Ngọc Thạch Phi Ngọc

Chương 9: Chương 9






Chương thứ chín
Party chào đón tân sinh
☆ ☆ ☆
Qua mấy ngày sau Tiếu Lang nhận được tin tức, nói đám bạn game Hiệp Minh hẹn cuối tháng này tụ hội, địa điểm tại một tiệm vịt quay ở phía Đông Khoa Đại.

Cuối tháng cũng là chuyện của vài tuần sau, tạm thời không đề cập đến.
Trước mắt còn có một sự kiện lớn hơn, đó là tiệc party chào đón tân sinh của hai người Tiếu Lang và
Vương Mân.

Party chào đón tân sinh có sự tham gia của tất cả các phân viện trong trường, bất kể là khoa nào, so với những hội diễn văn nghệ và đại hội thể thao của Hoa Hải đều long trọng phong phú hơn rất nhiều.

Ở đại học nhân tài lớp lớp xuất hiện, nhất là Kinh Đại và Khoa Đại, vừa thâu tóm hết những học sinh có thành tích ưu tú nhất trong cả nước, đồng thời cũng chiêu mộ phần lớn nhân tài nghệ thuật hàng đầu.

Hai người Tiếu Lang và Vương Mân dĩ nhiên chẳng chút tinh thông gì về nghệ thuật, cũng sẽ không làm loại chuyện phiền phức như lên sân khấu biểu diễn gì đó, cho nên mỗi người ở trường học của mình, ngoan ngoãn mà làm khán thính giả.

Buổi tối thứ sáu, party văn nghệ chào mừng tân sinh của học viện Quản lý của Kinh Đại được cử hành tại hội trường lớn.

Mục Đào bị cưỡng ép solo một tiết mục thổi saxophone, đúng vậy, là bị cưỡng ép.

Học viện Quản lý điểm đầu vào rất cao, có rất ít sinh viên đam mê nghệ thuật có thể thi đậu vào được, Mục Đào xem như là trường hợp đặc biệt, đám người ở Hội sinh viên ngay từ khi khai giảng đã sớm tìm hiểu rõ ràng từng chi tiết về lai lịch của hầu hết sinh viên mới vào trường.

Nếu có kỹ năng gì đặc biệt thông thạo mà còn dám giấu diếm, vậy chính là không có tinh thần vì danh dự của tập thể, không có tinh thần dâng hiến, không có tinh thần Kinh Đại!
Cho nên, bốn ngày trước Mục Đạo mới biết được mình bị cưỡng ép biểu diễn một tiết mục.

Cậu vốn định tự đàn tự hát, đáng tiếc lại bị đụng độ với một anh chàng cũng theo con đường văn nghệ thanh niên khác! Đối phương đã sớm hơn cậu chàng một bước báo danh bài , cứ như vậy một gậy đánh bay chút lãng mạn chút tài hoa gì gì đó của Mục Đào.

Vì thế, Mục Đào liền quyết định lên sân khấu thổi một đoạn saxophone, bởi vì đàn piano chẳng có gì đặc biệt, hiện tại ở Kinh Đại, trong mười người đã có năm người luyện piano, thi cấp năm cấp bảy cấp chín, tuy rằng không đạt đến cấp bậc diễn tấu, nhưng tùy tiện đàn một khúc của Richarc Clayderman, lừa gạt người ngoài nghề cũng không có vấn đề gì.

Đối với loại người giống như Mục Đào được chuyên môn bồi dưỡng để diễn tấu mà nói, thật sự là khinh thường việc lên sân khấu chơi nhạc cổ điển cho mọi người xem, cái gì cái gì ai mà nghe hiểu cho được chứ?
Mục Đào khinh thường piano, cho nên muốn thổi saxophone, thổi khúc của còn phải thổi vào thời điểm chấm dứt tiệc tối chào đón tân sinh —— Chính là tiết mục cuối cùng.

Nhưng có một điều là, không quan tâm bạn là tiết mục đầu tiên hay là tiết mục cuối cùng, chỉ cần là diễn viên nhất định phải ra phía sau sân khấu đứng chờ! Cho nên...!Mục Đào đáng thương hiện tại đang đứng ở hậu trường chờ diễn.


Hai MC suất ca Chương Táp và mỹ nữ Hà Diệc Thanh bước lên sân khấu, party chính thức bắt đầu.

Vương Mân và Tề Huy Thành ngồi ở thính phòng thảnh thơi xem văn nghệ, xem được hai tiết mục, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Dụ Niên đâu, Tề Huy Thành đang nghĩ cậu có phải cũng cố làm ra vẻ huyền bí y như thường ngày hay không, lại đột nhiên nhìn thấy cậu sóng vai cùng với Ngô Lệ Đồng bước ra.

