Hàng loạt tiếng nổ ầm vang, trượng ảnh của Sư Diện Ma Tôn toàn bộ bị kích tan. Hoa Lân không hề ngừng tay, cấp tốc nâng trường kiếm, một màn kiếm khí to lớn bổ thẳng vào mặt Ma Tôn. Kiếm quang còn chưa đến nơi, Hoa Lân không chờ đối phương được xả hơi, song thủ bắt kiếm, lập tức phi lên trời cao, hét lớn: “Thiên Kiếm Trảm…”
Ánh sáng xung quanh phảng phất như bị hút về phía Hà Chiếu kiếm, ngưng tụ thành một thanh thiên kiếm khổng lồ, Hoa Lân đã dùng đến kiếm pháp của Kiều Truy Phong, chiêu thứ hai tiếp nối ngay sau chiêu thứ nhất, nhanh hơn một bước chém vào mé phải của Ma Tôn.
Quả nhiên theo thói quen, Sư Diện Ma Tôn lách sang bên phải để tránh chiêu đầu tiên, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến một thanh thiên kiếm bỗng đổ ập xuống đầu, khiến y giật mình toát mồ hôi lạnh khắp người, vội vàng vận công lực toàn thân giương thiền trượng lên đỡ.
“Ầm…”
Thiên kiếm đập mạnh lên thân thiền trượng, tiếng nổ rền như kinh lôi bộc phát trong không khí, Ma Tôn chấn động té văng vào rừng cây. Lá cây dưới chân bị kình phong thổi bay rào rào dạt sang hai bên, thanh thế cực kỳ hùng tráng.
Hoa Lân ở trên không cười khà khà đắc ý, đột nhiên Ma Tôn vừa ngã lăn xuống đã nhún mình bắn vọt lên, cuốn theo một đám hắc ảnh ào ạt đâm tới, miệng gầm thét: “Hàng Ma Thần Trượng!”
Một con hắc long hung dữ đằng không, dũng mãnh lao về phía Hoa Lân trên không trung. Chắc hẳn Sư Diện Ma Tôn bị đánh trúng một chiêu nên lửa giận bốc lên, ngay cả “Hàng Ma Thần Trượng” chấn kinh thiên hạ cũng đem ra thi triển.
Hoa Lân kinh hãi ra mặt, khí thế của con hắc long đó quá hung mãnh, căn bản không kịp né tránh, đành phải bắt chước Ma Tôn, lấy Hà Chiếu kiếm che chắn trước thân…
Lại một tiếng ầm vang! Diệp Thanh không kìm nổi hoảng sợ kêu lên: “Lân ca ca…”
Con hắc long đó va chạm mãnh liệt với Hà Chiếu kiếm, chỉ thấy kình khí thoáng co lại rồi đột ngột nổ tung. Sóng xung kích cường đại lan tỏa dập dờn trong không khí như những gợn nước, cành lá phía dưới rộ lên rào rào, khí áp cường liệt đập vào người Diệp Thanh khiến toàn thân nàng đau âm ỉ.
Sau một đòn toàn lực chống đỡ, Hoa lân cổ họng ngọt lịm, thân thể bị lực xung kích cực mạnh đẩy bay lên trời, khóe miệng rỉ ra một vệt máu. May là thân ở trên cao năm mươi trượng, Diệp Thanh không nhìn thấy thảm trạng của hắn, nếu không khẳng định là nàng ở bên dưới sẽ la hét thất thanh…
Hoa Lân do vừa rồi quá chủ quan, bị hắc long đâm trúng nên thụ nội thương nhẹ, lòng cũng phừng phừng nổi giận! Trong cơn phẫn khí, hắn mau chóng nhào xuống một cách dữ dội, trường kiếm trong tay chĩa thẳng vào Ma Tôn, Hà Chiếu kiếm bừng sáng chói mắt, sát khí mạnh mẽ hùng dũng phủ khắp đại địa. Tuyệt học này chính là chiêu kiếm áp chót trong “Tuyệt Trần Thất Thập Nhị Kiếm” – Thiên Hoan Kiếm. Hoa Lân vốn dĩ vẫn luôn không minh bạch ý cảnh của chiêu này, hôm nay bị đánh văng lên trời, thình lình linh quang vụt qua trong óc, ngưng tụ công lực toàn thân, đem một nghìn loại biến hóa gộp chứa trong một thức Thiên Hoan Kiếm bình đạm. Khí thế lớn mạnh cùng kiếm quang lăng lệ khiến Ma Tôn không khỏi biến sắc, hét toáng lên: “Ê ê ê!...Ngươi không định liều mạng đấy chứ?”
Hoa Lân nghe vậy ngớ ra, nhưng không thu được thế công, chỉ còn cách thần tốc chếch sang rừng cây mạn trái. Người chưa đến, khí đã phát trước. Kiếm khí dồn ép khiến cây cối rung lên bần bật, lá cây xum xuê xào xạc tách ra một khoảng trống, Hoa Lân “vèo” một tiếng hạ thân xuống mặt đất, nhưng chân khí ở mũi kiếm không được phát tiết, đành phải quay ngoắt mình chém ngang…
Một cơn gió nhẹ thổi qua, kiếm quang lan ra tứ bề.
Diệp Thanh từ trên ngọn cây nhảy xuống, đến bên cạnh Hoa Lân, kiểm tra tỉ mỉ thân thể của hắn, đoạn hỏi: “Huynh không sao chứ?”
Sư Diện Tôn Giả cũng đáp xuống từ trên không, gân cái họng lớn trời sinh lên mắng chửi: “Mẹ nó chứ, ta với ngươi vô oán vô cừu, con bà ngươi liều mạng với ta làm gì?”
