Lưu Tinh, Lưu Chương cùng vị đại trưởng lão kia tại chỗ ngẩn người, bọn họ không ai ngờ rằng tiểu oa nhi này lại nói ra một câu như vậy.
Đại trưởng lão nhíu nhíu mày, không vui nói ra:
- Tiểu cô nương, ngươi không nên hồ nháo. Lưu Tinh công tử bất quá mới là Chân Sĩ Hậu Kỳ thôi, cũng không thể dạy ngươi được nhiều thứ. Mau bái ta làm sư tôn, về sau ngươi sẽ có khả năng vấn đỉnh Thiên Đế, thành tựu không thể đong đếm.
Lưu Chương cũng không chịu thua, nghiêm túc lên tiếng:
- Đúng vậy, nếu ngươi bái ta sư tôn, ta sẽ truyền lại y bát cả đời mình lại cho ngươi.
Lăng Tiểu Nghệ lắc lắc đầu, kiên quyết nói:
- Ta chỉ muốn bái vị ca ca kia làm sư tôn, nếu không ta sẽ không gia nhập Tông Môn.
Hai người nghe vậy, sắc âm trầm. Hiển nhiên Lăng Tiểu Nghệ đã khiến bọn hắn mất hứng, thiện cảm đối với nàng giảm xuống rõ rệt.
Nhưng ngay vào lúc này, một giọng nói ân cần truyền lại:
- Được, tiểu muội muội, ta nhận ngươi làm đệ tử.
Lưu Tinh đến bên người Lăng Tiểu Nghệ, vỗ vỗ vai nàng, tỏ vẻ rất thân mật gần gũi.
Lan Lăng Thế Phong nhìn thấy Lưu Tinh, nghiến răng nghiến lợi trừng trừng hắn. Mặc dù Lan Lăng Thế Phong rất muốn xông lên báo thù rửa hận, nhưng hắn vẫn là kìm nén xuống đáy lòng.
Lưu Tinh lúc này cũng đã kéo Lăng Tiểu Nghệ qua một bên, cuộc khảo hạch lại tiếp tục diễn ra.
- Độc Cô Vận Nhi.
Một cô bé nhìn qua lớn hơn Lăng Tiểu Nghệ một chút, ước chừng 14 tuổi đi lên khảo hạch.
Ánh sáng từ viên Tinh Thạch lóe lên, một đạo quang hoàn đậm và cao hơn bọn người Lan Lăng Thế Phong rất nhiều phóng lên cao.
- Độc Cô Vận Nhi, 14 tuổi, Huyền Linh Căn Nhất Phẩm, Kim thuộc tính, thân truyền đệ tử, ngươi có thể chọn một vị trưởng lão làm sư phụ.
Nghe được lời này, Độc Cô Tiểu Nghệ cũng không chần chừ, chỉ vào Lưu Chương, cao giọng hô:
- Ta chọn vị trưởng lão này.
Lưu Chương nghe vậy mỉm cười, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Đại trưởng lão một bên hừ lạnh một tiếng, cũng không lên tiếng.
Đám người xung quanh lúc này cũng không giữ được bình tĩnh, xôn xao nghị luận bàn tán hẳn lên.
- Các ngươi nhìn, Độc Cô Gia Độc Cô Tiểu thư lại là Huyền Linh Căn, trở thành thân truyền đệ tử. Còn có vị tiểu cô nương lúc trước càng ngưu hơn, lại là Địa Linh Căn, hơn nữa phẩm cấp còn rất cao.
Một tên trong đám người cao giọng hô, khiến mấy kẻ xung quanh cũng bị thu hút lại. Một tên trông có vẻ lùn tịt, đúng là tên lần trước Minh Duệ gặp trong Hàn Gia Thương Hội, lúc này cũng khinh thường nói:
- Đúng là xuất hiện hai vị tiểu yêu nghiệt, phải biết tam đại thiên tài Tinh Vân Thành cũng chỉ có Hoàng Linh Căn, cũng chỉ là nội môn đệ tử. Vậy còn xưng là thiên tài cái rắm gì. Nhìn lại người ta mà xem, vừa trẻ tuổi lại được các vị trưởng lão cao tầng Tông Môn tranh nhau cướp đoạt, bọn họ còn không biết mất mặt xấu hổ vẫn treo cái danh thiên tài lên đầu. Đúng là tự dát vàng lên mặt ha ha.