Đây là lần đầu tiên Dụ Niên bước lên sân khấu kể từ mười năm trước đến nay, cậu quét mắt nhìn một vòng đám người rậm rạp dưới sân khấu, cảm thụ ngọn đèn sân khấu khiến người ta không thể mở mắt ra được, lại không khỏi có chút hoảng hốt...!
Dụ Niên lần đầu tiên chủ trì tiết mục, lúc đó còn đang là học sinh tiểu học ở quê nhà.

Năm đó, cậu mới lên lớp hai, mà Dụ Duyệt, chỉ vừa lên lớp ba.

Lúc ấy, Dụ Duyệt là một nhóc con nổi tiếng với diện mạo cực shota, mặt mày tuấn tú, eo nhỏ chân dài, trước đến giờ đều là cao hơn bạn bè cùng lứa, học lớp ba mà thoạt nhìn anh đã cao không thua gì mấy tên học lớp năm lớp sáu.

Hơn nữa ba anh lại là một trong những giáo viên số học ở trường, khi đó học sinh tiểu học có phụ huynh làm giáo viên là vinh quang nhất, lợi hại nhất!
Đầu óc thông minh thành tích tốt, bộ dạng đẹp trai thể dục lại giỏi.

Vì thế, Dụ Duyệt rõ ràng chính là thần tượng minh tinh trong đám học sinh tiểu học năm đó, vừa vào học đã bắt đầu được theo đuổi, theo phía sau mông tất cả đều là các bé gái, dùng cách nói hiện tại mà nói chính là tập đoàn fans hâm mộ.

Đó là một lần mời toàn bộ phụ huynh trong trường tới tham gia buổi liên hoan mừng năm mới của cấp bậc tiểu học, Dụ Duyệt đẹp trai chẳng thể nghi ngờ đã được lựa chọn làm người dẫn chương trình năm đó, chỉ là đến lúc muốn tìm một cô bé dẫn cùng, lại khiến giáo viên âm nhạc khó xử.

Toàn trường trên dưới khoảng năm trăm học sinh, hơn hai trăm năm mươi nữ sinh, cư nhiên lại chọn không ra một người có thể hợp tác với Dụ Duyệt.

Nữ sinh lớp nhỏ lại quá thấp, cũng không có kinh nghiệm gì, rất dễ luống cuống.

Mà các cô bé lớp lớn một chút, bình thường biết ăn nói khi vừa đến đứng bên cạnh Dụ Duyệt, liền biến thành mặt mày đỏ bừng, ấp a ấp úng, âm thanh thì nhỏ như muỗi kêu.

Giáo viên âm nhạc đương nhiên biết là vì nguyên nhân gì, mối tình đầu của các cô gái mười ba mười bốn tuổi, nhìn thấy bạch mã tiểu vương tử, tự nhiên ngại ngùng bẽn lẽn, phát huy không tốt rồi.

Ngay tại thời điểm đó, Dụ Niên còn đang nước mũi lòng thòng đi đến.

Thân hình be bé lại vác theo cái cặp sách siêu to, thanh âm trẻ con non nớt kêu lên, "Anh, anh..."
Dụ Niên nhỏ hơn Dụ Duyệt tròn ba tuổi, so với người bình thường đi học sớm hai năm.


Lúc này cả gương mặt bé chỉ bằng bàn tay còn chưa nẩy nở, nhìn không rõ bộ dáng ngũ quan.

Mặc dù như vậy, một đôi mắt to tròn long lanh cùng với thân cao lại là di truyền gien tốt của Dụ gia, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra quan hệ huyết thống của Dụ Niên và Dụ Duyệt.

Hai anh em chụm vào một chỗ nói chuyện, đứa nhỏ vẻ mặt hâm mộ sùng bái anh trai nhà mình, đứa lớn mặc dù vẫn là một bộ dạng cao cao tại thượng, nhưng lời nói ngữ khí lại mang theo ôn nhu bình thường khó gặp.

...!Nếu Dụ Niên mà là một bé gái thì, hai anh em như thế lên sân khấu dẫn chương trình, vậy là hoàn mỹ!
Giáo viên âm nhạc vừa nảy ra ý tưởng, liền xem xét cái mặt be bé khó phân biệt nam nữ của Dụ Niên, hỏi "Dụ Niên, có muốn cùng anh trai của em lên sân khấu cùng nhau dẫn chương trình hay không?"
Hai mắt Dụ Niên sáng lên, "Muốn!"
Giáo viên âm nhạc giúp cậu lau sạch mặt mũi, tìm một bộ váy của nữ sinh thay cho cậu, lại cài một cái nơ bướm lên cổ áo, lùi lại phía sau nhìn kỹ một phen, không khỏi gật gù.