Hoa Lân đỏ bừng mặt, cao giọng kháng nghị: “Xì! Ta tự biết chừng mực, sẽ thu lại kiếm chiêu thôi…”
Vừa mới nói xong, tứ phía truyền lại những tiếng răng rắc. Ba người ngoảnh đầu nhìn, bỗng nhiên, đại thụ xung quanh rầm rầm đổ xuống một vùng rộng. Ba người vội vã bay lên, tránh khỏi những cành cây đang tới tấp rụng xuống, cúi đầu nhìn, họ ngỡ ngàng phát hiện thấy phương viên vài chục trượng đã bị một kiếm của Hoa Lân gọt bằng.
Sư Diện Ma Tôn tức tối: “Ngươi gọi thế này là thu được kiếm chiêu hả?”
Hoa Lân gãi đầu gãi tai nói: “Ngoài ý ngoài ý!...Hoàn toàn là ngoài ý!”
Diệp Thanh cười khúc khích: “Thế cũng tốt, mở ra khoảng rừng trống này, về sau có thể xây nhà ở đây rồi!”
Sư Diện Ma Tôn “hừ” một tiếng, trịnh trọng nói: “Thằng nhóc! Ta buộc phải nói rõ với ngươi, chiêu kiếm vớ vẩn vừa nãy của ngươi, ta tuyệt đối có thể phá giải, chẳng qua ta sợ một khi xuất thủ, cái mạng nhỏ của ngươi sẽ đi tong ngay tại trận thôi!”
Hoa Lân hồi tưởng lại ý cảnh của chiêu kiếm đó, tỏ vẻ bất phục: “Chiêu này của ta tên là Thiên Hoan Kiếm, đã không còn tồn tại chiêu thức, chỉ sợ ngươi khó mà tránh được.”
Sư Diện Tôn Giả bực bội nói: “Hừ! Dù cho ta tránh không được, nhưng muốn giết ngươi thì vẫn có thể!”
Hoa Lân động tâm, nhớ lại kiếm thế khi nãy, nhận thấy Ma Tôn nói có chút đạo lý, sau này nên ít sử dụng chiêu Thiên Hoan Kiếm này thì hơn, bèn hào sảng nói: “Ngươi nói đúng, hôm nay coi như ta thua! Chiêu Hàng Ma Thần Trượng gì gì của ngươi đúng là cũng có ngón nghề đó!”  Sư Diện Tôn Giả cười khì khì đáp: “Luận công lực đương nhiên ta mạnh hơn ngươi nhiều rồi, thế nào, vừa rồi không thụ thương chứ?”
Hoa Lân vỗ vào ngực mình nói: “Xì! Trông bộ dạng khỏe như rồng như hổ của ta thế này, có chỗ nào giống người bị thương không?”
Sư Diện Tôn Giả “ủa?” một tiếng, cười hề hề hỏi: “Có phải ngươi muốn lên Thục Sơn tỷ võ đoạt kiếm không?”
Hoa Lân trầm tư giây lát, sau cùng gật gật đầu.
Sư Diện Tôn Giả nghiêm nghị nói: “Ngươi dắt díu con gái của Diệp Thiên Tông đi loăng quăng hết đông sang tây cũng tạm cho qua, giờ lại còn muốn đoạt bảo kiếm của Diệp Thiên Tông, ngươi chán sống rồi chắc?”
Diệp Thanh nghe thấy có người nhắc đến phụ thân mình, thân thể khẽ run lên. Hoa Lân cảm ứng được liền quay đầu nhìn nàng một cái, rồi hùng hổ vặc lại Ma Tôn: “Có một số chuyện không thể tránh được!...Ta tin rằng sẽ có một ngày, lũ tà ma, trộm cắp gặp bản thiếu gia đều phải cúp đuôi bỏ chạy!”
Sư Diện Ma Tôn lòng chấn động, tiểu tử trước mặt quả nhiên là kỳ tài khoáng thế, niên kỷ còn nhỏ mà đã có thể giao đấu bình thủ với y, e là Diệp Thiên Tông thời trẻ công lực cũng không đạt tới mức này. Ma Tôn lắc đầu quầy quậy, nói oang oang: “Ngươi không nghe thì thôi!...Bất quá, nếu sau này xảy ra chuyện gì, ngươi có thể tới Ngũ Đài Sơn tìm Ngộ Phàm thiền sư, ông ấy là sư huynh của ta, nói không chừng có thể giữ cho ngươi một mạng!”
Hoa Lân thừ ra chưa kịp lên tiếng thì Sư Diện Ma Tôn đã lại dức lác ầm ĩ: “Rồi, không tán lăng nhăng với ngươi nữa! Bụng ta còn chưa được ăn no, ta đi nướng ít thú rừng đã rồi nói sau!”
Hoa Lân thấy Ma Tôn đã phi về phía khoảng đất trống vẫn còn bốc khói ở xa, liền cười hì hì nói: “Thằng cha này nói năng cứ như sấm nổ bên tai, nếu cãi lộn thì chắc chết với hắn quá!”
Diệp Thanh mỉm cười, cúi nhìn rừng cây bị san bằng dưới chân, dịu dàng hỏi: “Công tử có muốn tiếp tục bắt chim luyện tập không?”
Hoa Lân cảm thấy thương thế trong cơ thể hơi khó chịu, suy nghĩ một chốc rồi nói: “Không chơi với chim nữa!...Đêm nay còn phải lưu lại tí khí lực để còn đánh với lão Mạnh Lôi chứ!”
Dứt lời đưa Diệp Thanh bay ra khỏi khu rừng rậm nguyên thủy, đi theo đường cũ quay về Thục Sơn…  Trước Sau