Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 44: Đồ trang sức




Ở đây không thể nói cái gì, khi hai cùng ở trong xe ngựa, Diệp Linh Cẩm luôn ngồi ở trong góc, cách Nhan Nhiễm Y một khoảng cách khá xa, rất có dáng vẻ bị mẹ kế ngược đãi.

Nhất định là có chuyện gì đó.

Diệp Linh Cẩm thấp tha thấp thỏm di chuyển từng chút lại một.

Sau đó, bất ngờ không kịp đề phòng, cánh tay bị người nào đó bắt được, búi tóc trên đầu bị một cái tay thả xuống, tóc dài bay lả tả xuống, khoác lên vai, dính cả vào trên mặt.

"Ừ...........Xem ra không phải là không có thuốc nào cứu được." Nhan Nhiễm Y nói.

Diệp Linh Cẩm cứ ngây ngốc như vậy, mặc cho đôi tay Nhan Nhiễm Y thả sức đùa nghịch với tóc của nàng.

Dần dần nàng kịp phản ứng......................Vừa rồi nói là không có thuốc chữa, ý nói là nàng đã lớn.................Một người đàn ông giễu cợt bề ngoài của một người phụ nữ, giễu cợt nàng không có mùi vị của nữ nhân, đây không phải là chuyện có thể dễ dàng tha thứ!

Nhưng mà..............Vào giờ phút này, đối mặt với con sói này, nàng chỉ có thể nhịn. ┭┮﹏┭┮

Diệp Linh Cẩm rất muốn tìm cái gương, muốn nhìn một chút xem bộ dạng hiện tại của mình là như thế nào, mà không, phải nói đúng hơn là xem dáng vẻ hiện tại bi thảm tới chừng nào. Nàng hoàn toàn không hiểu Nhan Nhiễm Y muốn làm cái gì.

Sau khi Nhan Nhiễm Y buông tay, ngay lập tức Diệp Linh Cẩm ngồi trở về trong góc, vẻ mặt oán giận nhìn Nhan Nhiễm Y, dường như muốn tố cáo chuyện xấu vừa rồi hắn làm.

Nghiêng người dựa vào, nhắm mắt, Nhan Nhiễm Y hoàn toàn không thấy gì.

"Mẹ kế................."

"Ngoan................Không nghe lời sẽ không có thịt ăn..............." Hoàn toàn không nhìn nàng.

"......................"

Thời gian còn lại trên đường, Diệp Linh Cẩm luôn rất muốn sở tóc mình một chút xem rốt cuộc nó đang có hình dáng gì, nhưng mỗi lần đưa tay lên lại bị khuất phục dưới uy nghiêm của Nhan Nhiễm Y đành phải rút tay về.

Rất là khổ não nha.

Cuối cùng, trước khi mặt trời lặn, mấy người đã đi đến Liễu Thành.

Xe ngựa đi thẳng vào trong Liễu Thanh, âm thanh bánh xe lăn hòa vào tiếng vó ngựa, truyền tới lỗ tai Diệp Linh Cẩm tiếng vang hết sức thanh thúy. Diệp Linh Cẩm cảm thấy có chút kỳ quái.

Nàng hơi vén rèm lên, nhìn ra phía ngoài một chút.

Xung quanh chỉ mấy quán nhỏ thưa thớt, không nhiều khách cho lắm, không có âm thanh phố phường, có vẻ hết sức vắng vẻ tiêu điều. Tuy nhiên, từ tiêu điều này dùng để hình dung về một thành trì không nhỏ làm Diệp Linh Cẩm cảm thấy có chút không phù hợp.

"Ta có trạch viện ở Liễu Thành, chúng ta tới đó ở............." Bất chợt, Quan Hoán Chi cưỡi ngựa xuất hiện ở cửa sổ, làm Diệp Linh Cẩm sợ hết hồn, tay run lên buông rèm xuống.

Lúc rèm buông xuống gặp phải đúng lúc gió thổi nhưng tóc của Quan Hoán Chi một cọng cũng không bay lên, hết sức chỉnh tề. Lời còn còn chưa nói xong đã bị ngắt đứt nên sắc mặt hắn không được tốt lắm.

Sau đó, đột nhiên Diệp Linh Cẩm phản ứng kịp, nhớ ra bên ngoài là một người không nên chọc tới, lại còn là một vị quan. Nàng tự nhiên lại run tay buông rèm xuống.

Vì vậy, lại ngượng ngùng vén rèm lên, lộ ra nụ cười khúc khích: "Ha hả ha hả............Ca ca xinh đẹp............"