Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 96: Chủ động gánh việc




Diệp Linh Cẩm đang ngẩn người dưới ánh trăng bỗng run lên. Chẳng lẽ có người muốn đến bắt nàng sao?

Nàng nhìn chằm chằm cái cây một lúc, phát hiện không có gì, có lẽ chỉ là gió thổi, liền quay đầu trở lại.

"A............."

Trước mắt xuất hiện một người.

"Ngươi tên là gì?"

Không ngờ người đến là Diệp Linh Đoạn. Diệp Linh Cẩm ngậm miệng, nhớ đến chuyện hôm qua nên có chút xấu hổ.

"Đoạn nhi............."

Diệp Linh Đoạn không hề để ý đến nàng, tìm một tảng đá bên cạnh ngồi xuống.

Diệp Linh Cẩm cũng không so đo, trong mắt nàng thì Diệp Linh Đoạn chính là người như vậy.

"Ngồi xuống đi.............."

"Ừ.........." Diệp Linh Cẩm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nàng, cẩn thận đề phòng nhỡ đâu Diệp Linh Đoạn lập tức cho nàng một cái bạt tai thì nàng còn có thể trốn ngay được.

Diệp Linh Đoạn không nói gì chỉ ngồi nhìn trời.

Diệp Linh Cẩm cũng ngẩng đầu nhìn ánh trăng.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Diệp Linh Cẩm đến thế giới ngồi cùng một chỗ với Diệp Linh Đoạn.

"Diệp ...............tỷ, tỷ tỷ............"

Oạch oạch - Thân thể Diệp Linh Cẩm trượt từ trên tảng đá ngồi xuống trên mặt đất.

Tự nhiên Diệp Linh Đoạn lại gọi nàng là tỷ tỷ.

"Ngươi làm gì vậy! Đang ngồi yên lành như thế mà lại có thể ngã xuống dưới!" Diệp Linh Đoạn trách cứ nói.

Diệp Linh Cẩm đứng lên rồi ngồi xuống xong, nghĩ thầm: vị cô nương này........... Không phải là ta không ngồi được mà là do ngươi làm ta sợ............

Diệp Linh Đoạn cũng không trông cậy Diệp Linh Cẩm sẽ nói cái gì, thở dài nói: "Thật xin lỗi........... Ngày hôm qua ta không nên nói ngươi như vậy............. Ta cũng biết đây là giận chó đánh mèo........... Chỉ là, nhớ đến chuyện trong nhà, nhớ đến cha mẹ, thật sự là quá khó khăn..........."

Trong lòng Diệp Linh Cẩm cảm thán: Chẳng qua Diệp Linh Đoạn vẫn còn là một đứa trẻ chưa lớn lên mà thôi......... Vốn dĩ nàng cũng không giận nàng ý.

"Diệp gia xảy ra chuyện, hiện tại chỉ còn hai người chúng ta mà ngươi lại như vậy............ Ta sẽ cố gắng tìm ra thủ phạm, báo thù cho Diệp gia!"

Diệp Linh Cẩm thấy Diệp Linh Đoạn nói đến chuyện đó tay nắm thành quyền, có chút run rẩy.

"Đoạn nhi đừng khóc............" Diệp Linh Cẩm cầm lấy nắm tay của Diệp Linh Đoạn, từ từ tách nó ra, có chút đau lòng.

Nàng biết Diệp Linh Đoạn có bao nhiêu bất lực, trong lòng ít nhiều cũng có sự sợ hãi, lại chủ động gánh lấy trách nhiệm này. Trải qua những chuyện như vậy, từ mười sáu tuổi Diệp Linh Đoạn đã trưởng thành hơn rất nhiều...........

Diệp Linh Đoạn lấy tay xoa xoa lên mắt, kiên cường nói: "Ta không khóc........... Ta sẽ không khóc............ Không phải là trước kia ta là Nhị tiểu thư Diệp gia luôn cả ngày tùy hứng không biết trời cao đất dày là gì sao. Ta sẽ cho cha mẹ thấy ta báo thù kẻ mà đã giết những người vô tội ở Diệp gia như thế nào!"

Nhìn Diệp Linh Đoạn, bỗng nhiên Diệp Linh Cẩm cảm thấy mình cực kỳ ích kỷ, cực kỳ nhỏ bé hèn mọn, căn bản không có tư cách để Diệp Linh Đoạn gọi một tiếng "tỷ tỷ"....