Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết

Chương 43: Minh duệ trở lại




Sau khi Minh Duệ độ kiếp bước vào Vũ Khiếu Cảnh, hắn lập tức rời khỏi nơi đây.

Một khắc sau khi Minh Duệ rời đi, một người thân bao phủ hắc bào đang đứng trước nơi hắn độ kiếp. Hắc bào nhân mở miệng:

- Không lẽ có bảo vật xuất thế?

Người này đúng là hắc bào nhân khi trước ở đấu giá hội. Tuy rằng một năm đã trôi qua, nhưng kẻ này vẫn ở nơi này, hiển nhiên hắn vẫn còn chuyện gì đó muốn làm.

Hắn nghĩ nghĩ một lát, sau đó kì quái nói:

- Không lẽ lại là cái tên nào đó Ma Cấp Đan Sư như lời tên Minh Duệ kia nói, hay tên nào đó đệ tử Vũ Tông đuổi đến đây rồi? Lại nói, tên Minh Duệ kia chạy đi đâu rồi, ta hai lần đến Tinh Vân Kiếm Tông đều nhận được tin tức kẻ này chưa từng đến đó.

Lúc này, hắc bào nhân cũng không có ở lại đây lâu, rất nhanh hắn liền biến mất khỏi nơi này.

Đám người mấy Đại Gia Tộc cũng rục rịch phái người đến xem xét tình hình nơi này, phải biết khi trước tên Chân Sĩ kia gặp được cơ duyên, có được mấy đan phương khiến hắc bào nhân thần bí chịu trao đổi Thiên Cấp Đan Lô nha.

Địa Huyền Tông bên trong, trung niên tóc trắng mắt hổ nhìn xuống đám người, trầm giọng nói:

- Lần này là chín đợt lôi kiếp, không còn nghi ngờ gì nữa, đầu Sư Vương kia đã tiến vào Chân Ma Cảnh.

Nghe được vị này trung niên tóc trắng nói, không như lần trước là vị kia lão giả ngồi trước nhất mở miệng, kẻ mở miệng là một vị nào đó khác, chỉ nghe hắn nói:

- Cho dù là vậy cũng không sao. Nếu đầu Sư Vương kia bước vào Chân Ma cảnh thật, nó muốn tấn công chắc chắn sẽ tấn công Tinh Vân Kiếm Tông trước. Cho đến khi nó đuổi đến Tông Môn ta, người của Long Thần Tông cũng đuổi tới nơi.

Đám người nghe xong, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lúc này, tại một tông môn xa hoa hơn Địa Huyền Tông gấp trăm lần, một nữ tử bá mị đang ngưng trọng nhìn về hướng Ma Thú Sâm Lâm. Nàng trầm giọng nói:

- Lần trước còn có thể là bảo vật xuất thế, Ma Đan Sư trở lên luyện đan. Nhưng lần này đúng là chín đợt lôi kiếp, không lẽ…

Ma Thú Sâm Lâm bên trong, một đầu Sư Vương miệng phun chân ngôn nghi hoặc nói:

- Không lẽ vẫn còn một đầu Thần Giai thứ ba ở Ma Thú Sâm Lâm và lần này kẻ này độ kiếp thành công? Chỉ tiếc ta bị trận pháp ngăn cản, nếu không ta nhất định sẽ ra xem là thần thánh phương nào.

Tinh Vân Kiếm Tông Tông Chủ Phong, Thái Thượng Tông Chủ sắc mặt hồng hào, bộ dáng cũng thay đổi nhiều, không còn toàn thân trắng xóa nữa, trên đầu hắn lúc này mái tóc đã nửa bạc nửa đen. Hiển nhiên hắn đã thành công bước vào Chân Đế Cảnh. Thái Thượng Tông Chủ nhìn lấy một vị trung niên trong phòng, trầm giọng:

- Phái người đi tra xét xem có phải đầu Thần Giai kia độ kiếp thành công không?

Người kia trung niên cung kính đáp:

- Vâng.

Sau đó, hắn biến mất không còn thấy bóng dáng. Thái Thượng Tông Chủ vẻ mặt cũng không có vui vẻ khi bước vào Chân Đế Cảnh.

Tại một căn phòng xa hoa khác, một thiếu niên khoảng tầm mười tám tuổi, tu vi cũng đã là Chân Linh Trung Kỳ. Hắn sợ hãi nhìn về phía Ma Thú Sâm Lâm nói ra:

- Ta thiên ngươi đại gia. Mới hơn một năm mà đã độ kiếp lần nữa rồi. Ngươi bật hack à?

