Ngọc Tiên Duyên

Chương 13: Thiên sơn trạch kiếm




Hoa Lân leo xuống giường cười nói: “Đưa khăn tay cho huynh đi…Huynh giặt xong sẽ trả cho muội!”

Diệp Thanh giấu chiếc khăn sau lưng, thân hình yêu kiều khẽ lắc lư, ánh mắt tràn ngập tiếu ý ôn nhu.

Hoa Lân thấy dáng vẻ tinh nghịch của nàng thập phần khả ái, vòng eo thon nhỏ được buộc chặt lại trông đầy vẻ quyến rũ, hắn không kiềm chế được kéo nàng vào lòng mình. Ngọc thủ Diệp Thanh chắn trước ngực, khẽ nói: “Ư…đừng mà! Kiều sư bá sắp về rồi!”

Hoa Lân nhắm mặt ghé mặt vào chiếc cổ ngọc ngà của nàng, chỉ cảm thấy hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát như hoa lan len vào cánh mũi, hắn mơ màng nói: “Thơm quá…!”

Diệp Thanh thẹn thùng nghiêng mình tránh, đẩy người hắn ra nói: “Làm sao thơm bằng nàng ta được? Hừm…”

Hai tay Hoa Lân vòng quanh vòng eo thon của nàng, cười hê hê nói: “Tại sao lần nào cũng không tìm được muội? Có phải…”

Diệp Thanh vội nói: “Thanh Thanh đâu có. Sư phụ yêu cầu rất nghiêm khắc, vừa phải luyện công vừa phải luyện kiếm. Người còn nói rằng trọng trách của Thiên Sơn sau này sẽ do chúng ta gánh vác!”

Ma trảo của Hoa Lân đang định được một đòi mười thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài sân vọng lại, Thanh Thanh đã cựa mình thoát ra. Nàng quát khẽ: “Có người tới!...Kì Thiên Sơn luận kiếm hàng năm đã sắp bắt đầu rồi, công tử có muốn ghi danh để tranh đoạt bảo vật không?”

Hoa Lân lắc đầu nói: “Ta không đi, ta cần những thứ bảo bối đó làm gì?”

Diệp Thanh có vẻ hơi thất vọng, nói nhỏ: “Vậy muội cũng không đi.”

Lúc này, Nam Cung Vân và một vị tiểu sư muội đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Diệp Thanh và Hoa Lân đang đứng trong phòng, cả hai đều sững người ra một lúc.

Nam Cung Vân nói: “Hoa sư đệ, Diệp sư muội! Hai người đều ở đây sao? Ta đang muốn tìm hai người đây…Thương thế của Hoa sư đệ đã đỡ chưa?”

Diệp Thanh nói đùa: “Xem ra nhân duyên của công tử tốt thật!”

Hoa Lân gãi đầu nói: “Thật sao? Sao ta không cảm thấy vậy nhỉ?”

Nam Cung Vân nói: “Diệp sư muội đừng hiểu lầm, ta đến đây là vì phụng mệnh sư phụ. Ngày mai sư phụ có chuyện cần tuyên bố, giờ ngọ sáng mai tạp hợp tại thao trường, muội nhất định phải tới đó! Hoa sư đệ nếu có thể đi lại được rồi thì tốt nhất cũng nên đến…”

Diệp Thanh quay nhìn Hoa Lân, đang định lên tiếng thì Hoa Lân đã xen lời: “Thương thế của đệ vẫn chưa lành nên không thể đi được!”

Nam Cung Vân thở dài nói: “Vết thương của đệ…”

Hoa Lân: “Hiện giờ vẫn còn hơi đau, nhưng không có gì đáng ngại, đa tạ sư tỷ đã quan tâm!”

Nam Cung Vân gật đầu nói: “Vậy đệ hãy nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, tỷ còn phải đi thông báo cho các sư đệ khác, nếu không để lát nữa họ đều đã bế quan luyện công rồi lại phiền phức.” nói xong quay người đi ra ngoài.

Sau khi Nam Cung Vân và sư muội đi ra đến ngoài sân rồi Diệp Thanh mới dẩu môi nói: “Thanh nhi cũng không đi!”