Đám người xung quanh cũng gật đầu đồng ý, bọn họ không hề mảy may biết ở một chỗ khác, hai người Lan Lăng Thế Phong, Tiêu Sơn đang nhìn bọn họ lộ ra vẻ mặt đầy sát khí. Bọn hắn cũng không ngờ, lại có kẻ có thiên phú còn tốt hơn cả mấy người bọn hắn.
Cũng không lâu lắm, chủ khảo lớn tiếng nói:
- Dương Anh Nhi.
Dương Anh Nhi nghe thấy gọi đến tên mình, trịnh trọng Tinh Thạch đi lên.
Đám người Lưu Tinh cùng các vị trưởng lão lúc này cũng toàn tâm chú mục lên người nàng.
Khi nàng vừa đặt tay lên đó, một cỗ hàn khí lạnh lẽo toát ra, bao phủ nguyên một tòa phủ thành chủ.
Đám người trưởng lão đang ngồi bật thót người đồng loạt đứng phắt lên. Khuôn mặt cả đám co giật vài cái, thân hình run rẩy kịch liệt, vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi nhìn vào Dương Anh Nhi.
Lúc này, một nam tử trung niên từ trong đại sảnh cũng bị kinh động mà chạy ra, nhìn thấy một màn trước mặt, nội tâm không ngừng kích động.
Chủ khảo cũng đứng im tại chỗ, một hồi lâu sau cũng không nói được câu nào.
Dương Anh Nhi rút tay trở về, nghi hoặc nhìn mọi người, lúc này hướng tên chủ khảo thấp giọng nói:
- Vị đệ tử Tinh Vân Kiếm Tông này, ngươi mau chóng tuyên bố kết quả khảo hạch của ta đi chứ.
Tên đệ tử chủ khảo lấy lại tinh thần, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa cung kính nhìn Dương Anh Nhi, lắp bắp nói:
- Vâng, vâng. Xin vị sư tỷ này thứ lỗi cho sự thất thố vừa rồi của sư đệ.
- Sư tỷ Dương Anh Nhi, 17 tuổi, Thiên… Thiên Linh Căn, Dị… dị thuộc tính hệ Băng, hạch tâm đệ tử.
Lúc này, cơ hồ là tên chủ khảo vừa dứt lời, đại trưởng lão liền hô:
- Cô nương, trở thành đệ tử của ta, tương lai ngươi có thể trở thành chủ thiên địa này.
Hắn nói như thể ai là đệ tử hắn cũng đều là chủ thiên địa, trở thành Thiên Đế các loại dễ như ăn cháo vậy.
Lưu Chương cũng không chịu yếu thế:
- Anh Nhi tiểu hữu, ngươi bái ta làm sư tôn, ta tuyệt đối sẽ dốc lòng bồi dưỡng ngươi. Cho dù liều cái mạng già vài ngàn tuổi này của ta, ta cũng sẽ để ngươi trở thành siêu cấp cường giả trên đại lục này.
Đại trưởng lão hừ lạnh:
- Hừ, ngươi đã thu được một đồ đệ rồi còn muốn tranh cùng ta sao? Đây là muốn khiêu chiến tôn uy của ta?
Lưu Chương nhìn nhìn hắn, bĩu môi:
- Ai nói ta chỉ thu nhận một đệ tử trong lần khảo hạch này.
Lúc này, nam tử trung niên kia đi đến cạnh hai người, trầm giọng nói:
- Hai vị trưởng lão cũng không nên cãi nhau làm mất hòa khí, đệ tử này lên bái Thái Thượng Tông Chủ là sư tôn mới là hợp lí nhất. Các ngươi không có ý kiến gì chứ? Mặc dù ta cũng rất muốn thu nàng làm đệ tử, nhưng vì lợi ích tông môn, ta đành kìm nén lại cái ý tưởng đó.
Hai vị trưởng lão nghe đến Thái Thượng Tông Chủ, hơi hơi ngẩn ra, sau đó gật mạnh đầu một cái, không dám phản bác.
Sau đó, nam tử trung niên này nhìn Dương Anh Nhi, ôn hòa nói ra:
- Cô nương, sư tôn ngươi sẽ là người mạnh nhất Tông Môn, khi trở về ta sẽ tự mình dẫn ngươi đến gặp sư tôn mình.
Dương Anh Nhi nghe xong cũng không nói gì, gật gật đầu đi về bên cạnh Minh Duệ.
Lưu Tinh nhìn nàng gật gật đầu, nàng đã được chú định là một vị Thiên Đế trong thời đại này, hiển nhiên thiên phú không thể nào bình thường được.
Đám đông vây xem cũng đứng tim tại chỗ, một hồi sau tên lùn kia lẩm bẩm:
- Dị Thuộc Tính, Thiên Linh Căn, quái vật như vậy còn hơn cả Lăng Tiểu Nghệ kia.