Thanh niên này lẩm bẩm một tiếng:

- Hắc bào nhân kia còn ở Tinh Vân Thành, hơn nữa hai lần độ kiếp tên này đều trùng hợp đều có mặt, không còn nghi ngờ gì nữa… Hắn đã từ Chân Tôn đi vào Chân Đế, thiên phú thật đáng sợ… không, phải nói là công pháp thật đáng sợ, kẻ này chắc hẳn nhận được truyền thừa của Nghiêm Tà Thiên Đế. Nhưng tại sao hai lần độ kiếp lại khác biệt như vậy? Phải chăng hắn ta chỉ lấy được tàn quyển?

Minh Duệ không biết việc này lại gây oanh động một lần nữa. Hắn chỉ nghĩ rằng, nếu đợi khi mình trở về Tinh Vân Thành mới độ kiếp, khi đó mình mới đúng là bị hiềm nghi, vì vậy mới lợi dụng tên Tường Duy kia một hồi. Còn việc hiện tại hắn độ kiếp có ảnh hưởng sao hắn chẳng thèm để ý. Không liên quan đến hắn là được rồi.

Hiện tại đã được tầm một năm rưỡi từ khi hắn và Niệm gặp nhau. Vậy mà bây giờ hắn chỉ ngang Chân Linh Trung Kỳ Cảnh, như vậy không biết ba năm rưỡi sau, hắn có bước vào Chân Đế như giao ước với Niệm không? Vì vậy, Minh Duệ lúc này bằng mọi cách phải tăng thực lực, vừa hay Tinh Vân Kiếm Tông là một lựa chọn rất tốt trước mắt hắn.

Nhưng lúc này hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, bởi trước mặt hắn là một tên lão giả lục sam Chân Vương Nhất Trọng đang chặn đường hắn. Chỉ nghe lão giả này nói:

- Tiểu tử để bảo vật lại, lão phu cho ngươi toàn thây.

Minh Duệ nghi hoặc:

- Bảo vật gì?

- Hừ, còn giả bộ không biết. Trận dị tượng kia, nói vậy ngươi hiểu rồi chứ?

Minh Duệ nghe xong, biết tên này là hiểu nhầm rồi, hắn chân thành nói ra:

- Tiên sinh, ngươi đây là hiểu nhầm rồi, ta không có bảo vật gì cả đâu.

Thực ra là có, ta có Bảo Linh Cổ Đăng trong đan điền a. Minh Duệ nội tâm bổ sung một câu.

Lão giả lục sam nghe vậy, trầm giọng quát:

- Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Huyền Giai Sơ Cấp Chân Kỹ: Bát Cực Băng.

Thấy lão giả này nổi sát ý với mình, cư nhiên vẫn còn xuất thủ trước, Minh Duệ tùy ý tế Hắc Nguyệt Kiếm, nhàn nhạt nói:

- Song Hắc Nguyệt Trảm.

Hai đạo hào quang bắn ra, không chút do phá tan Bát Cực Băng Huyền Giai kia, sau đó nó lao thẳng về phía lão giả Chân Vương Nhất Trọng.

Xoẹt xoẹt hai tiếng vang lên, thân hình lão giả nặng nề ngã xuống, cả người chảy đầy máu. Hắn hoảng hốt nói ra:

- Lão phu là người của Lan Lăng Gia, cháu của ta là Lan Lăng Thế Phong đệ tử nội môn Tinh Vân Kiếm Tông, nếu ngươi giết ta, Tinh Vân Kiếm Tông và Lan Lăng Gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Minh Duệ lúc này cũng sợ ngây người, từ khi nào Chân Vương yếu như vậy? Ngay cả một chiêu Vũ Kỹ của hắn cũng không đỡ nổi?

Nhưng nghe được đối phương là ai, Minh Duệ cười gằn một tiếng, nói:

- Vậy sao? Thì ra tiền bối là người của Lan Lăng Thế Gia, vãn bối vừa rồi có phần thất lễ, mong tiền bối thứ tội.

Chân Vương Nhất Trọng kia nghe vậy, hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi biết vậy là tốt. Còn không mau cút.

Minh Duệ lại lộ ra bộ mặt chính khí lẫm nhiên nói ra:

- Sao được sao được. Vãn bối phải có trách nhiệm đưa tiền bối trở về một đoạn chứ.

Nói xong, Minh Duệ lại gần lão giả này, hô to:

- Hắc Nguyệt Trảm.