Hoa Lân thuận tay lại đặt lên eo nàng nói: “Sư phụ của ta cũng không để ý gì đến ta, nhưng muội thì không vậy. Lại nói…muội đúng là…sư phụ của muội…rất rất…” Hắn vừa nói vừa từ từ đưa tay lên vuốt hai má đỏ hồng của nàng, nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm đầy ham muốn, từng chút từng chút một, hắn dần tiến sát đến.

Diệp Thanh chỉ ngây người mở to đôi mắt trong sáng nhìn gã, mục quang ngày càng ôn nhu say đắm…cuối cùng nàng e thẹn chầm chậm khép hai mắt lại, đúng lúc Hoa Lân gần chạm vào hai cánh môi ngọc ngà của nàng thì Diệp Thanh đột nhiên bừng tỉnh, kêu lên một tiếng vùng người thoát khỏi ma chưởng của hắn.

Hoa Lân vẫn giữ nguyên tư thế cũ, lẩm bẩm nói một mình: “Lại thiếu có chút xíu nữa, thua thật rồi…”

Diệp Thanh cười nói: “Huynh xấu lắm…Từ giờ muội sẽ không thèm quan tâm đến huynh nữa!” Sắc mặt lại ửng đỏ, nàng lập tức chạy biến ra khỏi phòng, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Hoa Lân thấy nàng đã đi xa, cười gian manh nói: “Hê hê…sắp rồi sắp rồi! Lần sau nhất định sẽ thành công!”

Hắn bình tâm trở lại, chậm rãi ngồi xuống bên giường liệu thương, phát hiện ra nội thương của mình quả nhiên đã gần như lành hẳn. Từ nhỏ đến lớn hắn luôn cảm thấy kì quái, bất luận bản thân bị thương nặng thế nào cũng đều có thể khỏi hẳn chỉ trong vài ngày, miệng vết thương rất nhỏ, thậm chí còn không lưu lại dấu vết nào.

Sáng sớm hôm sau, Hoa Lân vẫn bên giường đả tọa nhập định. Hắn nhận thấy việc vận công theo Nhâm Đốc nhị mạch kì diệu phi thường, cảm giác khoái lạc bay bổng đó khiến hắn không muốn ngừng nghỉ, không hề khó chịu như một vài người nào đó đã nói.

Hắn cứ luyện mãi luyện mãi, từ xa bỗng vọng lại chín tiếng chuông ngân vang, đây là lệnh triệu tập khẩn cấp những đệ tử mới của Thiên Sơn.

Hoa Lân không muốn đi, vừa may thân đang mang “trọng thương” nên hắn có thể mượn cớ để làm biếng.

Thoáng chốc, bảy mươi mốt thiếu niên đã tập hợp tại thao trường Thiên Sơn. Trong số các đệ tử mới vào, chỉ thiếu mỗi Hoa Lân. Mẫu đan kiếm Lưu Linh thấy mọi người đều đã tề tựu đông đủ liền nói lớn: “Thiên Sơn kiếm phái đã thành lập được hơn nghìn năm, thanh danh vang dội võ lâm. Các con thân là đệ tử Thiên Sơn nếu không có một thanh hảo kiếm thì làm sao có thể tiếu ngạo giang hồ?”

Các đệ tử dưới đài đều lộ ra thần tình kích động, chẳng lẽ sư môn phát tặng bảo kiếm sao?

Quả nhiên, Mẫu đan kiếm Lưu Linh đã chứng thực suy đoán của mọi người: “Các con tới Thiên Sơn cũng gần được một năm rồi, hôm nay ta sẽ mở cửa Tàng Kiếm Các để mọi người được lựa chọn một thanh bảo kiếm mà mình thích…Tất cả hãy đi theo ta!”

