Ngốc Quá Vợ À

Chương 81: Nhưng nó là khởi đầu của tất cả




Tokiyama bỗng thấy ấm áp trong lòng. Cảm giác này, kể từ khi chia tay người yêu cũ, cô chưa gặp lại. Phải chăng định mệnh đã đưa nhỏ đến với cậu? Nhỏ vùi đầu vào lồng ngực của Phú mà khóc. Khóc như một đứa trẻ. Kinichi xoa đầu em, nhẹ nhàng dỗ dành:

- Ngoan, nghe nii-san, em sẽ ổn thôi. Em vẫn xinh đẹp, vẫn khôn ngoan mà. Em vẫn là em gái của anh, nên em không được khóc, không được tự ti về bản thân, hiểu không?

Tokiyama im lặng. Cô khẽ ngẩng đầu lên, quẹt tay lau nước mắt, mỉm cười:

- Nii-san, em hiểu rồi.

- Ừ, thế mới là em gái anh chứ?

Nhỏ vụt ra ôm lấy Kinichi

- Nii-san, em xin lỗi vì làm anh buồn.

- Không sao đâu. Từ nay, em đã có Phú ở bên, anh ấy sẽ bảo vệ em, đừng buồn phiền. Sau này, không có nii-san thì em vẫn có Phú, hiểu không?

- dạ.

Phú đứng dậy, hai tay đút túi quần nói:

- Chú giao em gái chú cho anh, anh sẽ không làm nó tổn thương đâu.

- Vâng

"Cộc cộc cộc"

Tuệ đứng gõ cửa.

- Vào đi.

Tokiyama nhanh nhảu nói.

- Toki, em sao rồi?

- Dạ! Em khoẻ lắm!

- Ghê nha. Được tỏ tình nha!

- Chị cứ trêu em!

- Mày cứ trêu gấu tao!

Phú hùa theo. Kinichi cười

- Tok-kun à, người yêu em giỏi ghê.

Tuệ lườm yêu

- Mày được lắm! Theo gái bỏ tao! Tao giết!!!

Tuệ chạy đuổi Phú khắp căn phòng, hai anh em nhà Asomito cười đau hết cả bụng. Tâm trạng của nhỏ đã khá hơn so với lúc đầu, nên sáng hôm sau Phú và Kinichi đã đồng ý cho nhỏ xuất viện.

Về phần Huy và Linh. Không phải hai người bỏ trốn, mà là đi nghiên cứu thuốc chữa tuỷ trắng.

Suốt cả tuần đó, Linh ở lì trong biệt thự của mình.

Tối thì lại đi tắm và bác sĩ sẽ đến mang quần áo và băng lại vết thương

Khi nào có cơm thì Phú, Tuệ, Kinichi hoặc Huy sẽ bê sang cho cô

Cô đã nghiên cứu rất kĩ càng. Tuỷ trắng khi chạm vào nọc độc rắn hổ mang sẽ chuyển sang màu đỏ như cũ, nhưng trong vòng 24h lại trở lại màu trắng. Cô đã thử tách các chất độc hại trong nọc rắn ra, sau khi thử lại, hiệu quả rất tốt. Thời gian đã kéo dài được thêm 12h. Và sau khi thử 3 lần thì tuỷ hoàn toàn không có dấu hiệu trở lại màu trắng nữa. Độ đàn hồi cùng đã có trở lại.

- Tuyệt!

Chủ nhật

"Ping pong ping pong ping pong"

Linh bấm chuông cửa biệt thự của Huy. Cô đang mặc một chiếc sơ mi đen, một chiếc áo bông trắng dài đến gối, chiếc jeans đen và đôi Adidas hồng dễ thương. Tay đeo đôi găng tay hở ngón và cầm trên tay một lọ thuỷ tinh nhỏ với chất lỏng màu vàng nhạt.

Mùa đông sắp đến nên trời rất lạnh, cô đứng mà thở ra khói.

"Cạch"

- Linh?