Sau đó cầm kịch bản chương trình, để Dụ Niên học phần của nữ sinh.

Nhóc con kia vẻ mặt chuyên chú, thanh âm trẻ con non nớt lại đầy cảm xúc đọc rõ to, "Các thầy cô, các bạn học, các chú bác cô dì thân mến, chúc mọi người năm mới vui vẻ..."
Dụ Duyệt đứng một bên lắng nghe, thấy chỗ sai liền chỉ cho cậu sửa, Dụ Diên dùng bút máy cẩn thận ghi chú lại từng chữ trên kịch bản.

Đọc đến đoạn phía sau, Dụ Duyệt đã bắt đầu phối hợp cùng em trai mình —— Dụ Niên: "Không thể nói hết những lời trong lòng muốn tặng cho mọi người..."
Dụ Duyệt: "Chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý!"
Dụ Niên: "Không thể nói hết những lời trong lòng muốn tặng cho mọi người..."
Dụ Duyệt: "Chúc mọi người năm mới vui vẻ, học tập tiến bộ!"
...!
Hai người cứ như vậy phối hợp, giáo viên âm nhạc càng nghe càng lừa lòng, lập tức ra quyết định.

Dụ Niên kích động đến mức ngủ không yên, đến buổi tối vẫn còn nắm chặt sấp kịch bản đã bị đọc đến nhàu nát kia đi ngủ, đến buổi tối tiệc mừng năm mới hôm đó, lời thoại trong đó đã sớm thuộc làu làu.

Mặc vào váy áo sạch sẽ xinh đẹp, cài lên tóc kẹp nơ lấp lánh, giữa trán còn được điểm một điểm hồng bằng son môi, cùng anh trai mà mình sùng bái nhất đứng trên sân khấu...!
Ngọn đèn chói mắt, đông nghìn nghịt người xem, nhìn không thấy mặt ai, nghe không được thanh âm của chính mình.

Chỉ có thể cảm giác được âm hưởng chấn động thô ráp truyền tới từ sau lưng, quanh quẩn trong sân khấu loại ba, chấn động đến màng tai của bản thân cũng phát đau.

Ở chỗ sâu nhất trong ký ức, tựa như có hai chú chim hoàng oanh đang cùng nhau hót véo von, thanh thúy dễ nghe, lại non nớt uyển chuyển...!

Chỉ là, tại kỳ nghỉ hè kết thúc năm học lớp hai của Dụ Niên, người một nhà Dụ Duyệt đã dọn đi.

Anh họ mà mình ỷ lại, sùng bái, hâm mộ, đến Bắc Kinh.

Vừa đi chính là mười năm, không còn tin tức.

Hiện tại, một lần nữa đứng trên sân khấu, trong lòng Dụ Niên cũng không phải là không có xúc động.

Cậu vẫn mong Dụ Duyệt cũng ở đây, ngay dưới sân khấu này —— Nếu em không tìm thấy anh, như vậy em sẽ đứng ở chỗ thật cao, để anh tìm đến em.

...!
Mặt Dụ Niên trang điểm rất nhẹ, làn da lại như hoa sen trắng mùa hè, đôi con ngươi như thủy mặc, dưới ngọn đèn sân khấu hiệu quả phải nói là lòe lòe tỏa sáng.

Tuấn mỹ thiếu niên mới mười sáu tuổi, sớm đã không còn là nhóc con mặt nhỏ tròn như bánh bao năm đó giả làm con gái.

Thân hình cậu cao lớn, tư thái tao nhã, một thân áo sơmi trắng như tuyết, âu phục màu đen ôm sát thắt lưng, dưới thân là quần tây và giày da cùng màu.

Một tay cầm micro, một tay kia nâng lên đặt ngang bụng.

Sau khi Ngô Lệ Đồng mở lời trước, cậu hơi hơi cong khóe miệng, tự nhiên mà tiếp theo câu sau ——
"Hơi thở đầu thu tràn ngập mùi hoa, gió cuốn theo lá vàng rơi rụng, bạn còn nhớ hay không, những đóa hoa đã từng nở trong sinh mệnh mình..."
Mọi người chỉ nghe bên tai truyền tới một trận thanh âm nam trung từ tính, âm điệu lộ ra chút cao thấp phập phòng không thành thạo, lại làm cho trái tim của mọi người phải rung động.