Lưu Linh không thẹn là chưởng môn phu nhân, nói năng ngắn gọn dứt khoát không chút dài dòng, vừa dứt lời đã chuyển thân dẫn theo chúng đệ tử tiến về “cấm địa” phía bắc.  Diệp Thanh đoán công tử chắc vẫn chưa thức giấc, cơ hội tốt thế này thật không thể bỏ lỡ nên nàng liền rẽ ngang đi gọi Hoa Lân. Đột nhiên nàng phát hiện thấy phía trước mặt có một vị sư đệ cũng đang chạy vội tới Thạch Hiên Cư của Hoa Lân, Diệp Thanh cảm thấy hết sức vui mừng, xem ra công tử cũng không hoàn toàn cô độc…

Diệp Thanh cũng bám sát theo sau cùng tới Thạch Hiên Cư.

Trương Thiên Hoa đang ra sức khuyên Hoa Lân: “Đại ca! Lần này có thể được chọn bảo kiếm đó! Nếu chọn được một thanh tuyệt thế hảo kiếm, nói không chừng trong tương lai sẽ có thể thi triển ngự kiếm thuật rồi!”

Hoa Lân thật sự không có chút hứng thú đối với bảo kiếm, hờ hững nói: “Thôi, ta đã có một thanh cương kiếm trên Bích Vân Phong rồi.”

Diệp Thanh phi vào nhà, tức giận nói: “Trương sư đệ đã phải nhọc tâm tốn sức tới khuyên huynh, huynh còn không biết xấu hổ cứ nằm ườn trên giường thế à?...Chờ tới khi các sư huynh đều giành hết các thanh hảo kiếm rồi để xem huynh làm sao nhìn mặt Trương sư đệ đây?”

Hoa Lân “Hả?” một tiếng, hắn bỗng tỉnh ngộ, cuống cuồng nói: “Mau đi thôi mau đi thôi!” rồi kéo Trương Thiên Hoa vẫn còn đang sửng sốt chạy thẳng ra ngoài cửa.

Tàng Kiếm Các nằm ở nơi xa nhất về phía bắc của Thiên Sơn kiếm phái, lầu các rộng lớn được dựng lên trong khoảng không gian còn trống trên núi, đại bộ phận kiến trúc đều ẩn tàng sâu trong lòng núi, trong đó các thông đạo phức tạp đan chéo vào nhau khiến người ta không thể xác định được phương hướng. Ba mươi sáu vị cao thủ Huyền Kiếm Đường luân phiên nhau trú thủ Tàng Kiếm Các, tương truyền trong đó có cất giữ một bí mật trọng đại, nghe nói chỉ khi tiến nhập Huyền Kiếm Đường mới có cơ hội biết được.

Hoa Lân, Diệp Thanh, Trương Thiên Hoa ba người tới muộn, trèo lên mấy trăm bậc thang lại bị hai vị tiền bối chặn lại trước một thông đạo sâu hun hút. Vị tiền bối bên trái dáng vẻ tiên phong đạo cốt, vuốt chòm râu dài nói: “Ba đứa là đệ tử của ai? Tới đây làm gì?”

Diệp Thanh cúi người nói: “Vãn bối Diệp Thanh cùng Hoa sư huynh, Trương sư đệ đi theo Lưu sư thúc tới chọn kiếm nhưng đến muộn một bước, mong tiền bối lượng thứ! Xin cho bọn vãn bối đi qua…”

Trương Thiên Hoa đứng bên gật đầu lia lịa, chỉ sợ hai vị tiền bối không chịu cho mình qua.

Vị tiền bối đứng bên phải trông khá hòa ái cười nói: “Nguyễn sư huynh đừng trêu bọn trẻ nữa, nhìn xem huynh làm bọn chúng lo lắng chưa kìa!”

Vị tiền bối họ Nguyễn cười ha ha nói: “Mời, mời…!”

Ba người mới đi vào trong được mười trượng, Hoa Lân đã cười nói: “Nhìn ông ta tiên phong đạo cốt không ngờ bên ngoài với bên trong lại khác xa nhau.”

Trương Thiên Hoa gật đầu nói: “Đúng vậy! Đúng là không thể chỉ dựa vào tướng mạo! Hà hà…”

Ba người vừa tiến vào một nham động thông thoáng, lập tức đã bị chấn động bởi khung cảnh hoành tráng trước mắt…  Trước Sau