Ngọc Tiên Duyên

Chương 134: Long hổ chi tranh




Hoa Lân lui xuống lôi đài, chăm chú quan sát những trận tỷ võ của các đấu thủ khác. Thượng Quan Linh, Hách Văn Chân, Cốc Phong Chi, Kế Thiên Sầu, Phàm Y thượng nhân, Vân Trấn Hải và Mộ Dung Thu Thủy đều giành chiến thắng một cách “gian nan”.

Hoa Lân đột nhiên phát hiện, người ta cặp nào cũng tỷ thí quyết liệt khó phân thắng phụ, nào có ai giống hắn chỉ vài chiêu đã định đoạt trận đấu? Hắn không khỏi than thầm: “Xem ra vận khí của mình chỉ có thể kéo dài đến đây thôi, đến khi gặp phải Kế Thiên Sầu, chưa biết chừng phải đánh đến sáng ấy chứ!”

Sau vòng đấu, cảm thấy võ công của mình vẫn cần phải nâng cao thêm, Hoa Lân quyết định tức khắc hạ sơn luyện tập kiếm pháp…

Thời gian hai ngày thoắt cái đã trôi qua, hôm nay là vòng đào thải thứ sáu.

Tảng sáng, sau khi rửa mặt súc miệng xong xuôi, Hoa Lân và Diệp Thanh lại đi lên Lăng Vân đỉnh. Lần này, hai người vừa ngồi chưa ấm chỗ đã nghe Mạnh Lôi điểm danh: “Vòng tỷ võ thứ sáu chính thức bắt đầu! Trận thứ nhất, Kế Thiên Sầu của Vô Cực môn, và Hoa Lân của Tiên Kiếm phái!”

Hoa Lân cảm thấy hôm nay có phần khác lạ vì không ai huýt gió nhạo báng hắn, hiển nhiên Hà Chiếu kiếm đã đem lại cho hắn thể diện rất lớn. Vẫn với những động tác như một thói quen cũ, Hoa Lân chậm rãi cầm Hà Chiếu kiếm bước lên lôi đài. Chỉ thấy Kế Thiên Sầu sớm đã thận trọng ngự kiếm bồng bềnh trên không.

Hoa Lân khom người chào Kế Thiên Sầu: “Kế chưởng môn võ công cái thế, Hoa mỗ xin được lĩnh giáo!”

Dưới đài đột nhiên vang lên tiếng nhốn nháo: “Kế chuởng môn đừng bay xuống!... Động thủ với tiểu tử âm hiểm này, tuyệt đối phải đứng trên không mới an toàn…”

Hạng Tiêu Vân cũng hô hào: “Kế chưởng môn nhất thiết phải chú ý bảo kiếm của hắn đấy!”

“…”

Hoa Lân cười cười, cảm giác mình thực quá thất bại, có vẻ như chỉ còn cách dựa vào bản lĩnh chân chính để giải quyết thôi. Hắn ngoảnh đầu đưa mắt nhìn Diệp Thanh và Thượng Quan Linh trên khán đài, chỉ thấy Thượng Quan Linh quả quyết gật đầu với hắn, truyền cho hắn nguồn động lực to lớn phi thường.

Từ xa vọng lại thanh âm của Đinh Tường: “Hoa huynh đệ! Chờ đệ chiến thắng trở về, ta lại mời đệ uống vài chén rượu…”

Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân dưới đài cũng gân cổ hét: “Lân thiếu cố lên…” Có điều, hai người họ trung khí không đủ, dễ nhận thấy là không hề tin tưởng Hoa Lân có thể thủ thắng. Chỉ vì lẽ, Kế Thiên Sầu từ đầu đã bay lên cao, rõ ràng không để lại cho Hoa Lân bất kỳ cơ hội nào!