Nhìn chằm chằm tuấn mỹ thiếu niên nhìn không ra tuổi ở trước mắt, sôi nổi hỏi, "Người này là ai vậy", "Tên gọi là gì", "Là người trong học viện của chúng ta sao", "Học chuyên ngành nào"...!
Thẳng đến khi người biểu diễn tiết mục ôm đàn ghita chậm rãi hát "Thanh âm tiếng cười kia, khiến tôi nhớ về, những đóa hoa của tôi..." Mọi người mới từ trong kinh diễm vừa rồi phục hồi lại tinh thần, lúc này nghe người này tận lực khàn giọng mà mát, lại càng cảm thấy không yên lòng.

Người nọ hát đến khúc A~...!Nhớ em!! A~...Đi rồi...", còn hát ra cảm giác của Trịnh Quân trong bài hát (*), khiến dưới sân khấu một mảnh thổn thức.

(*) Lhasa: Thủ phủ của Tây Tạng.

Thật vất vả mới nghe xong, ngóng trông người dẫn chương trình mới vừa rồi kinh hồng thoáng nhìn lần thứ hai xuất hiện, nhưng lên sân khấu lại là Chương Táp và Hà Diệc Thanh!
Nếu trước đó còn có người cảm thấy Chương Táp ngọc thụ lâm phong gì đó, lúc này cậu chàng đã bị giáng cấp thành một tên con trai dẻo miệng đáng khinh!
Lại qua thêm mấy tiết mục, Dụ Niên mới lần thứ hai cùng Ngô Lệ Đồng bước lên sân khấu, giới thiệu một tiết mục tiểu phẩm.

Thật là có loại cảm giác thiên hô vạn hoán mới chịu ra, tiểu phẩm còn chưa kịp trình diễn, trong thính phòng đã rần rần vang lên từng trận vỗ tay!
Mới vừa rồi các thành viên thuộc bộ văn thể mỹ vì Dụ Niên mà tuôn một phen mồ hôi lạnh cũng đều thở phào một hơi, mặc dù lúc diễn tập đã gặp qua bộ dáng của Dụ Niên, không có quá nhiều sơ xuất, nhưng bây giờ là chính thức lên sân khấu dẫn chương trình!
Khí tràng của người này khi lên sân khấu thật đúng là kiểu đột nhiên nổi tiếng! Nhìn xem đám người ngồi phía dưới kia kìa, ánh mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài rồi!
Ngô Lệ Đồng vỗ vai Dụ Niên nói, "Biểu hiện không tệ, chị đã nói mà, cậu trời sinh chính là để lên sân khấu!"

Ra hậu trường, Dụ Niên lại khôi phục bộ dáng an tĩnh không thích nói nhiều lúc bình thường, tầm mắt cứ thường xuyên nhìn về một chỗ, khiến người ta không biết cậu đang suy nghĩ hay là đang ngẩn người.

Rốt cục cũng đến lúc Mục Đào lên sân khấu, tiết mục cuối cùng là một mình Dụ Niên lên giới thiệu.

Giới thiệu xong, cậu liền muốn lui ra sau hậu đài, lại nghe một trận tiếng kèn saxophone vang lên từ phía sau lưng...!
Người nào đó mang theo cây kèn saxophone thật lớn, ngồi chờ ở sau hậu trường chờ đến sắp mốc meo! Dụ Niên bước trước vừa mới lên sân khấu, bước sau cu cậu cũng đã đi theo sau lưng, người của bộ văn thể mỹ có muốn ngăn cũng ngăn không được.

Lúc Dụ Niên xoay người thiếu chút nữa đâm vào người Mục Đào, Mục Đào linh hoạt tránh thoát, khí tức một chút cũng không loạn, vừa thổi vừa đá lông nheo mắt trái mới Dụ Niên, đẩy không khí vốn dĩ nhiệt liệt dưới sân khấu càng dâng trào hơn!
Sau khi tiệc tối chào đón tân sinh kết thúc, Tề Huy Thành và Vương Mân còn chưa hết ý mà trở về ký túc xá.