Đám người Tiêu Sơn lúc này mặt đen lại, bọn hắn danh xưng tam đại thiên tài gần 10 năm nay đến hiện tại xem như là mất sạch mặt mũi, sau này có không ít kẻ ở đằng sau nói bọn hắn không biết tự lượng sức, cư nhiên một đám tầm thường lại dám lấy danh xưng thiên tài trước mặt bọn người Dương Anh Nhi, Lăng Tiểu Nghệ, còn có Độc Cô Vận Nhi. Quan trọng hơn là bọn họ mỗi một người đều trẻ tuổi hơn ba người bọn hắn rất nhiều.
Chủ khảo lúc này cũng lấy lại bình tĩnh, cao giọng hô to:
- Minh Duệ.
Minh Duệ nghe đọc đến tên mình, bước lại gần Tinh Thạch.
Hắn hít sâu một hơi, trong cơ thể Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết không ngừng vận chuyển. Minh Duệ đưa Chân Nguyên vào Tinh Thạch, từng đạo từng đạo Chân Nguyên hướng Tinh Thạch mà bắn tới.
Nhưng kì quái là, đợi cả nửa ngày, Tinh Thạch cũng không có phản ứng gì.
Minh Duệ nhìn vào cũng có chút nghi hoặc, tại sao vẫn không có gì xảy ra?
Chủ khảo lúc này nhìn Minh Duệ mang theo một chút khinh thường, phát ra một đạo thanh âm không kiên nhẫn truyền lại:
- Minh Duệ, 19 tuổi, không có Linh Căn, loại. Ngươi mau chóng rời khỏi đây đi.
Lời này vừa ra, Minh Duệ sững sờ. Dương Anh Nhi sững sờ. Lưu Tinh cũng sững sờ.
Minh Duệ hơi chút nghi hoặc, nếu hắn không có Linh Căn thì sao vẫn tu luyện được? Hắn cũng không biết không có Linh Căn nghĩa là như nào. Theo hắn nghĩ, không có Linh Căn thì không có tu vi.
Minh Duệ nội tâm thầm nói: “Có lẽ ta tu luyện được là nhờ Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết.”
Lưu Tinh cũng không tin, hắn từng chứng kiến Minh Duệ xuất thủ, tuyệt đối là một người bất phàm. Người như vậy, vì sao có thể không có Linh Căn? Phải biết không có Linh Căn đồng nghĩa với việc là một phế vật. Cho dù đưa cho hắn Thiên cấp, Thần cấp công pháp đi chăng nữa, hắn cũng không thể nào vượt qua Chân Sĩ cảnh, bước vào Chân Sư cảnh.
Dương Anh Nhi nhìn Minh Duệ bằng ánh mắt phức tạp. Nàng cũng không tin hắn lại không có Linh Căn.
Lúc này, tên chủ khảo lạnh lùng nói ra:
- Ngươi muốn tự rời khỏi hay cần người kéo ngươi đi ra?
Lưu Tinh nhìn nam tử trung niên gấp giọng hô:
- Phụ Thân, có thể để sư huynh làm đệ tử tông môn ta không?
- Không được, nếu như vậy uy tín tông môn đâu còn nữa? Vậy là quá không công bằng với những kẻ bị loại.
Dương Anh Nhi nhìn nhìn nam tử trung niên, vẻ mặt cầu xin:
- Để hắn làm đệ tử ngoại môn không được sao?
- Không được.
Nam tử trung niên nhẹ giọng đáp.
Minh Duệ nhìn họ, thản nhiên nói:
- Đa tạ ý tốt của các ngươi. Không cần phải cầu xin cho ta làm gì. Ta đi về trước, Anh Nhi, bao giờ khảo hạch xong thì về gặp ta.
Nói xong, hắn vung áo, phiêu nhiên mà bước ra khỏi phủ thành chủ, đi về trang viên của mình.
Dương Anh Nhi, Lưu Tinh nhìn theo bóng lưng cô đơn của Minh Duệ biến mất khỏi tầm mắt, nội tâm bọn họ bỗng nhiên cảm thấy mất đi thứ gì.
Tông Chủ Tinh Vân Kiếm Tông cũng đã quên một điều, khi trước vị kia Thái Thượng Tông Chủ bảo hắn tuyển nhận tất cả thế hệ trẻ không sót một ai, nhưng hắn lại không nhớ tới điều này, vẫn chiêu thu đệ tử theo cách truyền thống mà tông môn vẫn làm.