Cả người lão giả chia thành hai nửa, chết không nhắm mắt.

Đùa gì vậy, Lan Lăng Thế Gia có sát ý với hắn, muốn giết hắn lâu lắm rồi. Nếu Minh Duệ hắn tha cho một tên Chân Vương của Lan Lăng Thế Gia mới là chuyện lạ đấy.

Minh Duệ cuốn đi giới chỉ của tên Chân Vương này, sau đó hắn toàn lực phi hành, quay trở lại đoàn đội Trần Trấn bọn người.

Bây giờ Minh Duệ đã là Vũ Khiếu Nhị Trọng rồi, tốc độ phi hành của hắn thậm chí còn nhanh hơn một số Chân Hoàng Trung Hậu Kỳ.

Mấy ngày sau, đám người Linh Hà xuất hiện trong thần thức của Minh Duệ. Hắn tìm một nơi hạ xuống, ẩn nấp tu vi đến Ngưng Hồn Đỉnh, sau đó tạo ra một vẻ mặt trắng bệch, chạy ra chỗ đám người Trần Trấn.

Thấy người tới là Minh Duệ, Trần Trấn vẻ mặt kinh ngạc hỏi:

- Minh Duệ, nửa tháng qua ngươi đi đâu, vì sao vẻ mặt lại tái nhợt đến vậy?

Thấy vẻ mặt của Minh Duệ, Trần Trấn kinh ngạc hỏi. Không chỉ Trần Trấn, Linh Hà cũng tiến lên quan tâm hỏi han Minh Duệ.

Tường Duy ở một bên nhìn xem Minh Duệ đang được Linh Hà quan tâm, sắc mặt tối sầm, hắn nhớ rằng tên này đã bị mình giết chết rồi mà? Vì sao hắn còn sống sờ sờ mà xuất hiện trước mặt mình?

Càng làm hắn buồn bực hơn đó là, trong suốt nửa tháng qua không có Minh Duệ ở đây, hắn nhiều lần tiếp cận, bắt chuyện với Linh Hà nhưng nàng ta nhìn hắn một cái cũng không có, căn bản là không thèm để mắt đến hắn. Điều này khiến Tường Duy bực bội vô cùng.

Bây giờ, tên chết tiệt kia tự nhiên sống lại, điều này không làm hắn nổi điên lên thì hắn đúng là một kẻ nhẫn nhịn giỏi.

Minh Duệ nhìn nhìn đám người, nở nụ cười:

- Để Trần công tử, Sài Tiến, Tiểu Viên, Linh Hà, còn có Tường Duy đạo hữu phải lo lắng rồi.

Tường Duy hừ lạnh một tiếng, đứng ra một khoảng cách với đám người.

Trần Trấn thấy vậy, ha ha cười bảo:

- Kệ hắn đi, hắn là người vậy đó ngươi đừng để tâm. Phải rồi ngươi làm sao mà mặt trắng bệch vậy?

- À chuyện đó sao? Là ta quá hấp tấp trùng kích Chân Sư Kỳ bị thất bại, may mắn bảo toàn tánh mạng cùng tu vi.

Linh Hà đứng sau Minh Duệ, giờ phút này nơi nào còn không biết tất cả là do thiếu gia tự biên tự diễn, thế là nội tâm lo lắng của nàng biến mất vô tung vô ảnh.

Nhưng Trần Trấn đám người thì khác, bọn hắn không biết tu vi hư thực của Minh Duệ, vì vậy Trần Trấn nghiêm túc nói ra:

- Ngươi cũng không cần quá vội vàng trùng kích Chân Sư làm gì. Với tu vi hiện tại của ngươi, hẳn là có thể đứng vào top 4 thiên tài trẻ Tinh Vân Thành ta.

Bên kia, Tường Duy không vui nói:

- Hừ cái gì thiên tài, còn cả thiên tài Tinh Vân Thành nữa, ta thấy tất cả không đáng nhắc.

Sài Tiến nghe vậy, nhíu mày bảo:

- Tường Duy, ngươi cũng không thể nói vậy với Trần Trấn công tử.

Trần Trấn ở một bên khoát khoát tay nói:

- Không sao, Tường Duy hắn nói đúng. Với một kẻ chưa đến ba mươi tuổi như hắn mà đã là Chân Sư Tứ Trọng rồi, hắn đủ sức đứng ở top 3 của thiên tài Tinh Vân Thành ta.

Bên kia, Tường Duy nghe vậy cũng không phục. Hắn như vậy mà chỉ giành được vị trí số 3 thôi sao?