Hoa Lân lại ngẩng đầu ngước nhìn Kế Thiên Sầu trên không, tay trái bỗng nhiên kéo lớp vải trắng bọc quanh Hà Chiếu kiếm xuống, cả thân người đột ngột đằng không, “vèo” một tiếng bay lên bầu trời. Lộn mình một vòng, tiêu sái đứng trên Hà Chiếu kiếm, Hoa Lân ôm quyền hướng về Kế Thiên Sầu, cao giọng: “Mời…”

Dưới trường lập tức nổ ra một loạt những tiếng kinh hô, có người ré lên: “Trời ạ!...Tiểu tử này cũng biết ngự kiếm thuật?”

Hoa Lân vững vàng treo mình trên thiên không, toàn thể đệ tử Thiên Sơn đều sửng sốt, Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân quên cả khép miệng. Chỉ có Thượng Quan Linh mặt tươi như hoa, ngắm thân ảnh phiêu dật của Hoa Lân, mắt đẹp ngậm cười, lăn tăn gợn sóng…

Kế Thiên Sầu thấy đối thủ cũng biết ngự kiếm phi hành, lông mày bất giác chau lại, không thể không đánh giá lại thực lực của đối phương. Y kinh hãi phát hiện ra, Hoa Lân từ đầu đến giờ luôn ẩn tàng thực lực, bản thân y thậm chí còn không biết hắn có những tuyệt chiêu gì. Đối mặt với địch thủ thần bí dường này, tâm lý y không khỏi run sợ…

Nhưng Kế Thiên Sầu suy cho cùng vẫn là một cao thủ tuyệt đỉnh, mắt chớp qua một tia hàn quang, sát khí dữ dội cuộn phủ lên người Hoa Lân.

Nếu đổi lại là người khác, e rằng đã bủn rủn tay chân mà ngã nhào. Nhưng đối phương là Hoa Lân, Hoa Lân độc nhất vô nhị. Hắn đã từng xông vào “tử thành” đại chiến Huyết Ma, tiêu diệt Thụ Yêu vạn năm, xá gì chút áp lực tinh thần từ Kế Thiên Sầu? Hoa Lân nhếch mép lộ nét cười quái dị: “Ta biết, giữa chúng ta chắc chắn phải có một trận ác chiến. Do đó, chỉ có dựa vào bản lĩnh thực sự mới len được vào vòng đấu sau!...Bất tất nói nhiều, xem chiêu!”

Hoa Lân nhân lúc đối phương giật mình mà thình lình xuất thủ. Nếu đã không thể thủ thắng nhờ âm mưu, hà cớ gì không lập tức tranh thủ thời cơ? ---- Hoa Lân phi thân vọt lên, hai ngón tay trái lăng không điểm đến trước mặt Kế Thiên Sầu, đồng thời phi kiếm dưới chân tức tốc bắn vào huyệt Phân Thủy vùng bụng Kế Thiên Sầu, tốc độ nhanh như thiểm điện, thượng hạ giáp công, khiến người ta hoa mắt rối loạn.

Chiêu song quản tề hạ này* tức thì làm dấy lên một tràng kinh hô!

Nên biết, không một cao thủ ngự kiếm nào dám tùy tiện để phi kiếm rời tay, vì thân thể ở giữa không trung, toàn bộ trọng lượng đều nhờ phi kiếm chống đỡ mới có thể đứng vững. Nhưng chiêu này của Hoa Lân hoàn toàn vượt ra khỏi hiểu biết thông thường của chúng nhân, mặc dù hiệu quả công kích trác việt song thực khó mà lý giải nổi. Thậm chí có người còn cho rằng đây là một cơ hội tuyệt hảo, chỉ cần dùng lực đỡ phi kiếm của Hoa Lân thì hắn khẳng định sẽ sẩy chân té đất…

Nhưng Kế Thiên Sầu há phải người thường? Y nhớ ngay ra khả năng phóng điện của Hà Chiếu kiếm, nếu dùng kiếm ngăn đỡ, khác nào chủ động tìm chết?

