể và trường kiếm của đệ tử Thục Sơn trên mặt đất lập tức hóa thành hơi nước, có thể tưởng tượng uy lực của ngọn lửa bá đạo đến nhường nào. Huyết Ma khiếp sợ liên tiếp lách mình né tránh, giăng một tầng phòng hộ đỏ tươi quanh thân mới chật vật ngăn được ngọn lửa đó.
Nếu ở nơi khác, đương nhiên Huyết Ma có thể đánh bại Hoa Lân dễ như trở bàn tay. Song thông đạo này vô cùng chật hẹp nên ngọn lửa nóng bỏng của Hoa Lân đã phát huy được công hiệu lớn nhất, khiến Huyết Ma không thể không dùng toàn lực đón đỡ. Nhưng lũ yêu ma phía sau y công lực kém hơn chút ít, vừa tiếp xúc với kiếm quang của Hoa Lân đã rú thảm liên hồi, trong chớp mắt đã hóa thành sương mù lãng đãng, thì ra hồng quang của Hoa Lân là thứ thiên sinh khắc chế chúng…
Thượng Quan Linh cũng cảm nhận được nhiệt độ trong thông đạo tăng vọt, may thay thạch bản phía trên đã bị một kiếm dọn đường, nàng liền thoát ngay ra ngoài. Với công lực hùng hậu vô song của mình mà Thượng Quan Linh cũng cảm thấy người nóng hầm hập, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm. Nàng không dằn nổi cơn sóng lòng, chẳng ngờ “hắn” lại lợi hại như vậy!  Còn đang tự hào về hắn thì eo nàng bỗng bị ghịt chặt, Hoa Lân đã ôm nàng phi ra khỏi Trấn Yêu tháp. Sau khi thoát hiểm, Hoa Lân vận thần công gầm lên: “Trấn Yêu tháp thất thủ rồi…”
“Thất thủ rồi…thất thủ rồi…” Thanh âm vang vọng lan truyền đến từng ngóc ngách của Thục Sơn.
Trấn Yêu tháp lắc lư, sau tiếng răng rắc, thân tháp xuất hiện vài vết nứt, cuối cùng đổ rầm xuống đất. Đá vụn bắn tung tóe, cát bụi mù mịt, thanh thế cực kỳ hùng tráng.
Hoa Lân đau đớn kêu lên: “Thôi xong!...Trong tháp còn vài đệ tử Thục Sơn chưa kịp cứu ra!”
Thượng Quan Linh thoáng ngạc nhiên, đúng lúc này, một thân ảnh màu trắng xạ tới hai người trên không trung như thiểm điện, năm móng tay dài hai thước chộp vào hông trái Hoa Lân.
Thượng Quan Linh ré lên, đẩy bật Hoa Lân ra, lấy thân mình chịu đòn thay hắn. Phản ứng của Hoa Lân cũng thập phần nhanh nhẹn, trong đầu lướt qua cùng ý nghĩ, nhưng đã bị Thượng Quan Linh giành hành động trước. Vạn bất đắc dĩ, hắn buộc phải đạp vào người nàng không chút kiêng dè…
Thời khắc này, hai người cơ hồ đồng thời chỉ nghĩ cho đối phương, tình nguyện hy sinh bản thân mình để bảo hộ người kia.
Do cùng lúc dùng lực, tốc độ né tránh tự nhiên nhanh hơn gấp đôi. Chỉ thấy bọn họ đột ngột phân khai, Huyết Ma đã xuyên vút qua giữa hai người, sửng sốt quay đầu nhìn lại.
Hoa Lân không chút lưỡng lự, ngự phi kiếm cấp tốc bay tới gần Thượng Quan Linh.
Huyết Ma bật cười hăng hắc thâm độc, cũng quay ngoắt lại lao về phía Thượng Quan Linh như một tia chớp.
Bấy giờ, vô số yêu ma bay ra từ trong đống đổ nát của Trấn Yêu tháp, nhanh chóng lẩn trốn khắp bốn phương tám hướng, hiển nhiên bọn chúng vô cùng khao khát tự do…
Trong số đó có tám tên yêu vật rất khác biệt. Chúng không bỏ chạy mà lại nhắm tới Thượng Quan Linh, coi bộ đều là loại thấy mỹ sắc nên nổi tà tâm. Thượng Quan Linh sợ hãi xoay mình, chân đạp phi kiếm bay về Lăng Vân điện của Thục Sơn.
Lúc này thanh thế trên không hết sức kỳ lạ, chỉ thấy bám sau Thượng Quan Linh là một hàng dài sắc ma sắc quỷ gào thét lướt về hướng đông.
Trong đó đương nhiên Huyết Ma tốc độ nhanh nhất, chớp mắt đã sắp đuổi sát nàng, nhưng kiếm quang trong tay Hoa Lân còn nhanh hơn y một bậc, một đạo kiếm khí tập kích thẳng vào lưng Huyết Ma, khiến y muốn không tránh cũng không được. Cuối cùng y vẫn thiếu một chút xíu nữa mới bắt kịp Thượng Quan Linh.
Lúc này, từ hướng Nghị Sự điện bay tới bảy đạo nhân ảnh, chính là nhóm người Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong, Mạnh Lôi...Huyết Ma mắt thấy vô pháp đắc thủ, phẫn nộ ngoảnh nhìn Hoa Lân, chuyển mục tiêu sang hắn.
Hoa Lân rít lên một tiếng, ngự kiếm quay đầu chạy thẳng. Nhưng vừa rồi hắn đã dùng công lực quá độ nên tốc độ rõ ràng kém hơn Huyết Ma một phần, tức thì bị Huyết Ma đuổi tới sau lưng. Thượng Quan Linh thất thanh la lên kinh sợ… Trước Sau