Dọc theo đường đi Tề Huy Thành liên tục hưng phấn mà nói, "Cái tên Mục Đào này, thật là đủ bỉ bựa đủ đẹp trai! Ông biết không, cái bài đó trước kia khi bọn này còn học trung học, lúc đi học về thường hay nghe, vừa rồi nghe Mục Đào thổi, tui cũng có cảm giác giống như trở lại hồi cấp ba ấy, khẩn cấp muốn chạy về nhà ăn cơm ghê luôn! Sau party lần này ký túc xá tụi mình nổi tiếng lắm cho xem nè, ông có nhìn thấy không, vừa rồi lúc vừa chấm dứt tiết mục lập tức có một đám con gái như gió vọt vô hậu trường, ai dza, hai người bọn họ đụng phải vận hoa đào rồi..."
Vương Mân cười khẽ, "Mục Đào nhất định là ai cũng không cự tuyệt rồi, còn Dụ Niên thì có lẽ là tránh còn không kịp."
Tề Huy Thành: "Nhóc con kia bình thường cứ hay lạnh lùng, lúc lên sân khấu cư nhiên mị lực lại lớn như vậy! Ha ha!"
Vương Mân: "Ừ, nhìn không ra."
Sau khi hai người trở về ký túc xác không lâu, Dụ Niên và Mục Đào cũng trở lại.

Tề Huy Thành rống họng nói, "Nhanh vậy đã về rồi sao! Mỹ nữ bỏ đâu rồi!"
Mục Đào đẩy Dụ Niên một cái, nói "Không phải theo tui đâu, đều là tới tìm tui hỏi số điện thoại cậu ta."
Trên mặt Dụ Niên mang theo tươi cười, xem ra tâm tình không tệ, còn khó được lúc biết nói đùa, "Đừng có đổ lên đầu tui, tui chỉ là đọc hai câu kịch bản, không giống loại người dựa vào việc thổi kèn mà nổi tiếng như ông!"
"Ây dô!" Mục Đào một phen ôm lấy bả vai Dụ Niên dụi dụi vào ngực mình, "Bạn học Niên Cao à, vừa rồi là ai che chở cho cưng thoát khỏi ma trảo vậy hả! Có người qua sông đoạn cầu như cưng vậy sao!".

Truyện mới cập nhật
Dụ Niên co khuỷu tay một cái liền tránh thoát, Mục Đào không ngờ dáng người cậu thoạt nhìn ốm yếu như vậy, nhưng khí lực lại không nhỏ, lập tức ngao ngao kêu lên một trận thảm thiết, "Chẳng những qua sông đoạn cầu, còn đặc biệt giết người diệt khẩu nữa, ông thiệt tàn nhẫn! Xem như ông lợi hại!" Đám người trong ký túc xá cười to, đúng lúc này, di động của Vương Mân vang lên.

Là Tiếu Lang gọi tới, Vương Mân cũng không tị hiềm gì, ngay trong ký túc xá tiếp điện thoại.

Tiếu Lang đêm nay cũng xem party chào đón tân sinh của Khoa Đại.

Chẳng qua học viện của bọn cậu nhân tài thật sự quá ít, mấy ngày trước vài học viện cùng hệ kỹ thuật có hợp tác tổ chức một bữa liên hoan nho nhỏ chào đón người mới, trong ký túc xá cũng chỉ có hai người Tiếu Lang và Hoàng Vũ đi xem, kết quả xem được một nửa liền chạy trở về, mắng to chán muốn chết!
Nghĩ cũng phải, bất kỳ ngành nào ở Khoa Đại cũng đều lấy khoa học kỹ thuật làm chủ tuyến, đám sinh viên đa số không có gì tinh thông, hơn nữa cho dù có được một vài tài lẻ, lên sân khấu đàn đàn một khúc hoặc một đoạn giao hưởng số XX nào đó của Beethoven, đám sinh viên nơi này cho dù có tư duy cảm xúc gì đó cũng không biết thưởng thức như thế nào luôn!
Phòng 313 bọn họ vốn có một tên biết đàn piano, là Đặng Bân người Bắc Kinh.

Nhưng cu cậu cũng chỉ học đàn cho vui, không xem piano là sở thích cả đời hay là nghề phụ để theo đuổi, từ năm lớp 11 sau khi thi đậu cấp mười hoàn thành nhiệm vụ, cậu chàng cũng không chạm vào piano nữa, hiện tại nhiều lắm là làm đạo cụ giả vờ giả vịt dùng đi cua gái mà thôi...!
Tiệc tối chào đón tân sinh của trường lại khác biệt hoàn toàn, tuấn nam mỹ nữ cả trường đều tụ tập ở đây! Cho dù không xem tiết mục, đi ngắm mỹ nữ suất ca bổ mắt cũng tốt a~!
Vì thế tám người trong ký túc xá của Tiếu Lang hăm hăm hở hở nuối đuôi nhau đi, còn đi thật sớm, chiếm trước vị trí tương đối thuận lợi, sau đó ở lại xem cho đến khi kết thúc tiệc tối!
Tiệc tối vừa chấm dứt, Tiếu Lang liền gọi điện thoại cho Vương Mân báo cáo cụ thể chi tiết tình hình!.