Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 65: Mẹ kế Ta ngốc mà




Trong phòng hai người đồng thời cảm thấy không tốt.

Diệp Linh Cẩm kéo chăn, nhắm chặt hai mắt, ý thức như rời xa thực tế, thiết lập trả lời tự động: Ngài khỏe chứ, ý thức của ta hiện tại không có ở đây, sẽ cùng ngài liên lạc sau. . . . . .

"Ha ha. . . . . . Ngốc tử đừng ngủ nữa. . . . . . Nhan huynh đưa thuốc tới cho ngươi rồi, ngồi dậy Uống....uố...ng đi! Ta còn có chuyện, sẽ không quấy rầy ngươi đâu".

Thiết lập trả lời tự động: Ngài khỏe chứ, ý thức của ta hiện tại không có ở đây, sẽ cùng ngài liên lạc sau.....Dám không nói chuyện với ta sao! trong lòng Diệp Linh Cẩm gào thét (chị này đang đấu tranh tư tưởng).

Địch Tinh nói xong, liền nghe "vù" một tiếng, dụng khinh công nhảy tót lên cửa sổ, ra sân. Kẻ Trộm dùng khinh công phát huy cao độ . . .

Địch Tinh rất buồn bực phải chạy trốn. Chỉ là. . . . Mới vừa nhảy qua cửa sổ thì hắn tựa hồ nhìn thấy Nhan Nhiễm Y đang cười thân thiện với hắn vô cùng, nghĩ tới đây, Địch Tinh cả người run lên, xem ra, chỉ còn cách đi theo chân Quan Hoán Chi thôi. . .

Trong phòng. . . . . .

Nhắm hai mắt, Diệp Linh Cẩm vô cùng khẩn trương và lo lắng. Nàng không biết bây giờ Nhan Nhiễm Y đứng ở cửa hay đang đứng kế bên người nàng. Mặc dù nàng không biết công phu của hắn sâu bao nhiêu, nhưng với võ công của hắn, nếu muốn bước đi thì sẽ không dễ dàng để ột người “kém cỏi” như nàng nghe được.

"Đã thức dậy chưa…..Tỉnh lại thì ngồi dậy uống thuốc thôi… ". Giọng nói ôn hòa Vạn năm không đổi, vang lên bên tai Diệp Linh Cẩm.

Quả nhiên là…..Nhan Nhiễm Y nhân lúc nàng không chú ý đã đi tới bên giường, nói không chừng bây giờ hắn đang nhìn mặt nàng nở nụ cười.

Kiên quyết giả bộ ngủ!

Diệp Linh Cẩm hiểu, Nhan Nhiễm Y đã biết buổi tối hôm qua Địch Tinh chạy đến phòng nàng, nàng nhất định sẽ không được dễ chịu. Chẳng hạn như lúc trước Địch Tinh dùng Mứt quả để lấy lòng nàng, đã đủ cho nàng uống một bầu tức giận của Nhan Đại sói xám.

…………………..

Nhan Nhiễm Y nhẹ nhàng cười một tiếng.

Diệp Linh Cẩm trong đầu bật lên bốn chữ to: “nhẹ nhàng một đao”. Kèm theo sấm sét và gió lớn. Cả người nàng hỗn loạn. . .

"Cẩm nhi. . . . . . ngồi dậy. . . . . . Uống thuốc xong ngủ tiếp. . . . . ." Nhan Nhiễm Y dịu dàng nói.

Diệp Linh Cẩm không biết rốt cuộc Nhan Nhiễm Y là giả bộ hay thật lòng, nhưng là nàng biết nàng phải ngồi dậy.

"Ưm . . ." Diệp Linh Cẩm từ từ mở mắt, đôi tay trong chăn đưa ra, dụi dụi mắt, nhìn thấy Nhan Nhiễm Y mặc chiếc áo xanh đang đứng bên giường, thân thể cao lớn che khuất ánh mặt trời chiếu vào, cái bóng của hắn in trên đầu giường.

"Mẹ kế. . . . . . Khó chịu. . . . . ." Lúc này còn là giả bộ đáng thương một chút thì tốt hơn.

Nhan Nhiễm Y hướng Diệp Linh Cẩm nở nụ cười dịu dàng, giống như là từ mẫu, rồi ôn nhu nói: "Hiện tại đã biết khó chịu sao . . . Tối hôm qua Địch Tinh và ngươi vui đùa, lúc đó sao không biết mặc nhiều quần áo?". Lời nói này lại làm cho Diệp Linh Cẩm trong lòng giật mình.

"Mẹ kế. . . . . . Ta ngốc mà. . .". Kẻ ngốc làm sao biết nhiều như vậy. . . . . .