Phú đứng trước mặt cô. Đầu tóc vẫn rối bù xù như tổ quạ, còn mặc nguyên bộ pijama màu chuối đáng yêu.

- Anh ra đây em nói thầm. Linh khấp khởi.

- Sao?

Linh thì thào

- Em-tìm-được-thuốc-chữa-cho-Tokia-rồi....!

- Cái gì! Vào đi em! Vào đi!

- Hì hì hì. Thấy em siêu chưa?

- Quá siêu luôn! Yêu em gái của anh nhất!

Ngay hôm đó Linh tiến hành tiêm thuốc cho Tokiyama ngay. Nhỏ vui lắm. Cứ ngỡ cả tuần vừa rồi vì tránh mặt nhỏ nên cô mới về nhà cũ, thì ra là đi tìm thuốc chữa cho nhỏ.

Đúng là. Bạn thân gây hiểu lầm bên ngoài nhưng tạo dựng tình cảm bên trong.

Lúc tiêm cho Tokiyama, Linh chợt thấy lạ.

Bình thường chỉ cần thấy thuốc là nhỏ đã ré lên, không thì cũng nhảy tokt xuống giường, chui vào nhà vệ sinh hay là gầm giường, nhưng hôm nay lại ngồi yên để cho cô tiêm thuốc chứ? Là tiêm đấy, TIÊM đấy!

Linh cười:

- Cậu giỏi lắm!

- Ờii, tớ là tớ giỏi bẩm sinh rồi!

Tokiyama vỗ ngực tự sướng

- Cậu ơi hạ cánh hạ cánh! Lên cao quá ngạt thở chết đấy!

- Nhưng mà tớ là tớ thích bay cao bay xa cơ!

- Haizz, tuỳ cậu.

Linh ra ngoài, cở bỉ chiếc áo bông.

Mọi chuyện lại diễn ra như bình thường. Nói chuyện, ăn vặt, đấu đá nhau như bình thường. Cãi nhau cũng như bình thường.

Và chủ yếu là Huy và Kinichi cãi nhau vì mục tiêu là Linh =_="

Tối, trên sân thượng.

Linh ngồi trên ban công hóng gió. Gió đông rét cắt, cơ mà Linh lại thích. Nó tưởng chừng sẽ gọt bỏ những kí ức đau buồn ngày xưa của cô và đưa đi đến một nơi nào đó mà không ai biết. Linh đưa ánh mắt lên cao, ngắm nhìn bầu trời đêm tĩnh mịch với vầng trăng lưỡi liềm, những ngôi sao sáng... Linh nhớ lại, hồi xưa mẹ nói.

"Mỗi khi có ai chết, người đó sẽ biến thành thiên thần, bay lên cao và sống trên những ngôi sao, và con biết không? Những người làm bố, làm mẹ sẽ được sống trên mặt trăng đấy!"

"Trên mặt trăng có thỏ không mẹ?"

"Có con ạ. Nhiều lắm! Nhiều thỏ đến nỗi người ta phải ném xuống đây đấy."

Linh bật cười. Giờ mẹ đâu có ở bên để nói những câu chuyện bông đùa như thế chứ?

- Mizu-chan, tớ không làm phiền cậu chứ?

- Không đâu, vào đây.

Tokiyama đến ngồi bên cạnh cô.

- Sao vậy?

- Uhm... Mizu-chan, ban đầu, tớ tưởng là tay tớ bị liệt, hoặc tệ hơn là phải cắt bỏ bàn tay, tớ cũng chẳng ngờ tới việc căn bệnh của tớ có thuốc chữa, vậy mà cậu lại tìm được...

- Tokia-chan, cậu biết không, ban đầu tỉ lệ tay cậu có thể cử động là 0% đấy.

- ...

- Nhưng cậu thấy đấy. 0% là một kì tích. 0% nhưng nó là khởi đầu của tất cả. Từ 0 mới có 1,2,3. Từ 0 mới có những thành phần lớn hơn, và cái 0% của cậu, nó là cả một kì tích lớn.