Vì vậy, Kế Thiên Sầu không hề do dự, hữu chưởng lăng không vỗ vào Hoa Lân, đồng thời lanh lẹ lách mình sang trái. Tốc độ cực nhanh, xứng đáng là cao thủ tuyệt đỉnh. Nhưng Hoa Lân đã chiếm được tiên cơ, tả thủ đẩy phăng chưởng phong của Kế Thiên Sầu, hữu thủ chộp nhanh lấy Hà Chiếu, hàn quang lấp loáng khêu dậy mười ba đóa kiếm hoa, ào ạt bắn về phía Kế Thiên Sầu.  Kế Thiên Sầu vừa bắt đầu đã bị Hoa Lân dồn ép luống cuống tay chân, hiểu rằng nếu không thi triển tuyệt học thì ắt sẽ thất bại. Y liền hét lớn một tiếng, một loạt ba chiếc Vô Cực thuẫn đột nhiên dựng đứng trước thân, tốc độ nhanh tới mức trông như cùng lúc xuất hiện.

Mười ba tiếng trầm đục truyền lại, mười ba đóa kiếm hoa của Hoa Lân đều bị chặn đứng trước Vô Cực thuẫn, đương nhiên, trong số đó cũng có hai chiếc Vô Cực thuẫn bị kiếm khí của Hoa Lân đập tan thành từng mảnh. Hiển nhiên công lực hai người bất phân thượng hạ.

Mười ba đóa kiếm hoa vừa bị triệt phá, Hoa Lân đã giương kiếm quát vang: “Thiên Kiếm Trảm…”

Mặc dù Kế Thiên Sầu muốn tranh thủ phản kích, nhưng tiên cơ đã mất, đâu được rảnh tay mà tấn công. Giờ đây lại nhìn thấy một thanh thiên kiếm ngưng tụ trong tay Hoa Lân, hơn nữa đối thủ còn không cần hoán khí, thực khiến y kinh sợ. Tình thế không cho phép ẩn tàng thực lực được nữa, Kế Thiên Sầu thét to: “Thiên Địa Vô Cực!”

Một “đồ án bát quái” cực lớn xuất hiện giữa trời, “rầm” một tiếng, thanh thiên kiếm khổng lồ của Hoa Lân chém vào hình bát quái làm chấn động không khí, như những gợn sóng dập dờn lan ra bốn bề. Quan chúng dưới đài lồng ngực bức bối, vài người công lực kém còn ngất xỉu tại trận.

Mọi người đều cả kinh tột độ, cơ hồ không tin nổi sự thật trước mắt…

Nhưng “Thiên Địa Vô Cực” của Kế Thiên Sầu không chỉ đơn giản có vậy, nó không những chặn được thiên kiếm của Hoa Lân mà còn bỗng nhiên thu nhỏ, biến thành một quả cầu tròn to bằng nắm đấm, lao đi rít gió, mục tiêu đương nhiên không ai khác là Hoa Lân.

Hoa Lân thấy quả cầu tròn kỳ lạ đó loang loáng tinh quang chói mắt, hiển nhiên bao hàm uy lực cường đại, vốn muốn nghiêng người né tránh ngay tức khắc, nhưng không ngờ điểm tròn đó chợt khuếch đại lên vô số lần, phút chốc đã che phủ mọi đường lui của hắn.

Hoa Lân chửi: “Con mẹ nó, để xem ta có chặt bay mày được không?” Hà Chiếu đột nhiên lóe lên một tia sóng lôi điện, nhắm vào vị trí trung ương của bát quái đồ bổ tới. “Keng” một tiếng, Hà Chiếu quả nhiên không có gì kiên cố mà không phá nổi, bát quái đồ đã bị chẻ thành hai mảnh. Nhưng đúng lúc này, Kế Thiên Sầu đã vọt tới như thiểm điện, tay rung trường kiếm, điểm thẳng vào huyệt Thiên Trung của Hoa Lân…

Bấy giờ Hoa Lân không kịp thu kiếm, chúng nhân buột miệng la hoảng, đều cho rằng Hoa Lân sẽ lạc bại. Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong cũng đã đứng lặng trên không, sẵn sàng chuẩn bị viện trợ…

Chú thích: *song quản tề hạ: hai bút cùng vẽ (ví với việc hai phía cùng tiến hành)  Trước Sau